MAY MẮN NHỎ CỦA EM - DUY KỲ

Đã gặp rồi thì không thể không quan tâm, có lẽ đó cũng là lý do cứu nó.

Hạ La lạnh lùng nhìn anh ta. Dù đã nói cho anh ta biết cái giá phải trả, anh ta vẫn không từ bỏ, thật là vừa ngu ngốc vừa cố chấp, đúng là đồ ngốc chính hiệu. Đã vậy thì cô cũng không cần phải phí lời nữa, đạo lý người tốt không được báo đáp tốt trên đời này, cứ để anh ta tự từ từ cảm nhận.

Nghĩ đến đây, cô xoay người bước đi không ngoảnh đầu lại.

“Đứng lại.”

Giọng Giang Sinh vang lên từ phía sau, Hạ La khựng bước: “Có chuyện gì?”

“Cô định đi đâu?”

Hạ La quay người lại, khoanh tay trước ngực: “Liên quan gì đến anh?”

“Cô phải đi bệnh viện với tôi.”

“Tại sao chứ? Mèo là anh muốn cứu, tiền là anh bỏ ra, không liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải đi?”

Giang Sinh lý sự: “Nửa đêm một cô gái đi một mình tôi không yên tâm, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao? Cô không biết bản thân mình nổi bật thế nào sao?”

“…” Hạ La nhất thời không biết đáp lại thế nào, lý do này quả thực quá đầy đủ.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại hình đã mang đến cho cô bao nhiêu phiền phức, chỉ có bản thân cô là rõ nhất. Chuyện gì cũng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ như gặp phải tên háo sắc nào đó, Giang Sinh lại không ở bên cạnh, với thân hình nhỏ bé của cô, chỉ có nước chịu thiệt.

Cân nhắc qua lại một lúc, cô nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Được rồi.”

“Vừa hay, tôi không thể lấy điện thoại được, cô giúp tôi một chút.” Giang Sinh cẩn thận bế con mèo, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ động tác thô bạo sẽ làm đau nó.

Hạ La khó chịu: “Lấy điện thoại làm gì?”

“Cô giúp tôi tìm xem quanh đây có bệnh viện thú y nào đang mở cửa không.”

Hạ La do dự một lúc, bực bội: “Điện thoại ở đâu?”

“Trong túi quần bên phải.”

“…” Hạ La kìm nén cơn giận, bước tới, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng móc túi quần anh ta, tay phải khép ngón như hoa lan, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp đuôi điện thoại kéo ra, sau đó mở ứng dụng bản đồ, tìm bệnh viện thú y: “Bệnh viện gần nhất hoạt động 24 giờ, cách đây khoảng 16 km.”

“Vậy gọi Didi (*) đi, xe tôi đang dỡ hàng.” Giang Sinh hất cằm, ra hiệu nhờ cô giúp.

(*) Một ứng dụng gọi xe ở Trung Quốc

Hạ La liếc anh ta một cái đầy chê bai, mở Didi gọi một chiếc xe.

Không lâu sau, tài xế đến, cô mở cửa sau xe, Giang Sinh bế mèo cẩn thận chui vào, sau đó cô cũng lên xe.

Tài xế xác nhận thông tin hành khách xong, vào số khởi hành, có lẽ do chạy xe đêm mệt mỏi nên không có ý định trò chuyện. Hạ La cũng không muốn nói chuyện, nhìn ra cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, Giang Sinh chỉ cúi đầu nhìn mèo, một lúc lâu, trong xe chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ.

“Meo…”

Trong không gian chật hẹp, con mèo con bất ngờ phát ra tiếng kêu yếu ớt, âm thanh không lớn, nhưng trong xe nghe rất rõ.

Hạ La chuyển tầm nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong, liếc nhìn về phía Giang Sinh, con mèo nằm trên đùi anh ta, đen thui không nhìn rõ: “Vẫn còn sống à?”

“Ừ.” Giang Sinh nhẹ nhàng vuốt đầu nó, dịu dàng nói: “Cố lên, nhóc con.”

Hai người ngồi cạnh nhau, Hạ La chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh, ánh đèn đường vàng vọt lướt qua từng chiếc một, chiếu những bóng sáng tối đan xen lên mặt anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh, lấp lánh như có dải ngân hà.

Cô mấp máy môi, định nói điều gì đó, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại nuốt vào, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con mèo nhỏ như vậy, cứu được mới là lạ.

Đêm khuya vắng người, đường thông thoáng, tài xế chạy rất nhanh, khoảng một khắc đã đến bệnh viện. Giang Sinh bế mèo đi vào, trong phòng khám có một bác sĩ nam trẻ tuổi trực, cùng hai y tá trực ban.

Sau khi nắm được tình hình, bác sĩ làm sạch vết thương sơ bộ cho mèo con, sau đó lấy máu xét nghiệm và chụp X-quang.

Phim chụp nhanh chóng có kết quả, anh ta cầm lên xem kỹ một lúc: “Chân sau phải bị nghiền nát quá nặng, không thể nối lại được, chỉ có thể cắt bỏ, hơn nữa mèo quá nhỏ, rủi ro phẫu thuật rất cao, không thể đảm bảo chắc chắn sẽ sống sót.” Anh ta ngừng một chút: “Xác định muốn phẫu thuật chứ?”

Hạ La liếc nhìn Giang Sinh, không lên tiếng. An tử cũng chưa hẳn không phải là một lựa chọn tốt, ít nhất có thể giúp nó thoát khỏi đau đớn.

Nhưng Giang Sinh không chút do dự gật đầu: “Làm, không làm thì chỉ có chết, làm còn có một tia hy vọng.”

“Được, vậy phiền anh thanh toán chi phí.”

“Khoảng bao nhiêu tiền?”

“Kiểm tra ban đầu và phí phẫu thuật cắt cụt chi, khoảng hơn ba nghìn (**), anh cứ thanh toán phần này trước. Nếu cứu sống được, sau này còn phát sinh phí nằm viện, thông thường là một tuần, khoảng hai nghìn, tôi nói trước để anh biết.”

(**) Tương đương 10.500.000 VND

Giang Sinh gật đầu, lặng lẽ lấy ví ra chuẩn bị thanh toán.

“Bác sĩ.” Hạ La vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

Giang Sinh khựng tay, ngạc nhiên nhìn sang.

“Xin hỏi có thể giảm giá cho chúng tôi không ạ?” Hạ La bước đến trước mặt bác sĩ, dùng giọng điệu thương lượng thậm chí hơi van nài: “Bác sĩ thấy đấy, con mèo này là mèo hoang, chúng tôi cũng tình cờ đi qua gặp phải, vì lòng tốt mà đưa nó đến bệnh viện. Hơn nữa chúng tôi cũng không có nhiều tiền, hiện tại tôi không có việc làm, anh ấy chỉ là người kéo hàng thuê, chi phí y tế mấy nghìn, thực sự chúng tôi hơi khó khăn.”

Bác sĩ đẩy kính, quan sát cô kỹ lưỡng vài lần, mắt sáng răng trắng, da trắng tóc đen, đôi mắt xinh đẹp như tiên nữ. Anh ta thở dài, đầu hàng, lời đề nghị của mỹ nhân luôn khó từ chối: “Thế này đi, bệnh viện chúng tôi có hợp tác với trạm cứu hộ động vật địa phương, chỉ cần là mèo hoang được đưa đến đây điều trị, chi phí đều giảm 40%. Tôi cũng giảm 40% cho anh chị, được không?”

Hạ La mỉm cười: “Cảm ơn bác sĩ, anh thật tốt.”

Bác sĩ ngượng ngùng đẩy kính, lúng túng ừm một tiếng, má ửng lên hai mảng đỏ đáng ngờ.

Giang Sinh đứng bên cạnh nhìn đến ngây người. Chỉ với mấy câu ngắn ngủi như vậy, cô đã giúp anh tiết kiệm hơn một nghìn?

Thanh toán xong, mèo con được đưa vào phòng phẫu thuật.

Giang Sinh ngồi chờ trên ghế ở khu vực nghỉ ngơi trước quầy. Hạ La hơi chán, đi dạo quanh bệnh viện. Bệnh viện này khá lớn, tổng cộng có ba tầng, tầng một là quầy tiếp tân, khu bán đồ dùng, khu châm cứu vật lý trị liệu, và phòng cấp cứu, tầng hai là khu dành cho chó, các khu xét nghiệm kiểm tra, tầng ba là khu dành cho mèo, có một số bệnh nhân nhỏ đang yên lặng truyền dịch trong lồng.

Đi dạo một vòng, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, Hạ La định đến khu nghỉ ngơi ngồi một lát. Đi tới, thấy Giang Sinh ngồi ở góc trái cùng của ghế dài, người nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, các khớp ngón tay bị ấn đến trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.

Anh trông có vẻ rất căng thẳng…

Hạ La đi tới ngồi xuống, cách anh một chỗ ngồi. Sở dĩ căng thẳng, có lẽ là vì còn hy vọng về kết quả phẫu thuật, sợ ước nguyện không thành. Như cô thì sẽ không thế, con mèo nhỏ như vậy, bị thương nặng thế làm sao có thể cứu sống, tốn mấy nghìn tệ để cứu chữa cũng chỉ là an ủi tâm lý vô ích mà thôi.

Cô thậm chí còn tưởng tượng ra vẻ mặt thất vọng của Giang Sinh khi biết kết quả phẫu thuật, lúc đó cô có thể nói với anh, thấy chưa, tôi đã bảo anh rồi, căn bản không thể cứu sống được mà.

Tuy con mèo rất đáng thương, nhưng đáng tiếc là số phận chưa bao giờ tha thứ cho ai chỉ vì họ đáng thương.

“À phải rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn cô.” Giang Sinh đột nhiên lên tiếng, có lẽ vì căng thẳng, muốn phân tán sự chú ý nên cố ý tìm chuyện nói: “Nhờ có cô, không thì tôi phải tốn thêm không ít tiền.”

Hạ La ngồi vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, hơi kiêu ngạo: “Đúng vậy.”

“Tại sao lại giúp tôi?” Giang Sinh trầm ngâm: “Lẽ ra cô có thể không quan tâm, dù sao cũng đâu phải tiền của cô.”

“…” Bị hỏi đột ngột, Hạ La nhất thời không biết trả lời thế nào, hơn nữa ánh mắt anh nhìn quá sâu xa, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ là bản năng thương hại anh ta là một kẻ ngốc. Một người ăn mì gói còn không cho thêm xúc xích, giúp anh ta tiết kiệm hơn một nghìn, coi như tích đức đi. Nhưng nói thẳng là thương hại anh ta, đối với một người đàn ông, có lẽ không tốt lắm…

Cứng cổ, cô ho khan một tiếng: “Sao lại không phải tiền của tôi? Hôm nay anh tiêu nhiều quá, sau này chẳng phải sẽ làm giảm chất lượng cuộc sống của tôi sao? Lúc đó tôi không có cơm ngon ăn, không có khách sạn ở thì sao?”

Giang Sinh sững người, rồi bật cười vì lý do vô lý của cô. Người cô tuy xinh đẹp, nhưng logic trong đầu thật không giống người thường.

“À phải rồi, sao cô lại hiểu rõ về thú cưng thế? Ngay cả việc cần làm những kiểm tra gì cũng nói đúng tám chín phần.”

Hạ La nhún vai: “Tôi có bạn nuôi mèo nên biết một số thứ.”

“Tôi cứ tưởng cô từng nuôi thú cưng.”

“Không.”

“Đã từng nghĩ đến việc nuôi chưa?”

“Đã nghĩ, tôi thích mèo, cũng thích chó, thích cả hai.” Hạ La im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xuống sàn: “Nhưng anh không thấy việc đưa một sinh mệnh vào cuộc đời mình là việc hệ trọng sao? Có những người chỉ vì nhất thời thích thú mà nuôi mèo nuôi chó thậm chí sinh con, cuối cùng mới phát hiện bản thân hoàn toàn không đủ tư cách.”

Nói rồi cô lắc đầu: “Tôi không có khả năng gánh vác một sinh mệnh, nên không nuôi.”

Vẻ mặt Giang Sinh dần dần trở nên phức tạp: “Thực ra, việc cô có thể nghĩ đến những điều này, đã tốt hơn nhiều người rồi.”

Hạ La cúi đầu, nghịch ngón tay của mình, không nói gì nữa. Chỉ có tấm lòng trách nhiệm thì có ích gì, phải có khả năng chịu trách nhiệm mới được…

Hai người đều có tâm sự riêng, chìm vào im lặng, quầy tiếp tân bệnh viện dần yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở. Ca phẫu thuật của mèo con vẫn đang tiếp diễn, không biết khi nào mới xong. Bên ngoài đường phố thỉnh thoảng có xe đi qua, ngoài ra, chỉ còn một màn tĩnh lặng.

Hạ La nhìn chằm chằm vào bức tường trắng đối diện để thẫn thờ, bảng giá dán trên đó cô đã nhìn đi nhìn lại ba lần, đồng hồ treo ở quầy tiếp tân hiển thị đã là ba rưỡi sáng.

Mi mắt cô bắt đầu không kiểm soát được mà cứ mở rồi khép. Dù ban ngày chẳng làm gì, chỉ ngồi xe cả ngày, nhưng không hiểu sao, thân thể vẫn như sắp rã ra, mệt mỏi lắm, muốn tìm một cái chăn mềm mại mát mẻ chui vào, ngủ một giấc say sưa.

Giang Sinh cúi đầu, mở điện thoại xem số dư tài khoản. Chi tiêu lớn ngoài một thùng xăng đổ thêm hôm nay, chỉ có phí phẫu thuật cho mèo con, dù đã giảm 40%, vẫn phải trả hơn hai nghìn, sau này còn phí nằm viện, giảm giá xuống còn khoảng một nghìn hai.

Cô gái nhỏ mỗi tối phải ở khách sạn, tính một trăm một ngày, một tháng phải chuẩn bị ba nghìn. Xe của anh là mua trả góp, chia 36 kỳ, tháng này là kỳ cuối cùng trả nợ xe. Cộng thêm các khoản chi phí sinh hoạt lặt vặt…

Tính đến đây, anh khẽ thở dài. Phải tiết kiệm một chút, nếu không vạn nhất có chuyện gì bất ngờ, tiền của anh có thể không đủ dùng. Tuy nhiên, chỉ cần cố gắng trả hết nợ xe, tháng sau sẽ thoải mái hơn.

Liếc thấy đầu cô gái nhỏ đang gật gù, anh ngẩng đầu nhìn sang, cô đã ngủ thiếp đi.

Anh nhìn quanh một lúc, không thấy chỗ nào cho cô nằm ngủ, mà ngồi ngủ thế này, không có chỗ tựa, chắc chắn sẽ làm đau cổ, nhưng đánh thức cô dậy, anh lại không đành lòng.

Đêm qua cô đã không ngủ ngon, tuy trên xe đã ngủ bù một lúc, nhưng không yên giấc, giờ lại thức khuya, chắc chắn rất mệt.

Đang khi anh do dự, thân người cô gái nhỏ dần dần nghiêng về phía anh, Giang Sinh không kịp suy nghĩ, vội ngồi xích lại, dùng vai mình đỡ lấy đầu cô đang ngả xuống.

Ừm…

Thực ra…

Ngủ như thế này… cũng không tệ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi