MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

A Mãng ngẩn ra một hồi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiểu. Hắn cười phá lên, kéo Nam Tầm đến bên người mình lần nữa,  thừa dịp mọi người đang mải ăn mừng mà vừa sờ trộm vừa hung hăng hôn mấy ngụm.

"A Khê, tôi nói rồi, tôi chỉ thích mình em. Phụ nữ khác có tốt đến mấy thì cũng kém xa em!" A Mãng nóng bỏng nhìn cô chăm chú, dáng vẻ như là hận không thể nuốt ngay cô vào bụng.

Nam Tầm liền vừa lòng, cô vô cùng lớn mật ngồi xuống đùi A Mãng, ôm đầu hắn hung hăng cắn hai cái.

Hành vi táo bạo này khiến cho mấy tên đàn ông bên cạnh huýt sáo vang dội. Nam Tầm "hôn" thưởng đàn ông nhà cô xong thì đứng dậy đi vào giữa nhóm nam nữ đang nhảy múa, sau đó cô đột nhiên giang hai tay, uốn eo hất hông lên, trình diễn một điệu múa bụng bốc lửa đến phun máu mũi.

Lắc eo, lắc lắc lắc; đánh hông, hất hất hất, lắc một bên, lắc theo quỹ đạo nhỏ, lắc theo quỹ đạo lớn, lắc nửa vòng trái phải.

Váy da thú ôm lấy đường mông tuyệt đẹp của cô gái, vòng eo thon thả, cặp mông tròn trịa. Điệu múa đầy kích thích này đã phóng đại sự quyến rũ của cơ thể cô. Động tác đầy dã tính tràn ngập dụ hoặc làm cho xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nuốt nước miếng ừng ực.

Nam Tầm đang nhảy đến nhập thần thì có cánh tay rắn chắc đột nhiên xuất hiện sau lưng nắm chặt lấy eo cô, vác cả người cô lên!

A Mãng tức giận đùng đùng trừng mấy tên đàn ông vừa rồi dán mắt lên người Nam Tầm, cứ như vậy vác báo hoang nhỏ của hắn về động.

Mấy tên đàn ông nhìn tộc trưởng nào đó tức giận vác A Khê đi, tất cả đều cười lên ha ha ha.

"Eo A Khê thật dẻo dai, thật thon nhỏ, chậc chậc..."

Mấy tên đàn ông nói lời thô tục, nhưng cũng chỉ là nói cho đã miệng, bọn họ cũng không dám có ý đồ gì với người của A Mãng. Chỉ có A Báo, mắt gã sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái bị A Mãng khiêng trên vai, cho đến khi người biến mất ở hang động mới thu lại ánh mắt đầy xâm lược.

A Báo kéo người phụ nữ của mình – A Hương qua, cứ như vậy bắt đầu giở trò. A Hương rên rỉ ra tiếng, nhưng trong mắt lại tràn ngập ghen tị.

Nam Tầm bên trong hang cũng chẳng dễ chịu gì, A Mãng tức giận mà thô lỗ kéo quần áo cô xuống, trực tiếp nhóm lửa nướng thịt. Hắn hung hăng cắn báo hoang nhỏ dưới thân, vừa nướng vừa yêu cầu bá đạo: "A Khê, về sau không được múa trước mặt đàn ông khác nữa, có nghe không!"

Nam Tầm nâng chân quấn lấy eo hắn, có lẽ do ăn nhiều thứ quả màu đỏ nên thấy hơi ngà say, liếc mắt đưa tình với hắn: "Em chỉ muốn nhảy cho mình anh xem."

Ánh lửa ngoài hang vẫn đang cháy hừng hực, trong hang cũng có ánh lửa bắn ra bốn phía, không ngừng đốt người.

Chờ đến khi hai người thu thập ổn thoả ra ngoài, tiệc tối vốn rất náo nhiệt đã kết thúc, các tộc nhân ăn xong thịt nướng thì trở về hang nghỉ tạm, chỉ còn lại tốp năm tốp ba người còn đang nói chuyện phiếm bên đống lửa. Thấy A Mãng và A Khê đi tới, một phụ nữ lập tức cười to nói: "Thể lực của A Mãng tốt thật, lâu như vậy mới ra cơ đấy."

Mặt Nam Tầm "bùm" một cái trở nên đỏ bừng.

Tuy rằng đã quen với sự trắng trợn của người tối cổ, nhưng Nam Tầm vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

"A Mãng, chúng tôi còn để dành thịt nướng cho anh và A Khê đấy, mau ăn đi." Một người chỉ vào cái đùi thú cạnh đống lửa, đó là phần thịt ngon nhất, để dành cho tộc trưởng và người phụ nữ của tộc trưởng.

A Mãng kéo Nam Tầm ngồi xuống bên đống lửa, làm nóng thịt lại một lát, sau đó mới xé chỗ nhiều thịt nạc nhất đưa tới bên miệng Nam Tầm.

Vừa lúc Nam Tầm không muốn bị bẩn tay nên cũng kệ hắn, trực tiếp há miệng ra ăn. Hai người phụ nữ bên cạnh lén lút nhìn, thì thầm to nhỏ gì đó, rồi lại cười tươi như nở hoa.

Ăn xong thịt nướng, A Mãng yêu sạch sẽ mang Nam Tầm đến ven sông rửa sạch một phen. Có điều nước sông bây giờ đang càng ngày ngày càng lạnh, A Mãng không cho Nam Tầm xuống nước, chỉ để cô dùng da thú lau qua một chút.

Sau khi hai người rửa sạch trở về, các tộc nhân đều đã đi nghỉ ngơi gần hết, Nam Tầm lấy ra bàn chải đánh răng tự chế mang về từ bộ lạc của cô, dùng ống trúc làm cốc; hai người bọn họ mỗi người cầm một ống trúc đựng nước, ngồi xổm bên ngoài hang động đánh răng.

Kem đánh răng là Nam Tầm tự chế, cô phát hiện loại cỏ A Mãng dùng làm sạch răng có thể nghiền ra chất lỏng, chờ thêm ba bốn giây, chất lỏng đó sẽ tự động đông lại.

Nam Tầm lấy rất nhiều cỏ, dầm nát toàn bộ, lọc hết nước trong đó ra rồi đổ vào một cái ống trúc. Đợi đến khi đánh răng, hai người sẽ dùng ngón tay vét một chút "kem đánh răng" quệt lên răng cửa, sau đó dùng bàn chải từ cỏ lông mềm để đánh răng.

A Mãng rất thích kem đánh răng và bàn chải Nàm Tầm chế tạo, mỗi ngày cơm nước xong đều sẽ kéo Nam Tầm cùng nhau ngồi xổm trước cửa động đánh răng.

Cuộc sống lặp lại mỗi ngày có thể khiến người ta buồn tẻ, nhưng Nam Tầm không cho là vậy. Cô thích nhìn bọn nhỏ trong bộ lạc nô đùa náo nhiệt, thích nhìn mấy người đàn ông khiêng con mồi trở về, các tộc nhân sẽ mừng rỡ nhảy nhót quanh đồ ăn, càng thích nhìn những người phụ nữ ngồi cạnh nhau khâu khâu vá vá, người già ngồi một bên đan gùi trúc.

Nam Tầm cuối cùng cũng làm xong áo khoác và quần da hổ, chỉ là ủng da hổ trông không được đẹp lắm. Nam Tầm đầu tiên là dùng dây cỏ bện ra đế giày, sau đó lại dùng da rắn làm miếng lót đệm êm ái, da hổ thừa thì làm thành ống giày.

Nam Tầm đưa chân vào thử một chút, đi lại rất thoải mái, cũng không ảnh hưởng đến việc nhảy lên nhảy xuống, chỉ là mang vào có hơi cồng kềnh. Nghĩ nghĩ, Nam Tầm lại làm thêm một đôi da hổ ống ngắn, chẳng qua do ống ngắn nên phải làm thêm một cái quai, đến lúc đó cột vào trên bắp chân, miễn cho lúc chạy quá nhanh lại rơi xuống.

Vốn Nam Tầm còn lo A Mãng sẽ không thích áo khoác, quần và giày da hổ, nên thật không ngờ được lúc tối A Mãng mặc vào lại tỏ ra rất vui vẻ. Đặc biệt là một đôi ủng ống ngắn bằng da hổ đó, hắn xỏ vào rồi xoay qua xoay lại vài vòng trong hang, cuối cùng nhịn không được trực tiếp chạy ra khỏi hang, hết chạy rồi lại nhảy ở bên ngoài.

"A Khê, tôi rất thích hai đôi giày da hổ này!" A Mãng vui đến độ ấn Nam Tầm lên tấm da thú hôn điên cuồng.

Có ủng da hổ, A Mãng liền không phải sợ thực vật có gai trong rừng đâm vào chân; đế giày không tính là dày, sẽ không làm giảm ma sát giữa chân và mặt đất.

Nam Tầm thấy hắn thích, bản thân cũng vô cùng vui vẻ. Cô quyết định lại làm cho A Mãng thêm vài đôi giày, mỗi mùa làm hai đôi, để A Mãng đổi qua lại.

Mùa thu đến còn nhanh hơn tưởng tượng của Nam Tầm, mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, lá cây cũng rụng hơn phân nửa, thời gian mấy người đàn ông ra ngoài cũng càng ngày càng dài.

Cánh phụ nữ cũng không nhàn rỗi, có Nam Tầm dẫn đầu, các cô dự trữ rất nhiều khoai lang, phơi rau dại ướp thành rau khô, đến mùa đông có thể trộn với một miếng thịt khô rồi nấu ăn.

Tuy rằng trong bộ lạc có đồ gốm có thể đựng đồ và nước, nhưng món đồ này dù sao cũng không chịu được nhiệt độ cao, cho nên Nam Tầm tìm được một loại quả hạch lớn. Vỏ loại hạch này cực kỳ cứng rắn, dùng dao đá chặt hồi lâu mới có thể chặt thành hai nửa, thịt quả bên trong ăn không quá ngon nhưng xác của nó lại chịu được nhiệt, cho nên được Nam Tầm dùng làm nồi nấu nước, nấu đồ ăn.

Có nồi để nấu, Nam Tầm liền không cần phải dùng gậy xuyên rau dại và khoai lang trên lửa nướng như trước, cô có thể nấu rất nhiều rất nhiều thứ, còn có thể nấu mấy món canh ngon.

Tiểu Bát ngoi lên sau một thời gian bế quan ngắn: "Thân ái, gần đây sắc mặt ngươi tốt thật đấy, có phải được dã nhân kia "hầu hạ" cho dễ chịu phải không hả?"

Nam Tầm:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi