MAY MẮN GẶP ĐƯỢC EM

Đêm nay, Lương Tranh nằm nghiêng ở trên giường, cả đêm cũng chưa ngủ.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều, cô cứ như vậy tròn mắt nhìn.

Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh mình không cẩn thận làm đổ cà phê lên người Chu Húc.

Cổ tay bị Chu Húc cầm vẫn còn đau, tuy rằng ít nhiều cũng có chút ủy khuất, nhưng nhiều hơn vẫn là sự áy náy. Dù sao cũng do cô không cẩn thận, cũng không trách được việc anh tức giận.

Cứ như vậy,Lương Tranh áy náy suy nghĩ về điều đó cả đêm,đến rạng sáng 4 giờ, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại đã là 8 giờ hơn.

Lương Tranh rửa mặt rồi xuống lầu, phát hiện phòng khách không có ai. Chú,dì không có ở đó, Chu Húc cũng không.

Lương Tranh đi vào phòng bếp tìm, cũng không thấy bóng dáng của dì Chu.

Cô lại đi một vòng quanh sân,vẫn như cũ không thấy ai.

Cô lấy điện thoại gọi cho dì Chu thì mới biết chú và dì tạm thời đi đến nhà ông nội của Chu Húc, về phần Chu Húc đi đâu, cô không hỏi.

Có lẽ là ra ngoài chơi bóng đi.

Dì Chu nói có để lại bữa sáng cho cô ở phòng bếp, cô ăn sáng xong, dọn dẹp sạch sẽ,khi đi qua phòng giặt,cô vô tình nhìn thấy quần áo của Chu Húc đã được ném vào trong máy giặt.

Cô sững sờ, vội đi vào.

Là áo phông trắng và quần anh mặc tối hôm qua.

Quần áo đã được giặt và hong khô,còn ngửi có mùi bột giặt.

Lương Tranh cầm lên nhìn, mới phát hiện vết cà phê trên quần áo chưa được giặt sạch, mặc dù màu không quá đậm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu nâu ở vạt áo, đặc biệt lúc nhìn kĩ, vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Lương Tranh lộp bộp một chút, cô lại vội vàng cầm quần xem,bởi vì quần màu đen nên nhìn không quá rõ màu,nhưng khi nhìn kĩ vẫn có thể nhìn thấy màu của cà phê. Ngay tức khắc Lương Tranh liền cảm thấy cắn rứt lương tâm,cô vội vàng cầm quần áo lên đi đến chỗ bồn giặt,nhúng quần áo vào nước,bôi xà phòng rồi dùng tay chà xát.

Nhưng mà chà xát hơn mười phút,vết cà phê màu nâu kia vẫn như cũ ở chỗ đó, ngay cả nhạt đi một chút cũng không.

Cô lại ngồi xổm trên mặt đất, cầm di động lên mạng tìm kiếm nửa ngày, thử rất nhiều cách, trước sau vẫn không có biện pháp tẩy sạch dấu vết kia.

Chu Húc chạy bộ từ bên ngoài về, đi đến phòng bếp lấy nước,khi đi qua phòng giặt nhìn thấy Lương Tranh đang đứng ở trước bồn giặt nhìn điện thoại di động.

Anh nhíu mày đi vào, liền thấy Lương Tranh một tay cầm áo phông của anh, một tay kia cầm di động, không biết đang nhìn cái gì.

Anh nhìn về phía cô, lạnh lùng nói, "Cô đang làm cái gì?"

Lương Tranh đang ghi nhớ nhãn hiệu quần áo của Chu Húc,chuyên tâm đến mức khi Chu Húc đi vào cô cũng không phát hiện. Anh đột nhiên lên tiếng, dọa cô nhảy dựng, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn anh, "Không......"

Ngón tay cô vô thức túm quần áo trong tay, nhẹ nhàng nhấp môi dưới, nhìn Chu Húc nói: "Quần áo của anh...... Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng đều không giặt sạch được,...... Thực xin lỗi."

Chu Húc nhìn cô một cái, trong mắt không cảm xúc, chỉ đến gần hai bước,lấy áo trong tay cô,rồi lại cầm lấy quần ở bên cạnh, xoay người đi ra ngoài. Đi tới cửa, thuận tay ném quần áo vào thùng rác cạnh cửa.

Đi lên lầu.

Lương Tranh: "......"

Lương Tranh đứng ở trong phòng giặt một lúc, mới chậm rãi đi ra.

Lúc đi tới cửa,cô nghiêng đầu nhìn một cái vào thùng rác,trong lòng thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề.

Giữa trưa,trước khi quay về trường học, Lương Tranh đi đến trung tâm thương mại.

Cô đem quần áo của Chu Húc tiêu hủy,chung quy lại sẽ bồi thường cho anh.

Cô biết nhãn hiệu của quần áo, rất nhanh đã tìm được.

Chẳng qua khi nhìn đến giá niêm yết, vẫn sợ tới mức hít một hơi.

Một cái áo phông, sao lại đắt như vậy............

"Em gái, mua quần áo cho bạn trai sao?" Lương Tranh đứng cầm cái áo lúc, nhân viên bán hàng thấy thế đi tới, nhiệt tình tiếp đón, "Bạn trai của em cao bao nhiêu? Bình thường mặc size gì?"

Lương Tranh cầm cái áo, hỏi nhân viên bán hàng, "Cái áo này có giảm giá không ạ?"

Nhân viên bán hàng cười cười, "Thật xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không giảm giá."

Lương Tranh: "......"

Lương Tranh lại cúi đầu nhìn giá niêm yết, cuối cùng vẫn cắn chặt răng mua.

Quẹt thẻ xong, trong lòng nhịn không được mắng Chu Húc, đại thiếu gia này cũng thật quá xa xỉ.

Một cái áo phông mà mất gần một tháng sinh hoạt của cô.

Lương Tranh nghĩ cái áo phông này đã đủ đắt cho tới khi cô tìm thấy cái quần kia của Chu Húc,khi nhìn đến giá niêm yết, sợ tới mức mắt suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Trước kia cô cảm thấy nhà mình tuy không giàu có, nhưng cũng không tính là nghèo đi?

Khi mua cái áo và quần này cho Chu Húc, lần đầu tiên cô ý thức được mình nghèo đến mức nào. Chi phí sinh hoạt hai tháng của cô, cộng với phí vé máy bay về nhà, cũng đủ để mua một cái áo phông và quần cho Chu Húc.

Buổi tối, Phùng Thiến gặp Tiểu Vũ ở bên ngoài,liền cùng nhau quay về ký túc xá.

Vừa vào ký túc xá, liền thấy Lương Tranh mệt mỏi nằm bò lên bàn, người đè lên quyển sách, nằm ở một chỗ mơ mơ màng màng.

"Ồ? Tranh Tranh cậu về khi nào vậy,mình còn nghĩ cậu phải ở nhà dì qua đêm Giáng Sinh cơ." Phùng Thiến vừa cởi áo khoác, vừa mở tủ lấy móc áo ra treo.

Cô vừa mới đem quần áo treo lên, chợt nghe Tiểu Vũ đột nhiên hét lên một tiếng, dọa cô nhảy dựng.

Tiểu Vũ hét chói tai chạy tới, "Wow, Tranh Tranh cậu phát tài!"

Tiểu Vũ nhìn thấy cái túi để bên cạnh giá sách của Lương Tranh liền chạy tới mở ra xem, "Nhãn hiệu quần áo này rất đắt a, bạn trai mình có nằm mơ cũng muốn mua. Nhưng mà nhãn hiệu này đều là quần áo của nam, cậu mua quần áo cho ai vậy Tranh Tranh?"

Phùng Thiến thấy thế cũng chạy tới xem, thoáng cái cô đã nắm được trọng điểm, tay vỗ lên vai Lương Tranh, "Thành thật khai báo,cậu không gạt chúng mình quen bạn trai chứ?"

Nói xong, cùng Tiểu Vũ liếc nhau. Hai người lập tức kéo ghế đến, vây quanh Lương Tranh.

"Đến,giải thích cho các tỷ tỷ một chút."

Lương Tranh khinh bỉ, nổi cáu: "Bạn trai cái gì a".

Cô thành thật giải thích, Phùng Thiến và Tiểu Vũ nghe xong,ban đầu còn là ánh mắt bát quái trong nháy mắt liền biến thành đồng tình.

Phùng Thiến nhìn Lương Tranh, "Vậy bây giờ cậu còn thừa bao nhiêu tiền?"

Lương Tranh mếu máo một cách đáng thương, giơ một ngón trỏ lên.

Phùng Thiến: "...... Một trăm?"

Lương Tranh gật gật đầu.

Phùng Thiến vẻ mặt đồng tình, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tương Tranh, " Tranh Tranh thật đáng thương, không có việc gì, từ hôm nay trở đi cậu đi theo mình,tuy rằng tỷ tỷ cũng nghèo, nhưng là một ngày ba bát cháo vẫn lo được."

Tiểu Vũ cũng nói, "Đúng đúng, đi theo chúng mình,dù sao cũng sẽ không để cậu đói bụng."

Lương Tranh nở nụ cười, nói:"Thật không cần đâu. Mình chuẩn bị tìm công việc làm thêm kiếm tiền sinh hoạt,tiết kiệm phí trở về nhà."

"Kỳ thi sắp đến rồi, cậu còn đi làm thêm à?"

Lương Tranh nói: "Không sao, mình có thể tìm công việc bán thời gian. Nửa ngày đọc sách, nửa ngày làm thêm, cũng không làm chậm trễ việc thi cử."

Lương Tranh tìm được một công việc bán thời gian vô cùng thuận lợi,ngay hôm sau cô đã tìm được việc trong một nhà hàng cơm Tây gần trường học.

Tiền lương không nhiều lắm, nhưng mà đủ cho chi phí sinh hoạt của cô, nhân tiện còn có thể tiết kiệm chi phí đi lại. Thời gian đi làm vào buổi tối từ 6 giờ đến 10 giờ. Vừa lúc cũng không chậm trễ cô ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.

Lương Tranh nói chuyện với ông chủ cả buổi tối thì được nhận việc,sau đó cô đi tàu điện ngầm trở về Chu gia.

Lúc trở về, dì và chú Chu không có nhà, chỉ có Chu Húc ở nhà.

Chu Húc nghe thấy chuông cửa, từ trên lầu xuống dưới mở cửa.

Cửa mở ra, nhìn thấy Lương Tranh đứng ở bên ngoài.

Bên ngoài gió thổi mạnh lạnh thấu xương.

Cô hình như là chạy tới, mặt bị gió thổi qua có chút hồng.

Cô mặc áo lông dài màu đen,trên tay cầm 2 cái túi to.

Ánh mắt của Chu Húc dừng ở cái túi to trên tay cô,khẽ cau mày.

Lương Tranh xuống tàu điện ngầm liền chạy tới Chu gia, bị gió thổi qua làm hai tay đóng băng cũng không cảm thấy gì.

Cô đem túi to đưa cho Chu Húc, nhìn anh rồi chân thành giải thích, "Thực xin lỗi Chu Húc, buổi tối hôm trước tôi không cố ý. Làm bẩn quần áo của anh,tôi xin lỗi."

Chu Húc không trả lời,anh cứ như vậy nhìn cô, trong mắt cũng nhìn không ra cảm xúc gì.

Lương Tranh thấy anh không nói, lại hỏi: "Máy tính của anh có bị sao không? Không có bị tôi làm hỏng chứ?"

Ngày hôm đó lúc cà phê đổ xuống, cô sợ hãi nhất chính là máy tính của anh, dù sao máy tính của Chu Húc khẳng định có rất nhiều thứ quan trọng.

Chu Húc nhìn chằm chằm cô, hỏi lại một câu, "Nếu tôi nói máy tính bị hỏng,cô định bồi thường máy tính cho tôi sao?"

Lương Tranh nghe vậy, trong nháy mắt sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Thật...... Thật sự bị hỏng?"

Chu Húc liếc nhìn cô một cái, không trả lời, rũ mắt lướt qua cái túi trong tay cô, lại giương mắt nhìn cô, "Cô lấy tiền ở đâu?"

Chính quần áo của mình, Chu Húc tự biết. Không hề rẻ chút nào.

Lương Tranh sửng sốt, sau đó nở nụ cười sáng lạn, "Tôi có tiền a! Cũng không đắt lắm."

Chu Húc nhìn cô, không nói gì.

Lương Tranh thấy Chu Húc không phản ứng, dứt khoát đem túi to đặt ở hiên cửa.

Để xong cô liền lùi lại mấy bước, đứng ở cửa, vẫy tay với Chu Húc, "Tôi đi đây." Cô lại mỉm cười: "Thật sự xin lỗi, anh đừng tức giận."

Cô nói xong, xoay người chạy xuống bậc thang.

Chạy ra bên ngoài được vài bước,bỗng nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại nói: "Chu Húc,lần trước tôi không phải cố ý đi vào thư phòng của anh. Tôi có hỏi qua dì, dì đồng ý tôi mới dám đi vào. Tôi có xem qua mấy quyển sách ở tầng thứ 3 bên trái trên giá sách,những cái khác tôi cũng không có làm đảo lộn." Cô dừng một chút, lại nói:"Bất quá vẫn là có lỗi, thực xin lỗi."

Đứng cách một khoảng,cô cùng Chu Húc đối diện.

Trong mắt Chu Húc vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cô cười cười, xoay người rời đi.

Lương Tranh đi được một lúc, Chu Húc mới đóng cửa.

Anh liếc nhìn hai cái túi to để ở hiên.

Trầm mặc vài giây, sau đó cầm lên.

Đi lên lầu.

Sau khi trở về phòng, anh đem hai cái túi cùng bỏ vào ngăn tủ,cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi to, phát hiện trong đó có lộ ra giấy viết thư được xếp gọn.

Anh cầm lên xem và thấy giấy viết thư màu hồng nhạt với chữ viết tay tinh tế: Chu Húc, thực xin lỗi, đừng tức giận.

Bên cạnh còn vẽ một cô bé mặc váy, tóc buộc hai cái đuôi ngựa, cúi đầu giải thích.

~~~

Chương 8 is coming...

Editor có lời muốn nói: Tranh Tranh cute quá đi UwU

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi