MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Nam Tầm vốn tưởng Lê Phong gắn bó với Thanh Vân lắm nên mới sốt sắng như vậy. Ai dè…

Lê Phong: “Tuy không học hỏi được gì mảng y thuật, nhưng kiếm thuật Thanh Vân không tệ, ta học được tám chín phần, còn tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp.”

Nghe đồn kiếm thuật Lê Phong cực kỳ kém – Nam Tầm: …

“Tiểu ca ca, sao ta chưa từng thấy ca dùng kiếm?” Nam Tầm tò mò hỏi.

Lê Phong luôn đeo một thanh bảo kiếm sau lưng, tuy nhiên cô chưa bao giờ thấy hắn rút nó, nên nào giờ cứ ngỡ chỉ để làm cảnh.

Lê Phong có vẻ buồn phiền chau mày: “Nếu để chưởng môn và các trưởng lão phát hiện ta cũng giỏi kiếm thuật, chắc chắn sẽ bị đốc thúc rèn luyện. Nhưng kiếm thuật ấy mà, đôi khi luyện nhiều sẽ trở nên thiếu linh hoạt, gặp chiêu hóa chiêu mới là tốt nhất. Huống hồ ta thích y thuật hơn.” Hơi dừng, hắn lại nói: “Mà so với y, ta càng thích độc. Năm đó vào Thanh Vân chính vì y thuật chính thống của ta tương đối khiếm khuyết.”

Mắt Nam Tầm lấp lánh, sùng bái than: “Tiểu ca ca đỉnh quá.”

Đối diện với đôi mắt vì sùng bái mà trở nên nóng bỏng của thiếu nữ, tim Lê Phong như bị lông chim phớt qua, ngứa ngáy khôn nguôi. Nghĩ đến cô rất nhanh sẽ là của mình là hắn lại vui không để đâu cho hết.

Lê Phong ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Ta vốn định chủ động cuốn gói, nhưng chưởng môn và các vị trưởng lão chắc chắn không chịu buông, đành phải tìm cớ đi không từ giã.”

“Éc… Tiểu ca ca có thấy tiếc không? Dù sao ca đã ở đây nhiều năm, mọi người cũng đối xử với ca rất tốt.” Nam Tầm nói.

Hồi đầu khi cô muốn bắt người, trưởng lão Thanh Vân và đám sư huynh đều rất bao bọc Lê Phong, chắc hẳn rất thích hắn.

Lê Phong lại chỉ nhàn nhạt: “Nếu ta chỉ là một đệ tử tư chất tầm thường, liệu có được đãi ngộ như hiện giờ? Y Y, bất kể ở đâu đều mạnh được yếu thua, sẽ không ai quan tâm kẻ yếu.

Chẳng qua ta thực sự học được không ít thứ từ Thanh Vân, bởi vậy ngày sau ta sẽ tặng một ít phối phương linh đan diệu dược tự mình nghiên cứu cho họ, hoặc cũng có thể chế vài bộ kiếm pháp lợi hại hơn tặng họ, coi như trả ơn dưỡng dục mấy năm nay.”

Nam Tầm càng nghe, ánh mắt nhìn Lê Phong càng vượt khỏi ngưỡng tôn sùng. Đệt, cô thấy tiểu ca ca nhà mình trâu đến mức cả người như lóa ánh vàng. Không những tự điều chế các loại linh đan diệu dược lợi hại mà còn sáng tạo kiếm pháp đỉnh cao!

Thậm chí sau đó, cô còn được nghe Lê Phong phân tích: “Ma giáo của nàng kỳ thực là cảng tránh gió không tồi, chỉ là hai năm nay, tám môn phái lớn đã lên kế hoạch tuyển chọn minh chủ võ lâm. Một khi chọn ra được, để lập uy, chuyện đầu tiên sẽ là diệt trừ Ma giáo. Cho nên bây giờ nàng đừng ở đó nữa, rất nguy hiểm.”

Nam Tầm nghe lời gật đầu: “Được thôi, đều nghe tiểu ca ca hết. Nhưng Phi Hà Cung để lại không ít đồ của ta, e rằng phải quay về một chuyến.”

Lê Phong vân vê tóc cô, dịu dàng bảo: “Ta về lấy cùng nàng.”

“Rồi chúng ta đi đâu?” Nam Tầm nóng lòng hỏi.

Khóe miệng Lê Phong hơi hơi cong lên: “Nàng có không ít kẻ thù, hai ta tốt nhất nên tìm một nơi không người quy ẩn, mặc kệ phong ba bão táp trên giang hồ.”

Nói rồi, hắn như chợt nhớ ra điều gì, lại lo lắng hướng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Y Y, nàng có bỏ được cuộc sống nơi phồn hoa không? Nàng thích sưu tầm mỹ nam như vậy, sau này lại chỉ có thể ngắm mặt ta, liệu nàng có chán không?”

Nam Tầm nhìn đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy của hắn, vô thức nuốt nước miếng, cười ha ha: “Tiểu ca ca nói gì đấy, ca tuấn tú đến mức ta chẳng buồn liếc kẻ khác thì sao thể chán chứ?”

Lê Phong hài lòng thở dài, không kìm được nâng mặt cô lên hôn. Mãi tận khi cô gần như tắt thở, cả mặt ửng hồng mới thôi.

Nam Tầm thầm thở phào, người nào đó vẫn đang liếm môi cô lại bổ sung một câu: “Y Y, nếu có một ngày ta thấy được vẻ chán ghét trong mắt nàng, ta sẽ móc nó ra nhé?”

Hắn nói mà thần sắc vô cùng ôn nhu, vẻ ôn nhu Nam Tầm chưa từng thấy, song lời thốt ra chẳng hiền chút nào.

Cô cảm giác tiểu ca ca đã biến thái hoàn toàn, thế mà cô lại yêu một kẻ biến thái. Than ôi, thiệt là làm người ta vừa ngọt ngào vừa phiền não.

“Tiểu ca ca hư quá nha, sao ca không móc mắt mình? Ca móc rồi sẽ không thấy được thứ mình không muốn thấy nữa, đúng không?” Nam Tầm bâng quơ đáp lại, còn cong môi cười đắc ý.

Lê Phong vốn thốt ra câu đó liền hối hận. Hắn sợ tâm ma của mình dọa thiếu nữ khó lắm mới ôm được vào lòng, mà chẳng ngờ rằng cô sẽ trả lời thế.

Hắn thật sự rất thích cô, rất muốn cột cô bên người, để dù đi đâu cô cũng chỉ có thể nhìn mình. Mà nụ cười của cô cũng chỉ mình hắn nhìn thấy, cơ thể của cô chỉ mình hắn được vuốt ve.

Trước kia không thấy gì, bây giờ đã biết lần đầu của cô vẫn còn, hắn có thể chiếm lấy cô hoàn toàn, trong lòng liền sinh ra cảm giác hưng phấn chưa từng có.

“Y Y, ta rất thích nàng, rất thích…” Hắn không ngừng hôn mắt, mũi và môi cô, nói không rõ: “Tương lai đừng rời khỏi ta, nghe chưa? Nếu nàng chán rồi bỏ chạy, ta sẽ bắt nàng về khóa trong phòng… Nàng chỉ được nhìn một mình ta. Nếu nàng dám nhìn tên khác, ta sẽ không móc mắt nàng, nó quá đẹp ta không nỡ. Bù lại ta sẽ chặt đầu gã để trước mặt nàng, cho nàng ngắm đến chán mới thôi…”

Nam Tầm rùng mình, không khỏi trợn mắt tìm đôi môi đang cọ loạn của hắn, tặng một chiếc hôn nóng bỏng dài đằng đẵng, kịch liệt đến mức hắn không thể thốt được câu bậy bạ nào nữa.

Cuối cùng, cô cắn môi dưới hắn, cười duyên: “Đồ ngốc. Ca đã cưới ta về thì ta là vợ ca, còn nhìn nam nhân khác làm gì. Vậy nhưng tiểu ca ca, ca anh tuấn thế này, tuyệt đối đừng để bị tiểu yêu tinh khác câu hồn đấy nhé.”

Lê Phong hung hăng mút môi cô, như thể hận không thể mút cả vào miệng, thở hổn hển nói: “Ta chỉ mới gặp một tiểu yêu tinh là nàng mà linh hồn nhỏ bé đã sớm bị hút đi rồi. Y Y, hút rồi phải chịu trách nhiệm, biết không?”

Nam Tầm buồn cười vươn lưỡi liếm liếm nơi hắn vừa mút, quả thật y hệt yêu tinh hút hồn đàn ông. Cô nhẽo giọng: “Chờ bọn mình thành thân, ta sẽ phụ trách ca hoàn toàn. Được không tiểu ca ca?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi