MÂY BAY QUA TRỜI, EM QUA TIM TÔI

Lúc Cố Nam Đình xuống máy bay thì xe chuyên chở vẫn chưa đến, Hạ Chí nhìn qua cửa sổ máy bay thấy anh từ bãi đáp máy bay chạy về phía tòa nhà công ty, bóng anh vội vã cuống quýt. Trong ấn tượng, anh lúc nào cũng thong thả, ung dung, dường như mọi chuyện trên đời đều nắm bắt trong tầm tay cả.
Là điều gì, lại khiến anh mất kiềm chế như vậy?
Hạ Chí bắt đầu cởi dây an toàn, đồng thời gọi Kiều Kỳ Nặc: "Xảy ra chuyện rồi, xuống máy bay."
"Xuống à?" Kiều Kỳ Nặc đang định đứng lên lấy hành lý thì Kỳ Ngọc đã mặt lạnh bước lại, giọng cô ta rất lạnh lùng: "Cố tổng bảo cô tiếp tục hành trình."
"Tôi tiếp tục?" Hạ Chí nghệch mặt, "Vì sao?"
Kỳ Ngọc đã chịu tổn thương vì Cố Nam Đình thay đổi hành trình, bây giờ còn phải ứng phó với Hạ Chí nên sắc mặt cô ta rất tệ, giọng nói cũng cực kỳ nóng nảy: "Cố tổng bảo cô thay anh ấy hoàn thành công việc giám sát khu vực Cổ Thành."
"Tôi?" Hạ Chí cuối cùng cũng đã thiếu tự tin, "Thay anh ấy? Cô không nghe nhầm chứ?"
Kỳ Ngọc trừng mắt: "Cô không tin thì xuống máy bay đi, dù sao tôi cũng đã chuyển lời rồi." Cô ta nói xong định đi, lúc sau ngẫm nghĩ gì đó rồi bổ sung một câu: "Cố tổng đã nói, khi cô gặp phải vấn đề không giải quyết được thì nhờ Kiều Kỳ Nặc trợ giúp."
Lần này đến lượt Kiều Kỳ Nặc sững sờ, "Cái mà tôi có thể giúp cô ấy, chỉ có thể là size đồ lót thôi mà?"
Không hề bất ngờ, Hạ Chí đánh anh một cái, "Em là C, không phải B! Còn lẫn lộn size của em, em sẽ giết chết anh!"
Một cảnh giới mới khi tình tứ với nhau chăng? Diện tích bóng đen tâm lý của Kỳ Ngọc trong thoáng chốc bị nới rộng ra gấp vạn lần.

Khi Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đi Cổ Thành với tâm trạng đầy ắp nghi hoặc thì Cố Nam Đình vẫn đang ở sân bay, nhưng không xuất phát từ sân bay quốc nội mà hiện nay, anh đang đứng ở sảnh chờ của sân bay quốc tế. Lần này anh cũng không ngồi chuyến bay của công ty mình, mà là chuyến bay thẳng đến Mỹ của Hải Hàng sau nửa tiếng nữa.
Cũng may có chuyến, có ghế, nếu không Cố Nam Đình không dám chắc anh sẽ không lợi dụng chức quyền để điều chuyên cơ.
Lên máy bay rồi, anh gọi cho Lâm Tử Kế, "Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Tử Kế giải thích: "Sáng sớm bên này có bão, cửa sổ của khu ký túc tập huấn không biết vì sao lại không đóng kín, kính bị vỡ, Trình Tiêu chắc là định tự xử lý, kết quả là bất cẩn bị thương. Vì lúc đó chỉ có một mình cô ấy ở đó, gió mưa quá to không thể đi đâu nên tạm thời chưa đưa đi bệnh viện kịp thời được."
Cố Nam Đình không muốn nghe nữa, giọng anh rõ ràng lạnh hẳn đi: "Những người khác đâu? Lúc đó anh đang ở đâu?"
Lâm Tử Kế toát mồ hôi: "Tiệc mừng một năm thành lập của Tân Duệ, tôi và mọi người nhận lời mời tham gia tiệc. Trình Tiêu nói cô ấy mệt nên ở lại một mình trong ký túc xá."
Đúng là cô thích yên tĩnh, ghét mọi hoạt động rầm rộ, hoành tráng. Nhưng bữa tiệc có tính chất công việc thì dù thế nào đi chăng nữa cũng nên đi cho có. Sự bất thường này là vì một câu "đối xử bình đẳng" của anh?
Trình Tiêu, anh đã đi vào trái tim em từ lúc nào? Vì sao anh hoàn toàn không nhận ra?
Hay là anh, tự đa tình và suy nghĩ quá nhiều?
Cố Nam Đình hít thở sâu: "Bị thương ở đâu? Có nặng không? Hiện giờ cô ấy ở đâu? Điện thoại sao không gọi được?"
Anh hỏi một loạt như pháo nổ, giọng lại cuống quýt, cảm xúc lo lắng bộc lộ hoàn toàn, chẳng màng đến che giấu nữa. Cuối cùng Lâm Tử Kế mới dám chắc chắn rằng việc thông báo cho anh tin Trình Tiêu bị thương không phải là chuyện bé xé ra to.
Anh ta vội nói: "Cố tổng, anh đừng lo, vết thương không nặng, chỉ ở cánh tay, đều là vết thương nhẹ."
Nếu chỉ là thế thì Lâm Tử Kế chưa chắc đã cuống quýt tìm anh như thế. Với tính cách của Trình Tiêu, cũng không thể để anh biết tin cô bị thương. Về mặt này, cô không hề tiểu thư tí nào. Hiểu được toàn bộ quá trình rồi, anh dặn: "Anh ở lại bệnh viện với cô ấy, tôi đã lên máy bay rồi."
Hiệu suất này... không ai có được! Lâm Tử Kế đứng ngoài cửa phòng bệnh, vỡ lẽ: Người đang nằm đây đâu phải là cơ trưởng Trình trong tương lai, mà chính là "sếp bà" sắp lên chức? Cố tổng à, anh đúng là sự nghiệp tình yêu gì cũng có đủ, mà hai thứ đều nắm chặt. I phục You rồi!!!
Hiểu được như thế, Lâm Tử Kế càng không dám rời xa phòng bệnh một bước nào cả.

Lịch sử lại tái diễn như vậy. Cố Nam Đình không ngờ rằng sở dĩ anh không đi Cổ Thành là vì Trình Tiêu.
Định mệnh chăng? Dù sao đi nữa, anh cũng không đi Cổ Thành được. Nhưng nếu căn nguyên là Trình Tiêu thì anh cam tâm.
Cam tâm? Trạng thái này, bây giờ của bảy năm trước, anh dành cho một người khác.
Một người con gái không hề tìm thấy bất cứ điểm chung nào với Trình Tiêu.
Khi máy bay lên độ cao tám ngàn mét, Cố Nam Đình bắt đầu nhớ lại, bảy năm trước khi anh và Trình Tiêu gặp nhau ở khu vực tập huấn bay bên Mỹ, họ đã có điểm chung với nhau thế nào...
Hôm đó, cuối cùng anh cũng hoàn thành xong việc họp bàn về nghiệp vụ đường bay mới. Khi ký xong hợp đồng, anh viện lý do sắp về nước để từ chối lời mời dự tiệc của đối phương, đến thẳng khu vực bay của Tân Duệ. Các học viên, bao gồm Trình Tiêu, lúc đó cũng vừa hoàn thành xong việc tập huấn bay. Huấn luyện của Tân Duệ nói với anh bằng thứ tiếng Anh chuẩn nhất, "Nữ phi công kia của anh đúng là thiên tài."
Cố Nam Đình mới biết, nữ phi công duy nhất được anh tuyển về trong đợt phỏng vấn đúng là rất có bản lĩnh. Anh còn nhớ rõ, tên cô ấy là...
Lúc đó, trợ lý Kiều Kỳ Nặc đi theo anh lại tưởng anh không nhớ tên Trình Tiêu, nên nhắc anh: "Trình Tiêu."
Không sai, chính là cô. Khoảnh khắc đó, Cố Nam Đình càng chắc chắn rằng mắt nhìn người của anh rất chuẩn xác.
Hôm sau, Cố Nam Đình xem xong đợt bay thực tế rồi bắt tay Trình Tiêu, anh tán thưởng: "Bay rất tốt."
Trình Tiêu mặc đồng phục bay, trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp toát ra vẻ xa cách, cô nói: "Phát huy bình thường mà."
Vẻ ung dung, bình tĩnh có phần không hợp với độ tuổi chỉ mới hơn hai mươi. Mà đối với kỹ thuật bay và nhan sắc của mình, cô xưa nay đều có sự tự tin và kiêu ngạo tuy hơn người nhưng không hề quá đáng.
Cố Nam Đình sau đó bảo Kiều Kỳ Nặc về nước trước, anh ở lại cùng các học viên tiến hành bay thực tế giai đoạn cuối.
Cũng từ năm đó, mỗi năm Hàng không Trung Nam đều đưa một đợt phi công đi học tập.
Còn về việc có phải Trình Tiêu làm anh thay đổi hành trình, kéo dài thời gian ở lại hay không, thì đáp án của Cố Nam Đình là chắc chắn – không phải!
Lúc đó họ ở trên một chiếc máy bay khách A320, mọi chuyện diễn ra bình thường. So với những người khác, Trình Tiêu không hề thấy căng thẳng hay hoảng loạn do có anh trên máy bay, biểu hiện của cô y hệt như vẻ mặt, ung dung, bình thản.
Cố Nam Đình từ đầu chí cuối không nói câu nào, đến khi máy bay lên độ cao nhất định, khi vận tốc gió đạt đến trình độ cực hạn hiếm thấy, anh bỗng hỏi: "Lúc này vận tốc máy bay mà radar bên dưới mặt đất quan trắc được là bao nhiêu?"
Thần sắc Trình Tiêu bình tĩnh, liếc nhìn số liệu rồi trả lời: "Lúc này vận độc máy bay là 600 hải lý / giờ."
Nhưng trên thực tế, tốc độ chân không lúc đó của máy bay chỉ là 450 hải lý / giờ. Mà vì lúc đó, bản thân không khí đã có vận tốc 150 hải lý / giờ và chuyển động cùng hướng với họ, nên máy bay không những tiết kiệm được xăng mà vận tốc máy bay được radar mặt đất quan trắc cũng đạt đến 600 hải lý / giờ.
Lúc bay quay về, Cố Nam Đình lại hỏi rất nhiều vấn đề, chẳng hạn kết cấu cơ bản của máy bay, bơm xăng cho máy bay, máy bay dằn xóc trong không khí, nguyên lý vận hành của cánh máy bay, thậm chí biển có màu gì, bầu trời tại sao lại là màu xanh v.v... Đây đương nhiên không phải là khảo sát kiến thức chuyên ngành của Trình Tiêu. Khi cô không bị những vấn đề trên trời dưới đất chẳng có tí logic nào ảnh hưởng, vững vàng thao tác trên máy bay, cô đã vượt qua trắc nghiệm về năng lực phân phối sự chú ý.
Máy bay lúc này đã bay vào mây, leo lên cao trên mây mù, sau đó chậm rãi, họ vượt qua các tầng mây, được cảnh mây bao phủ khắp xung quanh.
Trình Tiêu lần đầu chủ động trò chuyện cùng anh, cô hỏi: "Tại sao anh lại chọn nghề bay?"
Từ ông nội đến bố anh đều nỗ lực phát triển Hàng không Trung Nam, anh căn bản không có lựa chọn. Thực tế lại là, "Mơ ước của mẹ tôi là bay. Tiếc rằng bà có bệnh tim bẩm sinh, không thể ngồi máy bay."
Đây có thể coi là bí mật của anh, đối với một cấp dưới vẫn khá xa lạ này, anh lại nói thật như vậy.
Sau đó Cố Nam Đình hỏi: "Còn cô?"
Vốn tưởng cũng sẽ liên quan đến ước mơ, hoặc có một câu chuyện nào đó. Kết quả, đáp án của Trình Tiêu lại là: "Thống kê số liệu khoa học, trong một năm, bình quân trong một tỷ hai ngàn năm trăm vạn hành khách chỉ có một người mất mạng vì tai nạn máy bay. An toàn gấp ba lần so với tàu hỏa, mà tai nạn xe hơi ước tính độ nguy hiểm gấp hai mươi lần đi máy bay. Thế nên, bay là an toàn nhất."
Lý trí đến thế ư?
Mặt trời chói lóa trên tầng mây, không xa họ lắm, những đám mây dập dờn mềm mại như bông, kéo dài đến tận cuối đường chân trời, Cố Nam Đình nhìn cảnh sắc bao la mỹ lệ đó trên bầu trời xanh thẳm, nhớ kỹ về cô.

Khi Cố Nam Đình đặt chân đến nước Mỹ thì đã là đêm khuya, trên đường đến bệnh viện, anh nhận được điện thoại trong nước, bên kia mới nói: "Chào anh, Cố tiên sinh, tôi là Phùng Tấn Kiêu, cảnh sát hình sự thành phố A..."
Cố Nam Đình đã không muốn nghe nữa, anh nhắm nghiền mắt lại: "Phùng Tấn Kiêu, tôi có một yêu cầu với cậu, đừng để Hành Hành gặp nguy hiểm." Sau đó anh cúp luôn điện thoại.
Ngoài phòng bệnh, Lâm Tử Kế nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy thật phong trần: "Vẫn chưa tỉnh, nhưng đã hạ sốt rồi."
Đang hạ sốt có nghĩa là vẫn chưa hồi phục lại như bình thường, Cố Nam Đình vừa đẩy cửa phòng vừa hạ giọng ra lệnh: "Hỏi lại bác sĩ xem bao giờ có thể hạ sốt hoàn toàn!" Rồi cứ thế cách ly Lâm Tử Kế ở phía ngoài.
Phòng bệnh yên tĩnh, không một tiếng động, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống đỉnh đầu Trình Tiêu, khiến sắc mặt cô trông càng nhợt nhạt. Cố Nam Đình cúi xuống, tựa trán anh vào trán cô, đúng là vẫn đang sốt.
Biết rõ là hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh vẫn lo lắng suốt quãng đường. Lúc này, cô đang ở nơi anh vươn tay ra là chạm đến, cuối cùng mới cảm thấy vững lòng. Để không làm Trình Tiêu thức giấc, Cố Nam Đình nhẹ nhàng dùng ngón tay ve vuốt gương mặt cô, cuối cùng dừng lại ở phần cằm thon nhỏ của cô, dịu dàng bóp nhẹ.
Trong màn đêm yên tĩnh, có một giọng đàn ông trầm trầm khẽ trách một câu: "Làm bộ." Trong giọng nói tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến.
Bão làm vỡ cửa kính ký túc xá, Trình Tiêu – ngườn vốn không ưa nổi bật, thậm chí còn khá lãnh đạm trong mắt người khác – lại lo chuyện bao đồng, định thử xử lý. Sau đó lại một miếng kính vỡ tan, cũng may cô tránh kịp, chỉ bị xước vào cánh tay, nhưng lại không kịp thời sát trùng nên bị nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao.
Không phải cố ý, nhưng nhìn thế nào cũng có chút "làm bộ".
Cố Nam Đình vén chăn lên, nhìn cánh tay đã được băng bó của cô, lúc anh ngồi xuống cạnh giường, anh phủ tay mình lên bàn tay trắng nõn thon thả của cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Có phải mọi gặp gỡ – chia ly trên đời, tất cả đều là trùng hợp? Thế nên nếu có sai lệch một giây, anh sẽ không thể đến bên em? Nhưng vì sao, anh mang theo ký ức đến đây, mà em lại vẫn là em thuở ban đầu gặp gỡ?
Trình Tiêu, anh đã không muốn truy cứu thời gian mang anh về bảy năm trước là vì mục đích gì. Anh chỉ lo rằng giữa biển người mênh mông mà chẳng ai là em. Cũng may em đã xuất hiện đúng lúc, để anh có đủ dũng khí đối mặt với những thứ "vật thị nhân phi" không thể quen thuộc được hơn nữa.
Không sợ tiêu tốn hết mọi vận may của cuộc đời này, chỉ cần có thể gặp được em.
Cố Nam Đình xưa nay không phải là người dễ yêu sâu đậm. Chỉ là trên chuyến máy bay đến đây, trong đầu không ngừng xuất hiện trong quỹ đạo thời gian bình thường, cũng tức là bảy năm sau so với hiện tại, anh đã buông bỏ chấp niệm với Tiêu Ngữ Hành, anh và Trình Tiêu cũng rung động với nhau, khiến anh cho dù không hiểu rõ sự sai lệch thời gian nhưng vẫn vô cùng trân trọng cơ hội đến lần nữa này.
Anh tin rằng thời gian có ý tốt, để tránh cho chúng ta thất lạc bảy năm. Thế nên Trình Tiêu, cho dù em kháng cự đến mấy, anh cũng phải kéo theo em, hẹn hò với tình yêu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi