Phòng khách đèn sáng, Đường Bạch Dạ nằm nghiêng ở trên sô pha, đang ngủ say. Hạ Thần Hi nhíu mày, anh không có làm cơm sao? Cô vừa ra tới, Đường Bạch Dạ liền tỉnh, anh vừa mới ngủ không đầy một lát, vốn tính toán đi phòng ngủ ngủ, lại sợ ầm ĩ đến Hạ Thần Hi. Đi phòng bảo bối ngủ, lại sợ Hạ Thần Hi ra, anh không biết, anh liền ngủ ở phòng khách. Ai biết vừa mới ngủ không bao lâu, Hạ Thần Hi liền đi ra.
“Anh thế nào không tới bên trong ngủ?”
“Anh sợ ầm ĩ em.” Đường Bạch Dạ nói, ấn cô ngồi xuống, nụ cười ôn nhu, “Đói bụng không, em ngồi, anh đem cháo nóng lên.”
Hạ Thần Hi gật đầu, nhìn anh đi vào phòng bếp. Anh vẫn chờ cô thức dậy dùng cơm sao? Cháo ngao nấu xong chưa lâu, kỳ thực còn ấm áp , Đường Bạch Dạ đặt vào lò vi sóng, cháo nóng, Đường Bạch Dạ bưng qua đây, Hạ Thần Hi nhìn anh mang đến, có cảm giác nói không ra lời, Đường Bạch Dạ...
Trong lòng bất an chậm rãi bị nổi lên . Một chén cháo lớn đặt ở trước mặt cô, rất thơm, cô thích nhất cháo hải sản, gừng cắt nhỏ, Hạ Thần Hi nhìn anh, thốt ra, “Mua?”
“Lão tử nấu cháo ngao hơn hai giờ.” Đường Bạch Dạ giận, cái gì mua, anh cứ như vậy vô năng sao? Chỉ một món cháo ngao, đương nhiên, anh là sẽ không nói cho Hạ Thần Hi, anh nấu cháo cháy, phải nấu lại lần nữa oa.
Quá mất mặt. Bởi vì đổ nước ít quá, anh không quấy, kết quả là cháy. Anh rất buồn bực. May mắn Hạ Thần Hi đang ngủ, anh nấu lại lần nữa. Tới kịp.
Hạ Thần Hi xót xa trong lòng mềm mại mỉm cười, Đường Bạch Dạ nấu cháo, còn để lửa nhỏ nấu kỷ hai tiếng đồng hồ, cô thực sự không cách nào tưởng tượng, tùy tiện làm một chút thì thôi, cô cũng không phải yếu ớt như vậy.
“Anh xem em rất mệt, lại không có khẩu vị, ăn một chút cháo dễ ngủ.” Đường Bạch Dạ giải thích, mỉm cười nói. Hạ Thần Hi cúi đầu, im lặng không nói.
“Ăn nhanh lên một chút, sau đó đi ngủ.”
Hạ Thần Hi ngồi ở trên thảm, ăn một miếng, ngẩng đầu, vẻ mặt Đường Bạch Dạ biểu tình mau tới khen anh đi, anh thật lợi hại hỏi Hạ Thần Hi, “Có phải hay không vị rất ngon, có phải hay không vị rất ngon?”
Hạ Thần Hi 囧 囧 ngừng lại nhắc nhở, “Anh không cho muối sao?”
Đường Bạch Dạ nhíu mày, “Muốn thả muối sao?”
Anh thô bạo đoạt lấy thìa Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi ăn còn lại phân nửa cho vào miệng, quả nhiên không vị, Đường tổng trợn tròn cặp mắt, giận! ! ! Tác phẩm hoàn mỹ như thế, thậm chí không có tì vết. Quá phẫn nộ rồi.
Hạ Thần Hi bật cười, cầm lấy thìa, “Quên đi, cứ như vậy ăn đi.”
“Cái này làm sao ăn a, anh lấy muối ăn cho vào.”
“Được, được, anh đi lấy nước tương cho em.”
Đường tổng ngoan ngoãn lấy nước tương đem tới, Hạ Thần Hi cho vào một chút, Đường tổng giận a, anh nấu cháo ngao hoàn mỹ như vậy, lại ngon lại đặc, thoạt nhìn lại vị rất ngón. Lại bị nước tương phá hủy mỹ cảm.
Giận, giận, giận.
“Vị được không?” Đường tổng hỏi, mỹ cảm phá hư liền phá hủy, vị đừng phá hủy a.
Hạ Thần Hi thịnh một ngụm cho anh, “Anh ăn thử thế nào.”
Đường tổng thử một chút, cảm giác còn có thể, không tính khó ăn.
“Ăn rất ngon a.”
Hạ Thần Hi ừ một tiếng, Đường tổng vui vẻ tránh đi, nằm bò ở một bên nhìn Hạ Thần Hi ăn.
Hạ Thần Hi, “...”
Vẻ mặt này, cô thế nào ăn a?
“Thế nào không ăn ?” Đường tổng kinh ngạc hỏi.
Hạ Thần Hi hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vậy sao anh không đi ngủ.” Hạ Thần Hi hỏi.