MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Hạ Thanh nhíu mày, Cố Thất Thất nói, ‘’Trong lúc cậu đi ra ngoài, tôi đã bảo thiếu tá tra xét tư liệu về Lâm Lâm, bối cảnh của cô ta trống rỗng, cái gì cũng không có, có thể nói hoàn toàn hoàn mỹ, thú thật trong sơ yếu lý lịch, của cô ta có ghi cha mẹ đều chết sớm, theo chị cùng nhau lớn lên, chị của cô ta ở tuổi thiếu niên đã thành danh còn cùng Đường Bạch Dạ có hôn ước, chị của cô ta sau khi chết cô ta đã một mìnhđến nước Mỹ du học trong khoảng thời gian là mấy năm.“. Trừ mấy lần đi Âu Mỹ du ngoạn, cũng tìm không được một địa phương mà cô ta đến có điều bất thường, tôi điều tra những gì tại trường học ghi lại của Lâm Lâm, rất có ý tứ, cô ta không tinh thông võ thuật, kiếm thuật, tất cả các hoạt động do trường tổ chức đều không tham gia, biểu hiện ra ngoài xem ra cô ta chính là một học sinh rất ngoanhiền,học giỏi và không thích tiếp xúc với người khác.”

Hạ Thanh bưng nước trái cây, dựa tường, một tay cầm tư liệu nhìn một chút, rồi cười lạnh một tiếng, “Loại bối cảnh này, càng làm cho người ta sinh nghi.”

Hiển nhiên, có người đã giúp cô ta làm giả.

Hạ Thanh cười quyến rũ đến cực điểm, “Cậu xem một phần tư liệu khác nữa do thiếu tátra được này?”

Cố Thất Thất sắc mặt không có chuyển biến gì, vẫn là bộ dáng băng lãnh ngàn năm ấy, Cố Thất Thất đemmột số giấy tờ khác cho Thần Thanh, “Cậu xem, đây là số lần trong vòng tám năm Lâm Lâm kia khi xuất hành ra nước ngoài, cô ta vào mỗi năm đều sẽ đi Đông Âu, rồi sang sông Volga ở gần đấy chơi, cậu nói, có chỗ nào hấp dẫn Lâm Lâm để hàng năm đều đi một chuyến đến đó?”

”Dù cho sông Volgarất mỹ lệ, cô ta cũng không cần hàng năm đi một chuyến, bất chấp phi pháp vẫn nhập cảnh cho bằng được.”

”Phi pháp nhập cảnh sao?”

Cố Thất Thất gật đầu, Hạ Thanh bưng cái ly, như có điều suy nghĩ, “Xin nhờ thiếu tá bận thêm lần nữa vậy, nhờanhtrathêm thông tin của cô gái tên Lâm Tình này nha.”

”Lâm Tình?”

Hạ Thanh gật đầu, “Tất cả mọi chuyện, đều từ Lâm Tình mà bắt đầu.”

”Tôi hiểu rồi.”

Cố Thất Thất đi gọi điện thoại, Hạ Thanh chợt nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ nho nhỏ trong phòng Thần Hi đang ngủ truyền ra, cô cuống quít đi vào gian phòng, đem tư liệu cùng cái ly để sang chiếc bàn bên cạnh, ngồi vào bên cạnh giường Hạ Thần Hi khẽ nói, “ Chị đã tỉnh rồi à?”

Hạ Thần Hi mơ hồ mở mắt ra, đầu tiên là một trận hoa mắt, tầm mắt chậm rãi rõ ràng, mặt Hạ Thanh xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trước mắt Thần Hi, cô có một chút hoảng hốt, vội vội vàng vàng sờ vào trên bụng mình.

Hạ thân đau đớn nhắc nhở Thần Hi, đứa nhỏ đã không còn nữa rồi.

Lâm Lâm ra tay độc ác như vậy, baby của cô, sao lại có khả năng còn sống được cơ chứ, kể cả bản thân cô cũng thiếu chút nữa cũng không còn mệnh. Một cỗ tuyệt vọng thật sâu xông tới, Hạ Thần Hi hi vọng chính mình có thể ngăn chặn loại tuyệt vọng này lại, chỉ tiếc loại tuyệt vọng này vẫn ùn ùn kéo đến, đem Thần Hi bao phủ bên trong không cách nào hô hấp được không khí bên ngoài.

Mặt trắng bệch, như người chết không có chút huyết sắc nào cả.

Hạ Thanh cực kỳ đau lòng, nắm chặt tay Hạ Thần Hi, hai chị em đã nhiều năm không gặp rồi, bộ dáng Thần Hi thì không có biến hóa gì vẫn giống như lúc trước kia, nhưng tính tình lại thay đổi rất nhiều, chị của cô không có ký ức, chỉ sợ cũng không nhớ ra cô là ai.

Không quan hệ, chỉ cần Hạ Thanh được ở bên cạnh chịcủa mình thì sẽ không cho phép bất cứngười nào lại tổn thương đến chị nữa.

Hạ Thần Hi tay rất lạnh, làm Hạ Thanh cũng không biết nên để an ủi thế nào cho phải, vì từ trước đến giờ chị ấy vẫn luôn rất khí phách, trên người lúc nào cùng không tìm được một tia mềm mại, đừng thấy nhìn Thần Hi bề ngoài mỹ lệ như thế, nhưng trên người không có chút dịu dàng của phụ nữ.

”Đứa nhỏ không thể giữ được.” Hạ Thanh nói, “Bác sĩ đã nói, thân thể của chị không tốt nên cần phải điều dưỡng, bằng không ngày sau sẽ không sinh con được nữa.”

Hạ Thần Hi cuộn người lại, im lặng không nói chuyện.

Hạ Thanh thà rằng nhìn thấy Thần Hi khóc, vì Hạ Thanh đã từng rõ ràng nghe thấy trong lúc chị bị đánh còn cầu Lâm Lâmđừng đánh nữa, Hạ Thanh biết, chị Thần Hi rất chú trọng đứa bé này.

Hạ Thần Hi vô cùng im lặng mà ngồi đó, sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ ảm đạm giống như thương đến mức tận cùng, vô pháp khóc thành tiếng, tâm như tro tàn.

”Cô biết không? Tôi vừa mới biết được tôi có đứa nhỏ, không được một giờ, tôi liền mất đi.” Hạ Thần Hi lòng như đao cắt, “Tôi bây giờ hi vọng rất nhiều, chính mình lúc ấy có thể mạnh mẽ hơn, đã có thể bảo trụ được mạng sống của babay rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi