MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Một trận gió lạnh thổi qua, chúng đệ tử hỗn độn trong gió.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, vừa rồi không phải là ta bị hoa mắt đúng không? Người đó thật sự là đại nhân?" Cung Lục há to miệng, kinh ngạc sắp rớt cả cằm.

Bình thường đại nhân ăn mặc không chút cẩu thả, một thân trường bào trắng tuyết đều thời thời khắc khắc không dính bụi trần, nhưng bây giờ! Trường bào kia trở nên nhăn nhúm dúm dó. Ngài đã làm gì mới có thể tàn phá trường bào đang êm đẹp của mình thành bộ dáng quỷ quái này?

Hơn nữa, quần áo đại nhân còn xộc xệch, đai lưng cũng mất tăm! Đai lưng đại nhân đi đâu rồi?

Trên vai đại nhân khiêng một nữ nhân bị khăn trải giường bọc kín, từ độ cong cân xứng hiện ra do tấm khăn bọc sát là có thể thấy được, nữ nhân trong tấm khăn trải giường đó rõ ràng không một mảnh vải.

Nàng là khỏa, khỏa thân!

Cung Đại và Cung Nhị không trả lời hắn, bởi vì hai người còn trong cơn khiếp sợ tột độ.

Đâu chỉ Cung Đại và Cung Nhị luôn tỉnh táo nhất bị choáng váng, mà tất cả các đệ tử đều cảm thấy bản thân vừa gặp một Quốc sư giả.

Đây, đây đâu phải đại nhân của bọn họ?

Đại nhân chưa bao giờ gần nữ sắc, cũng sẽ không biến bản thân thành bộ dáng chật vật như vậy!

Tuy rằng không thể tin được, nhưng các đệ tử ở đây đều rất rõ ràng, đại nhân hắn vô cùng có khả năng đã... Động vào nữ sắc.

Không, nhất định không phải là đại nhân chủ động!

Nhất định là yêu nữ kia giở thủ đoạn bỉ ổi, dám... Khinh nhờn đại nhân đạm mạc cấm dục của bọn họ.

Mọi người đều muốn vững tin vào lý do này. Nhưng mà nếu đại nhân thật sự bị bức bách, vì sao vẻ mặt ngài lại tự nhiên đến thế? Còn quang minh chính đại khiêng tiểu yêu tinh về chính điện trước mặt mọi người?

Tiểu yêu tinh kia hít thở đều đều, không phải té xỉu, cũng không phải bị thương. Nàng chỉ là... Ngủ rồi.

Đại nhân mang một yêu nữ cả người trơn bóng không mảnh vải... Về điện của mình.

Mọi người không ai nói chuyện, vẫn còn đang ngây ra, bởi vì hôm nay bọn họ gặp được một cảnh tượng thật sự quá mức kinh hoàng.

So với những người khác thì nét mặt Cung Thập Thất có vẻ trấn định hơn nhiều, chỉ là hai bàn tay trong ống tay áo của hắn trong lúc lơ đãng đã nắm thành quyền.

Xung quanh yên lặng thật lâu. Cung Đại là người hoàn hồn đầu tiên, ánh mắt hắn trầm xuống, tầm mắt đột nhiên đảo qua các sư đệ, lạnh lùng quát: "Mới vừa rồi mặc kệ các ngươi đã thấy những gì, thì cũng tuyệt không thể tiết lộ ra bên ngoài một chữ! Cho dù là trong Mặc Nhiễm Đường cũng không được nhắc lại chuyện này. Nếu để ta phát hiện ai ngầm khua môi múa mép bậy bạ, ta sẽ lập tức rút đầu lưỡi kẻ đó!"

Bối phận Cung Đại rốt cuộc nằm đó, hắn chính là "lão nhân" đi theo đại nhân lâu nhất, chúng đệ tử từ trước đến nay cũng kính trọng hắn. Tuy rằng thường ngày hắn ít nói ít cười, nhưng rất ít khi dùng giọng điệu lạnh lẽo như vậy để cảnh cáo bọn họ.

Mọi người lập tức nghiêm mặt, đồng loạt gật đầu. Cho dù Cung Đại không nói thì bọn họ cũng biết loại chuyện này không thể nói bậy khắp nơi.

Cung Đại giải tán đám người, chỉ để lại một mình Cung Thập Thất.

Cung Thập Thất vô cảm nhìn hắn ta: "Đại sư huynh, huynh có gì muốn hỏi đệ?"

"Thập Thất, sư huynh liền không quanh co lòng vòng với đệ nữa. Huynh chỉ hỏi đệ, nữ nhân mà đại nhân mang về kia có phải là... Thập Cửu hay không?" Cung Đại nghiêm mặt hỏi.

Thần sắc Cung Thập Thất hơi đổi, mím môi nói: "Nếu huynh đã biết rồi thì còn hỏi đệ làm gì?"

Ánh mắt Cung Đại trầm xuống, đột nhiên vung tay về phía hắn.

Cung Thập Thất trong nháy mắt bị một luồng vu lực đánh bay ra đất, khoé miệng tràn ra một ngụm máu. Hắn tức giận trợn trừng mắt: "Đại sư huynh, huynh làm gì vậy? Dù cho bối phận của huynh lớn, huynh cũng không thể ức hiếp sư đệ mình như vậy!"

Cung Đại cười lạnh: "Thập Thất, ngươi cho rằng những việc ngươi làm rất tinh vi không ai biết sao? Hôm nay Thập Cửu bị người triệu đi, chính là ngươi mật báo cho đại nhân đúng không?"

Cung Thập Thất quẹt tay hung hăng lau sạch vết máu trên khóe miệng, đồng dạng cười lạnh ra tiếng: "Ta nhận thấy thái giám kia không thích hợp, báo cho đại nhân thì có gì là không đúng? Thập Cửu tốt xấu gì cũng kêu ngươi một tiếng "sư huynh", ngươi lại mong nàng xảy ra chuyện? Đại sư huynh, tâm địa ngươi cũng không khỏi quá cứng rắn đấy!"

"Lắm chuyện! Ngươi có biết rằng cái mềm lòng nhất thời của ngươi đã hại đại nhân không hả?" Cung Đại lạnh lùng nói.

Cung Thập Thất cười ha hả: "Đại sư huynh ơi Đại sư huynh, có phải ngươi xem trọng Thập Cửu quá rồi hay không? Nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, nếu đại nhân không muốn thì cho dù nàng có muôn vàn bản lĩnh, cũng không thể quyến rũ được đại nhân. Chuyện đã tới nước này, người không thấy rõ tình hình chính là ngươi. Đại nhân ngài đã... Động tâm với Thập Cửu, ngươi có hiểu không? Là đại nhân động tâm!"

Cung Đại đột nhiên gầm lên: "Thập Cửu chính là yêu nữ. Từ ngày đầu tiên nàng ta bước chân vào Mặc Nhiễm Đường đã không có ý tốt! Là nàng câu dẫn đại nhân, chính nàng khinh nhờn đại nhân!"

Cung Thập Thất thấy hắn ta mất bình tĩnh như thế liền cười càng thêm vui vẻ: "Ta nói này Đại sư huynh, ngươi đã gặp yêu nhân nào lợi hại hơn đại nhân chưa? Cứ cho Thập Cửu là yêu nữ thật đi, mà đại nhân lại vô tâm với nàng, thì cho dù yêu lực của nàng có thông thiên đi chăng nữa, cũng không dụ dỗ được đại nhân đâu. Ta nói này, người ngoài như ngươi thì đừng lo chuyện bao đồng. Thập Cửu có phải yêu nữ hay không, trong lòng đại nhân hiểu rõ nhất. Tuy ngươi là Đại sư huynh, nhưng có chút chuyện sư đệ này cũng xin được khuyên ngươi một câu. Chuyện của đại nhân ngươi đừng quản, cũng quản không được!"

Nói xong những lời này, Cung Thập Thất liền phất tay áo bỏ đi.

Cung Đại nhìn bóng dáng đã đi xa của Cung Thập Thất, lại nhìn cửa lớn chính điện đang đóng chặt, mặt đen thui trở về thiên điện của mình.

Có lẽ Thập Thất nói đúng, là đại nhân dung túng Thập Cửu dụ dỗ. Nhưng, nếu ngay từ đầu Thập Cửu không tồn tại, thì hết thảy những việc này cũng sẽ chẳng xảy ra. Đại nhân vẫn là một trích tiên không nhiễm bụi trần, sẽ không bị yêu nữ này dụ dỗ đến sa đọa khỏi thần đàn.

Chỉ cần nhìn vào điểm này, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho Cung Thập Cửu!

***

Lại nói Cung Mặc Nhiễm bên này.

Sau khi ôm tằm cưng đặt lên giường mình, hắn tức khắc cởi bỏ mấy tầng khăn trải giường, để lộ ra cơ thể như bạch ngọc của nữ tử.

Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm rơi trên người Nam Tầm, u ám lại thâm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm từng ly từng tí hồi lâu, thẳng đến hô hấp bỗng trở nên nặng nề mới dời đi tầm mắt, lấy chăn đắp lên người nàng.

"Ùng ục."

Tiếng động từ bụng tiểu nha đầu truyền tới thật không đúng lúc. Cung Mặc Nhiễm hơi lắc đầu, khóe miệng cong lên độ cung nhàn nhạt, ý cười yếu ớt trong mắt khi nhìn nàng như hòa thêm vẻ sủng nịch toát ra từ sâu dưới đáy mắt tĩnh mịch.

"Đóa Đóa?" Cung Mặc Nhiễm khom lưng cúi sát gần nữ tử, thấp giọng gọi bên tai nàng.

Nam Tầm không muốn mở mắt, nàng quá buồn ngủ. Vì thế nàng vẫn cứ nhắm mắt mà xoa xoa bụng mình, ngoài miệng lại lầm bầm ra tiếng: "Đại nhân, ta đói quá. Ta muốn ăn, ngài làm cho ta một bát mì cắt sợi* được không? Được không ạ?"

[*Gốc là "mì tước điện", nghĩa là mì cắt sợi (Nguồn hình ảnh: Gà Cầu Vòng).]

Cung Mặc Nhiễm tuyệt đối có một giây ngây ngốc, ngay sau đó là bất đắc dĩ cười khẽ.

"Đóa Đóa, ngươi càng ngày càng làm càn. Vậy mà lại muốn bổn tọa tự mình xuống bếp?"

Khóe miệng Nam Tầm cong cong, nói mơ hồ không rõ: "Dù sao ta cũng muốn ăn gì đó, ngài xem rồi làm đi. Ta đói thành như vậy là do ai giày vò?"

Cung Mặc Nhiễm bấm tay búng trán nàng: "Tiểu nha đầu được một tấc lại muốn tiến một thước."

__________________________

*Ảnh mì cắt sợi: sợi nó to thế này

__________________________Ảnh mì cắt sợi sợi nó to th này

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi