MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Nhà gỗ không cách âm, nên không khó tưởng tượng ra Mạnh Tử Thông cách vách phản ứng thế nào.

Người này tuy mất trí nhớ nhưng công phu giả ngu không hề suy giảm, hôm sau vẫn theo lẽ thường chào hỏi sư phụ sư nương, cứ như chẳng hề biết chuyện gì xảy ra đêm qua.

“Phu quân, sao chàng giữ Mạnh Tử Thông lại lâu vậy?” Nam Tầm khó hiểu thắc mắc.

Lê Phong liền đáp: “Ở đây giúp ta làm việc.”

Nam Tầm: …

Lê Phong bồi thêm: “Ta đang đợi y khôi phục ký ức, để chiêm ngưỡng vẻ mặt xuất sắc đó khi nhận ra bao lâu vừa qua gọi ta sư phụ.”

Nam Tầm nghe hắn trả lời thì khóe miệng run rẩy, phu quân cô thật vui tính.

***

Vào tháng thứ tư, Nam Tầm lần nữa được chứng kiến sự ưu ái của Thiên đạo dành cho khí vận tử.

Khi Mạnh Tử Thông đi hái thuốc phát hiện một sơn động trên vách đá, ở đó tìm thấy bí kíp võ công do vị tiền bối già nào đấy để lại. Y mất tích chừng mười ngày, lúc quay lại khí chất đã khác xưa.

Thời điểm về tới nơi, Mạnh Tử Thông lại nghe thấy âm thanh ái muội từ nhà gỗ, tiếng nam nhân gầm nhẹ hòa cùng tiếng nữ nhân ngâm khẽ tạo thành khúc hợp xướng êm tai, đủ khiến bất cứ ai phải mặt đỏ tai hồng.

Ấy vậy Mạnh Tử Thông mặt chẳng hề đổi sắc đứng ngay ngắn đợi trước cửa, đợi gần một canh giờ.

Chờ đến khi nữ tử bước ra, y trông gương mặt ửng hồng của cô, nhàn nhạt nói: “Ta biến mất mười ngày, các ngươi không lo lắng sao?”

Nam Tầm ngẩn ra nhìn lại y hồi lâu, hỏi dò: “Ký ức ngươi khôi phục rồi?”

Mạnh Tử Thông không đáp, coi như ngầm thừa nhận.

Nam Tầm mỉm cười: “Dù gì hiện tại ngươi cũng bình yên vô sự trở lại, không phải sao?”

Thật ra cô rất muốn đáp: Ngươi là khí vận tử mà, chết làm sao được! Hơn nữa xem khí thế của Mạnh Tử Thông, có lẽ đã gặp được cơ duyên lớn.

Mạnh Tử Thông thế nhưng không giấu diếm mà kể: “Khi ta hái thuốc tìm được một sơn động bí ẩn trên vách đá phía đông, phát hiện bí kíp võ công do một vị tiền bối để lại, trong đó bao gồm cả kiếm thuật tuyệt diệu. Nàng cùng… Hắn sống ở đây hơn một năm, mà không hề phát hiện ư?”

Nam Tầm thầm nghĩ quả nhiên như thế, cười nhạt lắc đầu: “Chắc chúng ta không có duyên với vị tiền bối kia, ngược lại ngươi mới là người vị ấy luôn mong chờ.”

Mạnh Tử Thông cũng mỉm cười: “Nàng là nữ nhân hào phóng. Hồng Y, trước kia do ta hiểu lầm nàng. Bây giờ ta muốn nói với nàng câu ‘Thật xin lỗi’. Trên đời này trước nay làm chi có chính tà tuyệt đối, trong lòng có chính đó là chính, không nhất định phải ở phe chính đạo.”

Hơi dừng, y có chút tự giễu nói: “Lúc đó kẻ đánh ta xuống vực lại là sư phụ ta.”

Nam Tầm thoáng nhướng mày: “Chuyện này đúng bất ngờ, chưởng môn Kình Thương nổi tiếng quân tử chính phái đấy.”

Mạnh Tử Thông lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy. Dù ta phát hiện chứng cứ sư phụ tàn hại đồng môn thủ túc cũng không tin nổi. Dù ở khắc cuối cùng, ta đoán được ông ta muốn ám toán bản thân, vẫn một mình ra ngoài gặp ông ta. Sau đó bị ông ta nhẫn tâm đánh rơi xuống đáy vực sâu vạn trượng này.”

Lúc này, Lê Phong trần trụi nửa người lười biếng bước ra, một tay ôm eo Nam Tầm, cúi đầu hôn sâu một cái thiệt lâu, không thèm e dè người ngoài bên cạnh.

Mạnh Tử Thông nhìn nam nhân mình gọi “sư phụ” bốn tháng nay làm hành động như thế, có chút cạn lời.

Bộ dáng che chở cừu non này, chẳng lẽ đề phòng y như sói thật đấy hả?

Lê Phong hôn xong, nhìn về phía Mạnh Tử Thông, cười như không cười nói: “Còn sớm hơn ta dự tính, chúc mừng đồ nhi ngoan khôi phục ký ức.”

Mạnh Tử Thông thế mà thuận theo lời hắn: “Còn phải cảm ơn sư phụ mấy tháng nay giúp con châm cứu trị liệu.”

Lê Phong nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một độ cong sung sướng. Nói ra miệng thật cơ đấy.

Trong ánh mắt Mạnh Tử Thông hướng về phía hai người là sự thông suốt đã thấu hết thế sự: “Sư phụ cùng sư nương là một đôi trời định, quá khứ là con hồ đồ.”

Hơi dừng, y vái chào hai người: “Đa tạ sư phụ và sư nương chăm sóc hơn bốn tháng qua, con nghĩ đến lúc con phải đi rồi.”

Đồ nhi biết điều như vậy, tia địch ý của Lê Phong đối với y trong nháy mắt tan thành mây khói, hỏi: “Khi ngươi mất tích tình hình bên ngoài đang thế nào?”

Mạnh Tử Thông nghiêm mặt nói: “Tình huống không tốt lắm. Giáo chủ Ma giáo Hắc Nhai luyện thành công ma công, suất lĩnh Ma giáo diệt sạch Tân Nguyệt, một trong tám đại môn phái chỉ trong một đêm. Thời điểm con xảy ra chuyện, Hắc Nhai đang định tấn công phái Đồng Sơn.”

Một phái xếp hạng bét, một phái xếp hạng thứ hai từ dưới lên. Nếu không phải một năm qua Thanh Vân nhanh chóng quật khởi, chen chân vào vị trí thứ tư, chỉ sợ khi đó bị tấn công chính là bọn họ.

“…Sau khi Tân Nguyệt bị diệt, các môn phái lớn lập tức thương nghị muốn tuyển cử một minh chủ Võ lâm để dẫn dắt chính phái đối đầu trực diện Ma giáo.”

Nam Tầm nói: “Mạnh Tử Thông, hãy nghĩ cách đạt được vị trí minh chủ kia, chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt mọi người diệt trừ Ma giáo.”

Mạnh Tử Thông hơi kinh ngạc: “Vì sao?”

Nam Tầm ra vẻ thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ có thể nói đây là chú định.”

Mạnh Tử Thông đi rồi, y không hỏi Lê Phong đường ra khỏi cốc ở đâu mà trực tiếp leo núi rời đi. Có thể thấy được võ công đã cao thâm đến trình độ nào.

Trông theo bóng Mạnh Tử Thông leo núi bò xa, Nam Tầm có chút cảm khái.

Lê Phong đột nhiên ôm chặt eo cô, cúi đầu cắn mạnh hõm cổ cô: “Luyến tiếc, hửm?”

Nam Tầm: Lại phát bệnh.

Cô không nói hai lời, trực tiếp nhảy lên người hắn hôn chụt một phát, cười ha ha: “Đi, phu quân, đi trên giường đại chiến 300 hiệp!”



Có đôi khi cứ mãi ngóng chờ chuyện gì đó, là nó lại mãi chẳng xảy ra.

Nam Tầm cho rằng thế giới này rất ngắn ngủi, bất cứ lúc Tiểu Bát cũng có thể đưa cô rời đi, nhưng chưa từng nghĩ thế giới này cô lại được nắm tay Lê Phong sống đến già.

Có lẽ do thuốc bổ, ở tuổi 80 tuổi ngoại trừ mái đầu bạc trắng, hai người vẫn duy trì bộ dạng thời trẻ, cơ thể cũng rắn chắc như cũ.

Đều bảo rằng khi thời gian trôi qua, tình cảm mặn nồng sẽ dần trở nên bình đạm, cuối cùng trở thành tình thân không thể buông bỏ. Nhưng điều này không hề áp dụng với trường hợp của Nam Tầm và Lê Phong.

Bọn họ ngày ngày vẫn giống đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt. Đặc biệt là Lê Phong, tựa như sẽ chẳng bao giờ biết ngấy, luôn thích hôn môi, vuốt ve cô.

Ngày tháng trôi qua càng lâu, tình cảm bọn họ càng sâu đậm.

Rốt cuộc có một ngày, trong đầu Nam Tầm bỗng vang lên tiếng hoan hô thình lình của Tiểu Bát: “Hú hú hú, thân ái, ta thành công rồi! Tu vi cao thêm một bậc rồi muah ha ha… Từ từ! Đờ mờ! Mới qua một hai năm sao tóc ngươi bạc trắng thế này?”

Làm Nam Tầm không khỏi trợn trắng mắt: “Tiểu Bát, một hai năm của ngươi cũng dài thiệt ha, tỷ chờ ngươi tới 80 tuổi luôn nè.”

Tiểu Bát kinh hãi, sau đó òa khóc hu hu: “Thân ái, xin lỗi nhé. Ta ở trong không gian thực sự cứ tưởng mới qua một hai năm thôi, khiến ngươi phải chờ lâu như vậy.”

Nam Tầm cười cười: “Không, cảm ơn ngươi Tiểu Bát, để cho ta ở thế giới này ăn chơi tới già. Cả đời ta ân ái với Lê Phong rất là hạnh phúc.”

Tiểu Bát: …

Trước khi rời đi, Nam Tầm nằm trong lòng ngực Lê Phong, ngửa đầu cắn mạnh cằm hắn, thấp giọng nói: “Phu quân, hình như đại nạn của ta sắp tới rồi.”

Lê Phong thoàng đờ người, qua hồi lâu mới đáp: “Là do ta tham lam, bấy lâu nay đã thực thỏa mãn. Y Y, cảm ơn nàng đã trọn đời bên ta.”

Hắn ôm chặt nữ nhân trong lồng ngực, chặt đến nỗi như muốn siết đứt eo cô.

“…Là ta phải cảm ơn chàng mới đúng, cảm ơn chàng đã không biết mệt mỏi bầu bạn bên ta lâu như vậy.”

Ngay sau đó, linh hồn Nam Tầm từ trong thân thể rút ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi