MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: tranthayday

Xét thấy Tiểu Bát nói che chắn cảm giác đau nhiều về sau sẽ có khả năng biến thành người mù hay điếc, Nam Tầm cảm thấy vẫn là tránh được lần nào thì hay lần đó.

Nói là vậy, nhưng mỗi ngày Nam Tầm không những không thấy được đại boss Quốc sư, mà còn có một đống việc làm mãi không xong.

Tuy rằng Mặc Nhiễm Đường tuyển cổ người vào thời điểm này, mười tám đệ tử kia lại cũng không để những người đó thử cổ độc ngay, mà mỗi ngày họ đều dành để cung phụng bảo bối của mình -- một đám sâu ghê tởm ăn ngon uống tốt.

Nam Tầm có ký ức truyền thừa của gia tộc Túy Ly, cho nên cũng vô cùng tinh thông mấy thứ như cổ độc vu thuật. Nhưng gia tộc Túy Ly có rất ít người luyện cổ, đại đa số đều khuynh hướng tu hành vu thuật. Bởi ngoài việc luyện chế cổ độc cần phí thời gian chờ nó lớn lên, còn có một nguyên nhân rất lớn chính là, cổ độc quá ghê tởm.

Trước hết cần dùng các loại độc vật và dược vật nuôi nấng không dưới trăm con sâu, đợi được thời cơ chín muồi phải cho những con sâu này vào trong chung cổ, để chúng nó cắn nuốt lẫn nhau. Con cuối cùng còn sống sót chính là cổ trùng ban sơ, sau đó lại phải dùng các loại độc dược và máu của chủ nuôi nấng, mãi đến khi nó trở nên càng ngày càng lợi hại rồi biến thành cổ độc chân chính.

Đương nhiên khi cổ trùng còn sống là vô hại, nhưng nếu để nó chui vào cơ thể người cắn xé nội tạng lại là một chuyện khác. Nếu nó chết trong cơ thể người, kịch độc trong mình nó sẽ phóng thích ra ngoài, hoàn toàn có thể độc chết ký chủ chỉ trong vài phút, thậm chí mấy giây.

Nam Tầm: "Trời ạ, càng nghĩ càng mắc ói. Ta ghét nhất loại sinh vật nhúc nha nhúc nhích này, nếu mà so sánh, vẫn là xà bảo bảo đáng yêu hơn."

Tiểu Bát: "Rắn đáng yêu á? Ngươi không đùa ta thật đấy chứ? Có phải vì ngươi sinh xà bảo bảo ở thế giới thứ nhất cho nên ngươi mới có thể sinh ra loại ý nghĩ này không hả?"

Mới vừa nói xong, Tiểu Bát đã có chút hối hận.

Nó nói cái gì chẳng được mà cứ thích nhắc đến xà bảo bảo ở thế giới thứ nhất chứ.

Tiểu Bát đang nghĩ ngợi có nên vụng về đánh trống lảng hay không, Nam Tầm đã cong cong môi cười: "Tiểu Bát, sao ngươi không nói nữa? Ngươi cho rằng nhắc tới xà bảo bảo sẽ đụng tới chuyện đau lòng của ta sao? Làm sao có thể chứ, ta và con trai Đản Đản có rất nhiều hồi ức tốt đẹp đó. Trên thực tế, ta thường hay mơ tới dáng vẻ sau khi trưởng thành của nó. Nhất định nó sẽ soái như cha nó Huyết Minh vậy, hoặc là càng soái hơn hắn, dù sao còn có gien của ta mà."

Tiểu Bát nghe lời này đột nhiên không ảo não cũng không chột dạ.

Thật là tự luyến.

"Nam Tầm, kỳ thực có lúc gia rất lo lắng cho ngươi, gia luôn sợ ngươi sẽ chìm đắm quá sâu trong thế giới nào đó. Tuy đây là lần đầu tiên gia mang người làm nhiệm vụ kiếm điểm công đức, nhưng gia đã sớm nghe từ các huynh đệ tỷ muội những hệ quả lợi hại trong đó. Người thất bại liên tục mười mấy hai mươi lần nhiệm vụ có rất nhiều, thành công lại rất ít.

Ngươi biết tại sao không? Bởi vì trải qua vô số lần xuyên qua, trong số bọn họ đã có người phân không rõ thế giới hiện thực và thế giới nhiệm vụ, họ cảm thấy thế giới bản thân đang ở là thế giới mình muốn dừng lại, không muốn trở về!

Nghiêm trọng hơn, có người còn gặp phải thần kinh thác loạn, lẫn lộn người giữa thế giới này và thế giới kia..."

Tiểu Bát thao thao bất tuyệt xong rồi, lại đút canh gà* cho Nam Tầm: "Có điều giờ đây gia đã biết, ngươi là khác biệt, ngươi nhất định sẽ thành công! Chờ gia tích góp đủ điểm công đức phá Thần thành Thánh, gia chính là Thánh thú trong vạn Thần thú có thể sánh ngang Thiên Đạo, mà ngươi chính là công thần tối cao của Thánh thú!"

[*đút canh gà: an ủi]

Nam Tầm phụt cười ra tiếng: "Yên tâm đi Tiểu Bát, những điều ngươi nói ta đều rõ ràng, cũng sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy. Mỗi một thế giới đối với ta mà nói đều là một hành trình mới, nhưng dù phong cảnh trong lộ trình mê người đến cỡ nào, cuối cùng ta vẫn phải về nhà mà. Sau khi về nhà, ta còn muốn đi thăm con trai Đản Đản đấy."

Dừng một chút, ánh mắt nàng hơi lập lòe, đột nhiên nói một câu: "Nếu như mang cảm xúc từ thế giới trước đến thế giới tiếp theo cũng không công bằng với đại boss thế giới sau, có đúng không? Đối với ta, mỗi người bọn họ đều độc lập với nhau."

Tiểu Bát thấy lời này của Nam Tầm thật kỳ lạ: "Bọn họ vốn là cá thể độc lập mà."

Nam Tầm ừ một tiếng, không nói gì nữa.

"Lý Vân Đóa, nước trà của gia đâu? Sao ngươi còn chưa mang tới --" Cung Thập Thất từ nơi xa xa rống một tiếng như quỷ gào.

Nam Tầm trợn trắng mắt nhìn trời, mang theo một ấm trà ngon vừa pha chạy chậm tới.

"Thập Thất ca ca, nước trà ca muốn đến rồi." Nam Tầm cười ngọt ngào với hắn.

Cung Thập Thất hơi liếc nàng, khóe miệng lại khẽ cong lên: "Gọi ai là ca đấy, bậc thân phận như ta há là ngươi có thể trèo cao sao?"

Nam Tầm ha hả một tiếng trong lòng, lập tức sửa lời: "Thập Thất gia, mời ngài dùng trà. Nếu như không có chuyện khác, ta đây liền đi phòng bếp hỗ trợ."

Cung Thập Thất vừa nghe lời này thì tức khắc cười không có ý tốt: "Vật nhỏ, bí mật của ngươi ta đã sớm phát hiện. Cái gì mà đi phòng bếp hỗ trợ, thật ra ngươi muốn đi tìm cơm thừa để ăn chứ gì? Cái thùng cơm nhỏ như ngươi, nếu như bị đại nhân phát hiện ăn được nhiều như thế, có tin hay không lão nhân gia dùng một đầu ngón tay ấn chết ngươi?"

Nam Tầm:...

"Mặc Nhiễm Đường còn chưa đến mức cung không nổi một chút đồ ăn như vậy chứ?"

Cung Thập Thật xì một tiếng khinh bỉ, mỉa mai không thôi: "Ngươi thân phận gì? Dù Mặc Nhiễm Đường không thiếu tiền, nhưng dựa vào cái gì phải nuôi một thùng cơm thân phận thấp hèn như ngươi?"

Nói xong, khóe miệng hắn cong lên nụ cười xấu xa: "Chỉ cần mỗi ngày ngươi ngoan ngoãn châm trà rót nước cho ta, ta sẽ không nói ra chuyện ngươi là thùng cơm, như vậy ngươi vẫn có thể lén lút đi phòng bếp tìm cơm thừa để ăn, nếu không thì --"

Nam Tầm không có bị hắn uy hiếp thành công, ngược lại trợn trắng mắt lườm hắn: "Cung Thập Thất, ngươi có bệnh."

Sau đó ném ấm trà lên cái bàn nhỏ cạnh đó, quay đầu chạy lấy người.

"Nha đầu thúi, ngươi dám đi! Có tin ta dùng cổ độc độc chết ngươi không!" Cung Thập Thất phẫn nộ trừng to mắt.

Nam Tầm quay đầu lại, cong môi cười với hắn: "Không tin~"

Cung Thập Thất:...

Chờ Nam Tầm đi xa, Cung Thập Thất vẫn còn ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Mới vừa rồi nữ tử quay đầu mỉm cười, khiến trái tim hắn hình như bất ngờ lỡ mất vài nhịp.

Nghe nói lão hoàng đế Nam Vân Quốc sắp không qua khỏi, cho nên mấy ngày nay Quốc sư đại nhân đều ngủ lại trong cung. Mãi đến tận mười ngày sau, Nam Tầm mới nhìn thấy hắn một lần nữa.

Trên mặt của hắn vĩnh viễn đều không có biểu cảm, ánh mắt cũng là tĩnh mịch không gợn sóng. Điều này làm Nam Tầm cảm thấy hắn như một vật chết biết nói biết đi, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác cổ quái.

Nam Tầm thật vất vả mới chờ được hắn, đương nhiên phải dùng sức tăng cảm giác tồn tại của mình, vì thế tung tăng mà đi pha một bình trà nóng.

Thái độ của nàng cung kính tuyệt đối, trước khi tiến vào nội điện còn biết lễ ân cần thăm hỏi một tiếng.

Cung Mặc Nhiễm không cho nàng đi vào, chỉ nói nhàn nhạt: "Đặt trên bàn ở ngoại điện đi."

Nam Tầm ngoan ngoãn vâng một tiếng, nghĩ ngợi một lát lại hỏi: "Buổi tối đại nhân có cần dùng cơm trong điện không ạ? Tiểu nhân đi bảo phòng bếp nhỏ làm vài thứ lót dạ cho đại nhân?"

"Không cần." Nội điện truyền tới giọng nói tẻ ngắt.

Nam Tầm vội vã ngậm lại cái miệng nhỏ.

Lãnh đạm vô tình như thế, sao ngươi không dứt khoát thăng thiên thành tiên thật luôn hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi