MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday


Nam Tầm lập tức ngây ra như phỗng. Cô đều đã làm tốt công tác chuẩn bị để liều mạng vật lộn với con trăn, lại không nghĩ đến chỉ trong chớp mắt nó đã cứ như vậy... đi rồi?


Nam Tầm ngồi dậy, vẫn giữ nguyên vẻ mặt đần thối. Tuy rằng Nam Tầm ở thế giới Huyền Vũ thứ nhất đã thấy qua thân thú của Yêu Vương Huyết Minh – một con Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà lớn đến gần như che khuất cả bầu trời. Nhưng chỉ cần cô nghĩ đến đó là Huyết Minh thì lập tức không hề thấy sợ hãi nữa.


Nhưng con trăn vừa rồi là một trường hợp khác. Đờ mờ đó là một con trăn nha, không thể biến thành người nha, trăn lớn thì chỉ biết ăn ăn ăn nha!


Nam Tầm vịn một tảng đá lớn ngồi xuống hồi lâu, cô nghĩ mãi cũng không thông, con trăn kia sao đã đi rồi?

Chuyện này thật không khoa học.


Nam Tầm đột nhiên nhớ tới thế giới có bạo quân Yến Mạch Hàn kia, lúc đầu hắn hận không thể giết chết cô, còn sai ám vệ thả rắn độc đến cắn. Khi đó đám rắn độc cũng quay đầu bỏ đi giống vậy, ngoan đến không ổn.


Nhưng mà lần trước cô với bạn Sơ Tuyết gặp phải rắn độc thì con rắn đó lại không phản ứng thế này, nó còn cắn cô. Nếu không phải có Tiểu Bát ở đó, cô đã chết thẳng cẳng không thể nghi ngờ.


Nam Tầm cảm thấy rất khó hiểu.


Chờ đến khi cái cảm giác tim đập nhanh vừa rồi trở lại bình thường, Nam Tầm mới cầm cây giáo quay về.


Chưa đi được bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng bước chân đó cách cô càng ngày càng gần.

Lúc đầu Nam Tầm tưởng rằng cô gái nào đó vì thấy cô đi lâu như vậy chưa về nên tới bờ sông tìm cô, nhưng rất nhanh cô liền phát hiện có điều không ổn. Tiếng bước chân kia rất nặng, giống như của một người đàn ông.


Quả nhiên, ngay khi tiếng bước chân nặng nề dừng lại, một bàn tay to lớn thô ráp đen nhẻm thình lình vạch bụi cỏ, một người đàn ông vạm vỡ đi ra từ trong đó. Ánh mắt gã ta đầy tính xâm lược mà trắng trợn nhìn chằm chằm Nam Tầm.


Ánh mắt Nam Tầm bỗng chốc biến đổi, trở nên vô cùng cảnh giác.


Là A Báo!


Cô không có hảo cảm gì với tên này. Bởi vì mỗi khi không có A Mãng, gã luôn dùng ánh mắt kiểu đó nhìn cô, ý đồ cực kỳ rõ ràng.

Nam Tầm tuy không thích A Báo, nhưng cũng chưa từng nói bậy với A Mãng về gã ta. Nghe nói A Mãng và gã cùng nhau lớn lên, tình cảm không tầm thường. Có lần A Báo còn vì cứu mạng A Mãng mà xém chút bị con mồi cắn đứt cánh tay, mặc dù lần đó A Mãng vẫn có thể một mình né tránh công kích của dã thú.


A Mãng đối xử với người anh em này không giống những người khác.


A Báo không nói hai lời, lập tức đi tới nắm lấy tay Nam Tầm. Nam Tầm không ngờ gã ta lại lớn mật như vậy, dám giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn cô! Mặt Nam Tầm biến sắc ngay tức khắc, quát lên: "Đồ khốn khiếp, anh muốn làm gì? Mau thả ra!"


"Làm gì ấy hả? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau thì còn có thể làm gì?" A Báo nói oang oang, cười thật đáng khinh.


"Tôi là người của A Mãng, anh dám!"


A Báo cười càng to hơn, ngang nhiên để lộ phản ứng cơ thể cho cô xem: "Tôi vụng trộm chiếm lấy cô, A Mãng sẽ không biết. Cứ cho là cô nói với A Mãng, thì cậu ta cũng sẽ không tin cô. Tôi là anh em tốt nhất của cậu ta, mà cô cùng lắm chỉ là một ả đàn bà ngoại tộc dùng để sinh con."


Nam Tầm thầm bực bội, nhân lúc gã ta không chú ý liền trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá vào giữa hai chân gã, thừa cơ giải vây cho cái tay của mình.


"Mi! Đồ đàn bà chết tiệt, ông phải làm chết mi!" A Báo gào lên một tiếng, nhào đến chỗ Nam Tầm.


Nam Tầm biết mình có chạy cũng không thoát, liền dứt khoát tiến lên nghênh đón. Cô vốn đã biết cầm nã thủ*, thế giới trước cũng đi theo anh cô Diêm La Vương học không ít ám chiêu. Cứ coi như sức lực không bằng A Báo thì cũng thắng ở chỗ linh hoạt, không ngừng đánh vào huyệt đạo gã ta.


[*Cầm nã thủ: Cách đánh bằng mười ngón tay bằng cách chụm các ngón tay lại. Yếu thủ của cầm nã thủ gói gọn trong 8 chữ: Câu, giật, buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy.]


Nhưng sau vài hiệp, Nam Tầm phát hiện mình đã coi thường A Báo, tên dã nhân này xem ra còn lợi hại hơn nhiều so với Đao Seo ở thế giới trước. Sức của gã ta rất lớn, da dày thịt béo, cho dù cô có liên tục ra ám chiêu chuyên đánh huyệt đạo của gã thì cũng không thể tạo thành vết thương hiểm nào. Ví dụ như mấy cái ma huyệt*, sau khi cô điểm được hai lần thì lần ba đã không còn tác dụng nữa rồi.


[*Ma huyệt: Là những huyệt khi bị điểm trúng sẽ sinh ra đau đớn, tê liệt, hoặc bất tỉnh nhân sự, nhưng tuyệt sẽ không gây chết người. Tử huyệt mới có thể giết người.]


Mà lúc này, A Báo đã ăn đau vài lần cũng không dám khinh địch như lúc đầu nữa, gã đã hoàn toàn coi Nam Tầm thành con mồi.

"A Khê, thật không ngờ được nha. Vậy mà mi còn khó đối phó hơn cả đàn ông." A Báo mang vẻ mặt hung ác mà phun một bãi lên mặt đất, nhào tới phía Nam Tầm lần nữa.


Nam Tầm bỗng mượn lực hòn đá bên cạnh khiến cả người bay lên, vòng ra sau A Báo. Cô nhanh chóng nhặt lên cây giáo vừa rồi bị rơi một bên, đúng lúc này A Báo xoay người, Nam Tầm lập tức không chút do dự đâm mạnh vào ngực gã đàn ông này!


Thời gian tạm dừng một giây!


Giây tiếp theo, A Báo đột nhiên hét lớn, rút cây giáo cắm trước ngực ra bẻ nó thành hai nửa.


Mùi máu tươi đã hoàn toàn chọc giận A Báo, gã rít gào: "Mi dám làm ông bị thương, ông phải giết mi!"


Nam Tầm nhìn hai đoạn giáo bị bẻ đôi nằm chỏng chơ trên đất, lại nhìn vẻ mặt dữ tợn sắp biến dạng của A Báo. Trực tiếp quay đầu, chạy.


Đờ mờ, thế mà lại không có việc gì!


Nếu dã nhân này không da dày thịt béo như vậy, hoặc là cây giáo có thể sắc bén hơn chút nữa, thì vừa rồi cô đã thắng rồi! Một kích này đối với A Báo mà nói căn bản không là gì cả, gã ta rút cây giáo ra mà chẳng bị cái rắm gì.

Nếu lại đánh tiếp, Nam Tầm chắc chắn là không thể chiếm được thế thượng phong, cho nên ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách*.


[*Tẩu vi thượng sách: Chạy là thượng sách.]


Nam Tầm vốn tưởng rằng hiện tại A Báo bị thương, hẳn là chạy không nhanh bằng cô, nào biết đối phương lại chạy nhanh như bay.


Mắt thấy bàn tay của tên đàn ông sắp nắm được tóc của cô thì đúng lúc này, một con quái vật khổng lồ đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ. Nam Tầm cũng bất ngờ dừng lại.


Đờ mờ, đây chính là con trăn cô gặp không lâu trước đó!


Con trăn trườn ra từ trong bụi cỏ, thế nhưng lại trực tiếp lướt qua Nam Tầm, chắn trước người cô, sau đó mở cái miệng lớn như bồn máu về phía A Báo.


A Báo hãi hùng không thôi, sợ tới mức hét lớn một tiếng.


Lúc gã ra ngoài không mang theo vũ khí, tay không mà đấu với loại mãnh thú này thì chỉ có nước bị ăn!


Lúc này A Báo đã không thể suy nghĩ được gì nữa, gã dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất cuộc đời để xoay người bỏ chạy.


Nam Tầm thấy phản ứng của gã ta như vậy là biết gã chơi xong rồi. Nếu như ai đó không ở trong phạm vi công kích của con trăn thì có thể sải chân chạy, hơn nữa tốt nhất nên chạy theo hình chữ S. Nó còn phải kéo thêm thân rắn cồng kềnh mười mấy mét, chắc chắn là không đuổi kịp.


Nhưng nếu đã nằm trong phạm vi công kích của nó thì ngàn vạn lần đừng chạy. Bởi vì tốc độ công kích của loài trăn cực kì nhanh, nó có thể cắn cơ thể con mồi trong vòng chưa đến một giây.


Quả nhiên, ngay lúc A Báo vừa mới xoay người, con trăn kia đã nâng đầu lên dò xét. Nó cắn một ngụm nhanh như chớp vào cánh tay A Báo, sau đó bắt đầu quấn quanh người gã ta.

Con trăn vừa quấn, A Báo rốt cuộc đã không thoát nổi nữa.


Thân rắn to dài quấn lấy A Báo một vòng lại một vòng, càng quấn càng chặt. A Báo bị siết đến không thở được, xương cốt đứt đoạn. Gã nhìn về phía Nam Tầm đang đứng ngây ngốc ở đằng xa như muốn cầu cứu, thế nhưng gã đột nhiên nhớ tới gì đó, tức khắc dùng vẻ khiếp sợ nhìn Nam Tầm.


Con trăn này vừa rồi không làm tổn thương cô ta!


Đối mặt với một giống cái nhỏ yếu và giống đực cường tráng, vậy mà con trăn này lại tha cho giống cái!


Ả đàn bà này cùng phe với con trăn? Bọn họ cùng một phe!


Nhận ra điều này làm A Báo càng thêm hoảng sợ, gã bị con trăn quấn lấy không thể thở được, không khỏi há miệng muốn hét lên gì đó, cuối cùng lại chẳng thốt lên nổi câu nào.


Cuộc đấu giữa người và thú cũng không dài, con trăn quấn chết A Báo đang sống sờ sờ ngay trước mặt Nam Tầm, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía cô, rồi mở to cái miệng như bồn máu... nuốt A Báo từng chút từng chút một vào bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi