MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm sửng sốt một giây, sau đó vỗ tay, mặt than làm cô nhìn qua có vẻ khá là nghiêm túc: "Bệ hạ, sức ngài thật là lớn quá, loại cơ thể cấp SS như tôi cũng không thể bổ được tinh thạch đen thế này."

Trùng vương:...

"Cô, lăn." Trùng vương lạnh lùng thốt.

Nam Tầm cảm thấy hắn có khả năng đang thẹn thùng, vì thế giải thích: "Bệ hạ, nơi này ánh sáng tối tăm, chỉ vừa rồi người ngài sáng lên tôi mới không cẩn thận nhìn thấy. Bây giờ tôi cũng không thấy rõ lắm, cho nên ngài đừng xấu hổ."

Cũng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng lấp ló.

Hai tay Trùng vương nắm thành quyền, siết chặt răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói, cút đi."

Nam Tầm đứng nghiêm, tư thế cúi chào tiêu chuẩn: "Tuân mệnh, bệ hạ của tôi."

Nam Tầm đi lạch cạch lạch cạch chừng mười bước, Trùng vương phía sau lại âm trầm lên tiếng: "Cô đứng lại."

Nam Tầm lập tức dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Bệ hạ, ngài còn gì phân phó ạ?"

Ánh mắt kia hệt như đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây chuyện.

Mảnh tinh thạch nhỏ Trùng vương nắm chắc trong tay nháy mắt bị nghiền thành bột phấn.

"Cởi quần áo cô ra." Trùng vương khàn khàn nói.

Nam Tầm sững sờ tại chỗ, mãi mới phản ứng mà ôm lấy ngực mình: "Bệ hạ, tuy rằng tôi phục tùng ngài vô điều kiện, nhưng ngài thật sự muốn bùng nổ thú tính ngay lúc này ư?"

Trùng vương:...

"Ta chỉ muốn quần áo của cô, cô đang nghĩ cái quái gì vậy?" Trùng vương vừa xấu hổ vừa buồn bực nói, bốn chân sâu phía dưới đồng thời giẫm xuống đất.

Nam Tầm ồ lên: "Là thế ạ, thế nhưng ngài muốn quần áo tôi làm gì? Tôi chỉ có một bộ này, cho ngài rồi thì tôi mặc cái gì?"

Trùng vương lạnh lùng thốt: "Dưới quân phục của cô hẳn còn một lớp sơ mi, đưa áo khoác ngoài cho ta."

Nam Tầm nghĩ nghĩ, hỏi: "Thời tiết hành tinh này thế nào? Tôi mặc mỗi lớp áo sơ mi, sợ tới mùa đông sẽ lạnh chết."

Giọng Trùng vương lành lạnh: "Bốn mùa như xuân, không lạnh chết nổi cô."

Nam Tầm gật đầu, bắt đầu cởi đai lưng.

Đai lưng kim loại ma sát phát ra tiếng "leng keng leng keng" càng trở nên rõ ràng giữa đại điện mờ mờ tối.

Nữ thiếu tướng cởi áo lưu loát, đem dây lưng cùng với quần áo ném cả cho Trùng vương.

"Xoẹt xoẹt" vài tiếng, bộ quân phục Thiếu tướng tượng trưng cho vinh dự vô thượng cứ như vậy bị Trùng vương xé thành mấy mảnh, rồi buộc quanh bụng trùng khổng lồ của mình, khó khăn lắm mới che được nơi mắc cỡ nào đó.

Hắn trở thành Trùng vương đã trăm năm, dáng vẻ người không ra người trùng không ra trùng này khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều chịu kích thích to lớn. Lúc đầu như một cái xác không hồn, về sau cũng là ngơ ngơ ngác ngác. Vì thế hắn thật sự chưa từng nghĩ tới việc mình vẫn luôn trần truồng chạy.

"Bệ hạ, mông ngài to ghê." Nam Tầm thấp giọng cảm thán một câu. Quần áo cô bị xé thành mấy mảnh, tất cả cột vào nhau mới có thể miễn cưỡng che được bụng trùng của hắn.

Trùng vương nghe được tiếng nói thầm của cô, mặt còn chưa bớt đỏ đã chuyển thành màu xanh tím.

Thứ đàn bà không biết lựa lời này!

Nữ thiếu tướng không có áo khoác người trên chỉ mặc một cái sơ mi, trước ngực phình phình căng chặt, cúc áo như có thể bung ra bất cứ lúc nào. Eo rất nhỏ, chân thon dài, dáng người có thể so với người mẫu.

Tiểu Bát đắc ý hỏi: "Thế nào, dáng đẹp chứ hả?"

Nam Tầm không đáp câu này, hỏi ngược lại nó: "Có thứ thuốc kì diệu gì có thể chữa bệnh mặt than của Cố Khuynh không? Cái cảm giác muốn cười mà cười không nổi khó chịu kiểu gì ấy."

Tiểu Bát: "Giờ ngươi nhìn dáng vẻ quỷ quái của đại Boss không thấy sợ nữa hả?"

Nam Tầm: "Không đâu, nhìn lâu rồi còn cảm thấy rất ngầu."

Tiểu Bát kêu thầm một tiếng "Tiểu biến thái", sau đó trả lời: "Nhưng mà gia thật không có loại đan dược này."

Nam Tầm chẳng qua chỉ hỏi vậy, thật sự không trông cậy gì vào Tiểu Bát.

Nếu kiên trì mát-xa huyệt vị trên mặt mỗi ngày, lại dùng khăn ấm đắp mặt nhằm đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu, thứ bệnh mặt than cỏn con này hẳn là có thể từ từ chữa khỏi.

Nam Tầm cống hiến áo khoác của mình, dựa theo mệnh lệnh trước đó của Trùng vương mà "Lăn" ra ngoài.

Con Trùng tướng lúc trước còn chưa đi xa, thấy Nam Tầm ra ngoài, nó gấp không chờ nổi tiến lên đón, cười khằng khặc rợn cả tóc gáy: "Thật tốt quá, ngươi còn sống cơ đấy! Ấy mà sao trên người ngươi không có mùi giao phối? Bệ hạ không chạm vào ngươi? À phải rồi, hiện tại vẫn chưa tới mùa xuân, bệ hạ còn chưa động dục. Nhưng mà sắp rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến, khằng khặc..."

Nam Tầm nghe nó lầm bầm lầu bầu, không khỏi cắt ngang nó: "Trùng tướng, chỗ các ngươi có dịch dinh dưỡng không? Ta đói, giống cái loài người rất yếu ớt, cần phải ăn uống."

"Ngươi chờ chút, ta đi lấy cho!"

Trùng tướng rất nhanh đã chở một miếng tinh thạch lớn lại đây.

Nam Tầm nhìn tảng tinh thạch màu vàng cứng rắn, vẻ mặt mộng bức: "Trùng trùng, cục đá này ăn được thật ấy hả?"

"Ăn được, hơn nữa hương vị còn hết chỗ chê." Nói rồi, Trùng tướng dùng móng vuốt bẻ một góc, bỏ vào miệng nhai "rạo rạo rạo".

Nam Tầm cảm thấy, nếu cô ăn thứ này thật, thứ giòn rụm không phải tinh thạch, mà là răng của cô.

"Có gì khác để ăn không?" Nam Tầm hỏi.

Mắt Trùng tướng khẽ động, lập tức nói: "Có, bệ hạ chúng ta chuyên uống tương đặc tinh luyện từ tinh thạch. Nhưng loại tương đặc này rất khó tinh luyện, cả tổ sâu chỉ có bệ hạ có thể uống tương đặc. Nếu ngươi muốn uống, vậy tìm bệ hạ làm nũng đi."

Nam Tầm:...

Con trước mắt tuy mang dáng vẻ một con côn trùng, nhưng Nam Tầm vẫn nhìn ra được vẻ mặt "đã mách nước cho ngươi rồi, còn phải xem ngươi thông minh hay không" của nó.

Thoạt nhìn thực sự rất ngứa đòn.

Trùng tướng lại nói: "Vừa lúc, giờ ăn của bệ hạ sắp đến rồi."

Quả nhiên, ước chừng hơn mười phút, Trùng tướng thét to gọi bốn con trùng binh tới. Mỗi con trùng binh dùng chân trước ôm cái thùng nhỏ làm từ tinh thạch đen, bên trong chứa đầy chất lỏng sền sệt màu vàng mật tỏa mùi thơm ngọt lịm, hơi hơi giống mật ong.

Thứ mùi đó gợi lên con sâu đói của Nam Tầm.

Cô đã chưa ăn gì cả một ngày, đói quá.

Bốn thùng, Trùng vương ăn hết sao?

Nhóm trùng binh nhẹ nhàng đi vào cung điện, chuẩn bị đặt bốn thùng tương đặc lên bàn đá bệ hạ thường dùng. Kết quả bọn nó trợn tròn mắt, cái bàn kia vỡ thành cát bụi.

Bệ hạ tính tình thất thường lại nổi giận, thật không biết làm sao với bệ hạ.

Vì thế, bọn nó lại nối đuôi nhau đi về phía trước thêm chút nữa, đặt tương đặc lên một bàn đá khác.

Bệ hạ không hé răng, bọn nó đã quen, để xong đồ liền thức thời lăn ra ngoài.

Nam Tầm men theo ánh sáng lờ mờ đi đến trước bàn, nhìn Trùng vương đang bưng lên một thùng tương đặc rót vào miệng.

Nam Tầm nhẹ nhàng "khụ" một tiếng: "Bệ hạ, có thể chừa tôi chút không? Tôi đói."

Động tác Trùng vương hơi ngừng, sau đó tiếp tục uống. Hắn đẩy cái thùng đá vừa uống xong trong tay cho Nam Tầm, mặt không cảm xúc nói: "Trong đó còn chút tương dưới đáy, thưởng cô."

Nam Tầm:...

"Cảm ơn bệ hạ."

Nam Tầm không hề xấu hổ, vẻ mặt cao lãnh bưng thùng đá Trùng vương uống thừa, nâng lên cao uống sạch không còn một giọt. Nếu thùng đủ to, cô có khả năng sẽ với đầu vào thùng, liếm sạch tương đặc trên vách.

Hương vị tương đặc này cực thơm ngọt, hơn nữa còn không ngán chút nào.

Nam Tầm nhìn chằm chằm vào cái thùng Trùng vương đang bưng uống, nghiêm túc hỏi một câu: "Bệ hạ, có thể thưởng thêm mấy đáy thùng không?"

Trùng vương:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi