MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED

Thiếu nữ mặc quần bó trắng dài, mang ủng da và khoác gi-lê đen sát người, nổi bật lên vòng eo chưa đầy nắm tay. Cô phút chốc biến từ nàng tiểu thư đài các thành nữ tướng sĩ oai phong lẫm liệt, trông chững chạc bất ngờ.

"Anh cả, em mặc bộ này thế nào?" Nam Tầm xoay một vòng trước mặt Tạ Lương Thành, còn gác một chân lên ghế tạo dáng ngầu.

"Khá đẹp." Anh bình luận, cặp mắt ưng nheo lại ngắm nghía thật lâu.

Do đã không còn sớm nên Tạ Lương Thành chỉ định dẫn Nam Tầm dạo quanh doanh trại một vòng rồi về. Sau khi đỡ cô lên xe, anh trực tiếp lái thẳng tới quân doanh.

Trên đường đi nếu có người, Tạ Lương Thành sẽ nghiêm chỉnh lái xe, đến khi đường thưa thớt hoặc không còn ai, anh sẽ vươn tay phải nắm bàn tay nhỏ của Nam Tầm.

Nam Tầm đập bay cái tay ấy, nhỏ giọng bảo: "Đừng có quậy, tập trung lái đi, nhỡ lật xe thì sao?"

Tạ Lương Thành cứ nắm chẳng buông: "Vậy nên em chớ lộn xộn, anh muốn nắm lúc nào phải để anh nắm, không thì nguy hiểm lắm."

Nam Tầm:...

Người nào đó á, vứt liêm sỉ cái là câu nào cũng thành lời ngay ý phải được.

Cô sực nhớ ra điều gì mà không khỏi cong cong miệng, vô cùng đắc ý liếc anh: "Ôi chao anh cả, chẳng phải anh ghét nhất bị phụ nữ đụng chạm sao? Thế anh cứ sờ em làm gì? Có đem khăn tay theo không vậy, cần em lau giúp không?"

Mặt Tạ Lương Thành cứng lại ngay tức khắc, môi mím chặt muốn chết.

"Anh cả, rốt cuộc tại sao anh ghét phụ nữ tới nhường này?" Cô truy hỏi.

Tạ Lương Thành từ từ buông tay Nam Tầm, đổi thành nắm vô lăng, mắt cũng nhìn thẳng, không ngó cô lần nào nữa.

Nam Tầm vấp phải phản ứng ấy thì đảo mắt, nghịch ngợm cười: "Em chọc anh thôi, chứ em không phải người nhỏ mọn đâu. Em cóc thèm biết vì sao anh không thích phụ nữ ý, biết anh thích em là đủ rồi."

Tạ Lương Thành cho xe chạy thêm một đoạn rồi đột ngột dừng bên vệ đường, ánh mắt thâm trầm cộng thêm mặt không biểu cảm hỏi: "Tiểu Ngư thật muốn biết? Sự thật có lẽ... không tốt đẹp gì cho cam. Nhưng nếu em thực sự muốn biết, anh sẽ nói."

Nam Tầm cầm tay anh, kiên định gật đầu: "Em muốn biết. Thêm một người biết là thêm một người san sẻ phiền não cùng anh, bất kể sự thật khó chấp nhận cỡ nào em đều không ngại."

Tạ Lương Thành nắm lại tay cô, ngả người ra ghế thở dài. Vẻ mặt anh hờ hững, ánh mắt lại hơi mất tiêu cự, qua hồi lâu mới mở miệng: "Trước khi lên năm, cha mẹ trong mắt anh vô cùng ân ái."

Nam Tầm chú ý mấy từ mấu chốt: trước năm tuổi, trong mắt.

"... Lần nọ, phụ thân dẫn anh tới nhà chú ba. Chú ấy có một cô con gái mười lăm tuổi. Lúc đó, anh gọi cô ta là chị, cô ta còn chơi cùng anh. Vậy mà đến tối, khi bọn anh ngủ lại nhà chú, cô ta lại... bò lên giường phụ thân.

Chú ba vì muốn nịnh bợ phụ thân đã hiến thân con gái mình. Tối đó anh muốn chơi trốn tìm với phụ thân nên trốn trong tủ đồ của phòng cho khách, chứng kiến hết toàn bộ quá trình.

Ban đầu phụ thân có hơi kháng cự, bởi ông yêu mẫu thân, cũng bởi cô ta còn quá nhỏ. Nhưng em có biết cô ta dụ dỗ phụ thân anh dâm đãng thế nào không? Mà phụ thân anh, kiên trì chưa đến một phút đã dính vào với ả... Ha, cảnh tượng đó đến nay anh vẫn không muốn nhớ lại lần hai."

Tiếng mút mát ngọt ngấy hòa cùng tiếng rên rỉ và bạch bạch khi cơ thể giao hợp làm anh thấy tởm lợm, ghét cay ghét đắng.

Nam Tầm siết tay anh, nhỏ nhẹ bảo: "Anh cả, không phải phụ nữ nào cũng vậy, đàn ông và phụ nữ đều có tốt có xấu."

Tạ Lương Thành lạnh lùng mỉa mai: "Tuy lúc ấy mới năm tuổi, nhưng anh hiểu nhiều thứ sớm hơn những đứa trẻ khác. Trong tiềm thức của anh, phụ thân làm vậy là cực kỳ có lỗi với mẫu thân, cho nên từ đó, anh xa cách ông và gần gũi với mẫu thân hơn. Cả một quãng thời gian sau đó, anh vẫn luôn tin rằng mẫu thân là người phụ nữ tốt nhất trên đời, không ai có thể sánh bằng. Mãi tới khi ——"

Ánh mắt Tạ Lương Thành buốt giá: "Anh thấy bà và một gã đàn ông khác... quấn quýt nhau."

Nam Tầm chấn động. Bà cả sao có thể? Chuyện này... bà cả nhìn kiểu gì cũng không giống hạng người chân trong chân ngoài!

Tạ Lương Thành bình thản kể tiếp: "Một hôm, mẫu thân phát hiện phụ thân có bồ nhí nên cãi nhau với ông, sau đó không lâu thì bà cũng làm điều y hệt. Có lẽ để trả thù ông, hoặc có lẽ, bà đã có tiền lệ. Bà ấy không biết rằng, bà đã tự hủy hoại hình tượng mình trong lòng anh. Từ đó về sau, anh ghê tất cả những ai là nữ và không thích bị họ đụng chạm, tính cách kỳ lạ này càng hiện rõ theo năm tháng."

Tạ Lương Thành xoa trán: "Sau nữa, phụ thân ngày càng trăng hoa, vợ bé cứ lũ lượt vào cửa, ông với mẫu thân chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa. Trước khi vào quân ngũ, anh đã chứng kiến đủ các tiết mục giành giật sự chú ý, khiến nỗi chán ghét phụ nữ mãnh liệt hơn."

Nói rồi, anh lại cười tự giễu: "Anh không cho rằng hai người ai có lỗi với ai, việc riêng của họ anh không muốn xen vào. Nhưng họ là đấng sinh thành, nên anh sẽ làm tròn bổn phận mà kính trọng họ, không hơn."

Nam Tầm lặng đi một lát mới sà lại thơm thơm khóe môi anh: "Anh cả còn có em đây, em là của một mình anh, anh cũng là của một mình em."

Hai mắt Tạ Lương Thành tối sầm, bất ngờ rút súng lục chĩa vào bụng cô. Ánh mắt anh sâu thẳm như hai động không đáy đăm đăm nhìn, kề bên tai cô thì thầm: "Tiểu Ngư phải nhớ kỹ lời mình vừa nói, tuyệt đối đừng phản bội anh, hiểu không, hửm? Bằng không, anh sợ anh sẽ không khống chế được bắn chết em."

Nam Tầm cúi đầu liếc cây súng chống trên người mình mà thiệt mẹ nó muốn táng bay đầu Tạ Lương Thành.

Cô không những không sợ, còn kề lại gần nòng, đáp khẽ: "Anh cả, em hứa sẽ không. Em thích anh nhất."

Tay Tạ Lương Thành run run, ánh mắt lóe lên xẹt qua tia kinh hoảng. Anh hấp tấp tra súng về bao rồi ôm người vào ngực, hôn cô hung hăng như hận không thể nuốt cả vào bụng.

Nam Tầm: Ưm, lại nữa, cái miệng lạp xưởng khó lắm mới tiêu sưng.

Rất lâu, rất lâu sau, Tạ Lương Thành mới thở hổn hển buông cô ra: "Tiểu Ngư đừng làm chuyện gì khiến anh cả giận, không sẽ giết em thật đấy."

Nam Tầm trợn lé cả mắt: "Biết rồi anh ơi, anh cũng phải đảm bảo không cưới đầy đàn dì nhỏ về đi. Chứ không em sợ mình không kìm nổi băm chân giữa của anh thành hai khúc quá."

Biểu cảm Tạ Lương Thành hơi đổi, véo véo mặt cô thành cái đụn nhỏ: "Cô nhóc học câu này ở đâu đấy, chẳng biết xấu hổ gì cả."

Nam Tầm la ây da: "Người ta chỉ là một cô thôn nữ, mấy người đàn ông trong thôn lại toàn là dân đô con nói năng thô thiển, em nghe riết mưa dầm thấm đất ấy mà. Anh cả, anh có ghét em từng là thôn nữ không?"

Ánh mắt Tạ Lương Thành dịu đi: "Không sao, anh thích thôn nữ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi