Đường Bạch Dạ thấy cô vẫn cúi đầu, gương mặt biểu tình phong phú, chốc chốc ngọt ngào, chốc chốc khổ não, chốc chốc hài lòng, chốc chốc lo lắng, như là biểu diễn phim câm, Đường Bạch Dạ nhíu mày, Hạ Thần Hi làm sao vậy?
Hạ Thần Hi ngẩng đầu, đem dừa đưa cho Đường Bạch Dạ, “Nhìn anh chạy một chuyến, thưởng anh một ngụm.”
“Coi như em có lương tâm.” Đường Bạch Dạ cười nói, tiếp nhận dừa, Hạ Thần Hi di chuyển đôi chân, nhìn mọi người trên mặt biển vui đùa, nếu cô có thể bỏ xuống được không vui trong lòng, kỳ thực, cô cũng có thể vui vẻ như vậy.
Hai người thân mật uống xong một trái dừa, đã là bốn giờ chiều, buổi chiều là ánh mặt trời tốt nhất, rất nhiều nam nữ chạy trên bờ cát tắm nắng, Hạ Thần Hi cũng không muốn ở ô che nắng.
“Chúng ta đi dạo một chút.” Hạ Thần Hi nói, hai người dọc theo bãi cát đi, Hạ Thần Hi nhặt một ít vỏ sò, lại cảm thấy không dễ nhìn, một bên nhặt, một bên chọn, một bên tìm kiếm, Đường Bạch Dạ đi theo phía sau cô.
“Em nhặt vỏ sò làm cái gì?”
“Làm chuông gió a.” Hạ Thần Hi quay đầu lại cười, gió biển thổi tóc của cô, mất trật tự trong tầm mắt của anh, nụ cười của cô xán lạn, như ánh mặt trời. Hạ Thần Hi nói, “Nghe nói rất nhiều người sẽ ở bờ biển nhặt vỏ sò làm chuông gió.”
“Em có nhìn thấy một km ngoài bờ biển bán vật trang trí hay không, nếu em thích chuông gió, đến lúc đó mua là được, hà tất tự mình làm, mua nhiều đỡ được việc.” Đường Bạch Dạ nói, dáng vẻ rất có kinh nghiệm.
“Những thứ ấy đều là phụ nữ ở bờ biển nhặt được, làm thành chuông gió, người khác làm dự đoán không được đẹp.”
Hạ Thần Hi cười, nheo lại mắt mang theo một tia hơi tia sáng, “Cái này làm sao như nhau đâu, chính mình động tay làm, so sánh có ý nghĩa, chẳng sợ không dễ nhìn, đối với mình ý nghĩa cũng là không đồng dạng như vậy.”
“Em lúc nào có loại này tâm tư ?” Đường Bạch Dạ bật cười.
“Cái gì tâm tư?” Hạ Thần Hi hơi đỏ mặt.
“ Hạ tiểu thư lý trí như thế, đột nhiên trở nên văn nghệ, anh thật có điểm ăn không tiêu.” Đường Bạch Dạ nói đùa nói, nói thực sự, Hạ Thần Hi là anh thấy là một phụ nữ lý trí.
Đường Bạch Dạ tiếp thu một lần, chủ trì hỏi anh, người phụ nữ lý tưởng của anh như thế nào. Khi đó, Đường Bạch Dạ có vị hôn thê là Tưởng Tuệ, nếu là thông minh, chiếu Tưởng Tuệ tiêu chuẩn nói là được.
Anh người này xưa nay không kiềm chế được, sẽ không dựa theo đáp án tiêu chuẩn nói.
Anh nói, đối tượng anh lý tưởng hẳn là, xinh xắn lanh lợi, có đầu nhu thuận tóc dài, mắt to, ôn nhu, hiếu thuận cha mẹ, đơn thuần một ít, sẽ làm một bàn cơm nước hoàn hảo chờ chồng về, đây là đối tượng lý tưởng của rất nhiều người.
Trong lòng Đường Bạch Dạ trong lòng rất rõ ràng, đây chính là đối tượng anh lý tưởng, bây giờ anh lại nhớ tới tiêu chuẩn này, đột nhiên cảm thấy, Hạ Thần Hi trừ có tóc dài, mắt to thích hợp, tất cả điều kiện không phù hợp.
Cô lý trí, thông minh, cũng không xinh xắn lanh lợi, chim nhỏ nép vào người, cũng không đơn thuần. Anh đến nay không rõ, vì sao anh sẽ thích người lý chí cùng anh tương phản - Hạ Thần Hi.
Trong tình yêu, có quá nhiều không hiểu.
Bất tri bất giác, đã là tình độc đâm sâu vào.
Cho dù là Hạ Thần Hi lý trí, chẳng sợ biết cùng nữ nhân lý trí yêu đương, quá một đời cũng không phải là anh chọn sai tưởng tượng, anh đã không thể không có cô.
Anh không biết, Hạ Thần Hi cũng có... một mặt lãng mạn như thế.
Vân Dật đã nói, mỗi nữ nhân đều có một mặt bất đồng, người nếu chỉ có thể nhìn đến của cô một mặt, nhìn không thấy mặt khác, kia là nói rõ, người chưa đủ đủ yêu cô, hoặc là, cô chưa đủ đủ yêu người.