*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
Chờ đến khi Nam Tầm mở mắt lần nữa, nàng đã theo bản năng "a a" thảm thiết.
Hiện giờ nàng đang nằm sấp trên một băng ghế dài, phía sau có người dùng gậy gỗ dẹt đánh "bộp bộp" lên mông, xuống tay không hề nhẹ.
Đứng bên cạnh là một nam nhân đang khóc lóc sụt sùi: "Đại nhân, đại nhân người tạm tha cho Dao Dao lần này đi. Con bé nhất định là bị đám "hồ bằng cẩu hữu"* kia xúi giục. Con chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao có thể đi cường đoạt con trai nhà lành được?"
[*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu]
Nữ nhân đứng gần ông phẫn nộ quát: "Sao Tiếu gia ta lại sinh ra thứ phế vật này cơ chứ? Sở dĩ Dao Dao vô pháp vô thiên như bây giờ, còn không phải do bình thường ngươi quá nuông chiều nó! Ngươi còn không biết xấu hổ thay nó cầu tình. Cha hiền dạy hư con!"
Nam nhân kia ngẩn ra, rồi khóc càng thê thảm: "Thê chủ, người đây đang trách ta sao? Ngày thường người luôn công vụ quấn thân, không thể làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, ta lại chỉ có đứa con gái duy nhất là nó, không nuông chiều chẳng lẽ đánh chửi suốt ngày?"
Nam nhân vừa nói lại vừa khóc thảm như vậy, nữ nhân thấy thế tức khắc mềm lòng, ôm người vào ngực, thấp giọng dỗ dành: "Thực xin lỗi, ta không nên phát cáu với chàng, ngày thường chàng chăm sóc Dao Dao đã đủ vất vả rồi."
Nam Tầm híp mắt nhìn đôi nam nữ đối diện, trong lòng có một vạn con thảo nê mã* ầm ầm chạy qua.
[*Thảo nê mã: là lạc đà cừu Alpaca, tên tiếng trung hài âm với "đmm" nên được dân mạng sử dụng để tránh bị censored
))]
Hai người có giỏi thì dừng đại bản đang đánh mông nàng trước đi chứ.
"Được, ta sẽ tạm tha cho thứ đốn mạt này. Nhưng kể từ nay, cấm túc một tháng không được bước chân ra khỏi cửa!" Nữ nhân vung tay áo chạy lấy người.
Cuối cùng, trên mông Nam Tầm không còn gậy gộc rơi xuống nữa, nàng mới yên tâm ngất đi.
***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***
Nam Tầm trong cơn mơ màng tiếp thu ký ức của cơ thể này. Sau khi hiểu rõ bối cảnh thế giới, thảo nê mã lại không ngừng chạy lộc cộc qua lòng nàng, kèm theo là cả đàn quạ đen "quang quác" bay trên đầu.
"Tiểu Bát, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích thỏa đáng không? Đây rốt cuộc là cái thế giới dở hơi gì vậy?"
Tiểu Bát: "Ây da ~ trước tiên ngươi cứ bình tĩnh dưỡng thương đi đã, đợi ngươi khỏe lại rồi, chúng ta lại nghiêm túc thảo luận vấn đề này ha."
Nam Tầm: "Ta, muốn, thảo, luận, ngay, bây giờ!"
Tiểu Bát cười không phúc hậu: "Chẳng phải ngươi rất tò mò đàn ông sinh con thế nào hả. Lần trước ta bảo đã gặp rồi mà ngươi không nghe. Không thấy thì sẽ không tin, cho nên ta mang ngươi tới tự mình trải nghiệm - thế giới nữ tôn, nơi mà đàn ông biết sinh con nè.
Ở đây, địa vị nam nữ đảo ngược. Cánh nữ giới đều khá lực lưỡng dũng mãnh, còn đấng mày râu lại tương đối văn nhã nhu nhược. Nữ nhân phụ trách nuôi gia đình, thi cử làm quan, nam nhân thì phụ trách sinh con, giặt quần áo, nấu cơm."
Dừng một chút, Tiểu Bát hừ hừ ra tiếng: "Thế giới này coi như là phúc lợi ta cho ngươi, ngươi còn không hài lòng?"
"Không phải không hài lòng, mà là không chấp nhận nổi. Ngươi nói xem một tên đàn ông mà cứ khóc lóc ỉ ôi suốt ngày như đàn bà thế kia. Còn, còn sinh con? Xin hỏi Tiểu Bát, đứa bé chui ra từ đâu vậy?"
Tiểu Bát nói: "Bây giờ ngươi đã tới thế giới nữ tôn rồi, sao không tự nghiên cứu đi? Cái gì cũng bắt gia phải nói cho ngươi thế, ngươi không thấy bản thân đang đánh mất thú vui học tập à?"
Nam Tầm:...
Dựa vào ký ức, Nam Tầm xuyên vào một nữ ăn chơi trác táng, tên là Tiếu Dao.
Tiếu Dao là con gái rượu của Tiếu Hồng - chính tam phẩm Phủ Doãn hoàng thành. Tuy bình thường Tiếu Hồng cũng hay đánh mắng, nhưng thật ra vẫn giống cha nàng, vô cùng yêu thương đứa con này. Vì thế mới nuôi ra một Tiếu Dao tính tình kiêu ngạo lại bướng bỉnh như bây giờ. Nếu nàng ta đã coi trọng thứ gì thì sẽ nghĩ mọi cách giành lấy cho bằng được, mềm không được thì cứng, quang minh chính đại không xong liền sẵn sàng dở thủ đoạn hạ lưu, quả thực không hề thua kém ác bá đầu đường là bao.
Tiểu Bát nói: "Sau này Tiếu Dao đùa giỡn Thập Bát hoàng tử, đứa con trai được sủng ái nhất của Nữ hoàng, nên Nữ hoàng mới giận tím mặt chém đầu Tiếu Dao. Mẹ Tiếu Dao cũng bị cách chức, cả nhà về quê làm ruộng."
Nam Tầm cả kinh: "Thảm vậy hả?"
Tiểu Bát tấm tắc: "Tiếu Dao là thứo sắc quỷ, Thập Bát hoàng tử lại có dung mạo tựa thiên tiên. Tiếu Dao liền sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, chỉ thiếu chút thôi đã cưỡng bức thành công con nhà người ta rồi, tình huống cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên ngươi hiểu chứ?"
Nam Tầm gật đầu: "Ta hiểu, nhưng theo ký ức ta xem, Tiếu Dao này có tà tâm nhưng không có gan làm. Nàng ta không có khả năng to gan đến độ theo dõi Thập Bát hoàng tử, sợ rằng là bị kẻ khác hãm hại, đúng không?"
Tiểu Bát: "Thông minh! Đúng là bị kẻ thù dùng phép khích tướng xúi giục. Tuy nhiên những chuyện này đều không quan trọng. Đại Boss của chúng ta hiện đang ở Túy Hương Các, là đầu bảng ở đó, bán nghệ không bán thân. Đầu năm nay, đám nữ nhân đều ưa chuộng loại hình thanh cao, phong nhã, cơ mà đại Boss có chút... ặc, không giống người thường, sau này gặp rồi ngươi sẽ hiểu."
Nam Tầm nghe được thân phận đại Boss, sửng sốt hồi lâu: "Thế giới này đại Boss vậy mà lại là đầu bảng hoa lâu? Trời ơi, đây thật đúng là..."
Khác một trời một vực thế giới trước, trong khoảng thời gian ngắn nàng quả thật vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Tiểu Bát: "Còn vì cớ gì Đại Boss đến nỗi thành vai ác, chuyện này nói ra rất dài, về sau ta sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi."
Nam Tầm thật ra đã tỉnh từ lâu, nhưng tám xong chuyện với Tiểu Bát, nàng mới làm bộ như vừa tỉnh dậy.
Một nam nhân mỹ lệ, ăn mặc phú quý chói lóa đang ngồi bên mép giường, thấy Nam Tầm tỉnh lại, lập tức nhào tới: "Con ơi, con không thể để cha bớt lo được sao? Thu Song của Phương Mãn Các rốt cuộc có cái gì tốt, sao con lại mê đắm đến mức này? Con thật làm cha tức chết mà. Hôm nay chẳng qua gặp phải nam nhân giống hắn ba phần, con đã muốn bá chiếm người ta rồi. Con, con bảo cha phải làm sao đây!"
Nam Tầm ngốc một hồi, lại ngốc thêm hồi nữa.
Hình như thực sự có chuyện này, thứ sắc quỷ Tiếu Dao này điên cuồng mê luyến Thu Song công tử, đầu bảng Phương Mãn Các.
Tiểu Bát đột nhiên bổ sung: "Kẻ đại Boss ghét cay ghét đắng chính là Thu Song của Phương Mãn Các, à phải nói là chán ghét đến cực điểm. Chẹp, thế mà ngươi lại điên cuồng mê luyến người hắn ngứa mắt nhất."
Nam Tầm:...