MÊ ÁN ĐƯỜNG TRIỀU


Chẳng mấy chốc đại phu đã có mặt, cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mặt cũng khiến ông ấy hoảng hốt.

Một cô nương xinh đẹp nằm trên đệm bông, hàng mi dài phủ trên mi mắt khép chặt, gương mặt nàng trắng bệch, mái tóc đen rối tung, trên người đắp vội một chiếc áo gấm hoa.

Máu đỏ trên váy vô cùng sẫm, máu chảy trên giường tạo thành hình hoa mẫu đơn, càng lúc càng lan rộng.
Trần Cẩn Phong ở bên ngoài sốt ruột đi đi lại lại khiến tiểu ma nữ đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, nói: "Có phải ngươi yêu cô ta rồi không, sao phải căng thẳng như thế làm gì?"
Trần Cẩn Phong liếc tiểu ma nữ một cái, không đáp lại lời cô ta.
Tiểu ma nữ thấy Trần Cẩn Phong không thèm để ý tới mình, bực bội nói: "Trần Cẩn Phong, ngươi nghe cho kĩ đây, ngươi là phu quân của ta, ta không cho phép ngươi qua lại với bất kì nữ nhân vớ vẩn nào khác, nếu không.."
Trần Cẩn Phong dừng lại trước mặt tiểu ma nữ, đáp: "Cô nương, ta xin cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, nhưng xin cô hãy chú ý lời nói, Tiểu Đào không phải là loại nữ nhân vớ vẩn, ta cũng không qua lại không minh bạch với muội ấy, muội ấy là muội muội của ta, ta phải bảo vệ muội ấy suốt đời."
"Muội muội? Mà ngươi phải bảo vệ suốt đời? Thế ta thì sao, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi đối xử với ta thế nào, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta còn không bằng một nữ nhân không sinh được con sao?" tiểu ma nữ lạnh lùng nhìn Trần Cẩn Phong, giọng nói tỏ rõ vẻ ghen tuông.
"Sao cơ, không thể sinh con?" Trần Cẩn Phong giữ chặt vai tiểu ma nữ, dùng lực có hơi mạnh.
"Đau, đau." Tiểu ma nữ không ngờ Trần Cẩn Phong lại phản ứng mạnh như thế, cô ta gỡ bàn tay không rõ đang dùng bao nhiêu lực của chàng ra, nói: "Là đại phu nói đấy, sau này cô ta không sinh con được nữa."
Không thể sinh con, là thật sao? Đầu óc Trần Cẩn Phong lúc này hoàn toàn trống rỗng, chàng hiểu nỗi đau của việc không thể sinh con đối với phụ nữ.

Tiểu Đào đáng thương của ta, ta phải làm sao đây?
Nha môn huyện Hoài Cốc.
Trần Cẩn Phong ngồi trên ghế dành cho huyện lệnh, bởi vì bị thương, khuỷu tay đặt trên bàn khiến mặt chàng nhăn lại.

Bên cạnh chàng được đặt thêm một chiếc ghế, ngồi trên ghế là tiểu ma nữ mà chàng vừa ghét lại vừa cảm kích.
Tiểu ma nữ thấy chàng chịu đựng cơn đau, cảm thấy thương cảm nên khuyên chàng: "Hay ngươi đi nghỉ ngơi đi, đợi bao giờ vết thương ổn đã rồi thẩm vấn sau cũng chưa muộn, tên súc sinh đáng ghét này không thoát khỏi tay chúng ta được đâu."
Trần Cẩn Phong quay đầu nhìn tiểu ma nữ, ánh mắt đầy kiên định: "Không sao đầu, vết thương của ta không đáng ngại." Nói đoạn hướng mặt ra đại sảnh, ra lệnh: "Áp giải phạm nhân Ngô Dụng lên đây."
Tiếng xích sắc vang tiếng lẻng kẻng, Ngô huyện lệnh được hai thị vệ giải lên, ông ta vừa lăn vừa bò vào công đường.

Mái tóc lúc trước được chải chuốt cẩn thận của ông ta đã xổ bung bù xù, trên mặt dính đầy máu và đất bẩn.

Trên người vẫn còn mặc quan phục triều đình nhưng quan phục đã bị gậy gắn đinh cào rách toác, đâu đâu cũng nhìn thấy những dấu chân in trên quan phục.


Không biết một chiếc giày đã rơi đi đâu mất, máu và bùn đất dính trên chiếc tất trắng khiến nó như thể mang một kiểu hoa văn đặc biệt.
Trần Cẩn Phong đập búa, quát: "Dưới công đường là kẻ nào?"
Tiếng quát lớn đột ngột vang lên làm Ngô huyện lệnh sợ hãi nằm liệt dưới đất, ông ta không thể tin được khi bản thân đang dương dương tự đắc thì bỗng cửa bị kẻ nào đó đạp ra.

Còn chưa kịp định hình được mọi chuyện, ông ta đã bị mấy người xông vào lôi xuống giường, sau đó được tiếp đón "nồng hậu" bằng một trận đánh đấm giẫm đạp, thậm chí còn bị ăn gậy gắn đinh.

Ông ta gào cha kêu mẹ thảm thiết vô cùng nhưng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, có những lúc gần như ông ta đã trút hơi thở cuối.

Đám người đó đánh mệt rồi vẫn không buông tha, cứ thế lôi thẳng ông ta tới đây.

Khi ngẩng đầu lên thấy người ngồi trên công đường là Trần Cẩn Phong, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra khắp người, chắc chắn Trần Trạng nguyên sẽ không bỏ qua cho ông ta vì bất kì lí do gì đâu.
"Có nghe thấy không, dưới công đường là kẻ nào?" Trần Cẩn Phong gào lên với Ngô huyện lệnh.
"Trần..

Trần đại nhân, Trần đại nhân tha..

tha mạng, tiểu nhân..

có mắt..

như mù..

có mắt..

như mù.." Ngô huyện lệnh quỳ dưới đất, dập đầu như bổ củi.

Trần Cẩn Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể: "Ngô Dụng, di cốt của cha mẹ ta đang ở đâu?"
Ngô Dụng ngẩng đầu, mắt ông ta và Trần Cẩn Phong chạm nhau.

Trải qua quá nhiều sự dày vò, ánh mắt chàng không còn sự ấm áp như trước đây, nhưng vẻ tinh tường trong đôi mắt ấy vẫn khiến Ngô Dụng giật mình run sợ: "Trần..

đại nhân, Trần..

đại nhân tha..

tha mạng."
Tiểu ma nữ đã sớm không thể nhẫn nại với loại người này, cô ta lao tới bên cạnh Ngô Dụng với tốc độ nhanh như tên bắn, tặng cho ông ta hai cái tát, nói: "Nói nhanh, còn không nói ta đánh gãy chân ngươi."
Ngô Dụng bị dọa đến ngớ ngẩn, ông ta chỉ nói ra được mấy chữ như một cỗ máy: "Bãi đất..

bãi đất hoang sau núi.." Lời vừa dứt, Ngô Dụng lại được "khuyến mại" thêm hai cái tát rất mạnh.
* * *
Bãi đất hoang sau núi
Sau núi cỏ dại mọc um tùm, không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch đến mức chim chóc cũng không muốn làm tổ ở đây.

Dưới chân núi có một chiếc giường được kết lại từ củi khô, trên giường là thi thể không toàn vẹn của cha mẹ Trần Cẩn Phong, hai thi thể đã phân hủy còn chịu sự giày vò từ đám thuộc hạ của Ngô Dụng.

Dưới giường là rất nhiều cành cây và cỏ khô để lót.

Trần Cẩn Phong quỳ trước giường, dập đầu thật sâu, chàng nợ cha mẹ quá nhiều, từ trước tới nay chàng chưa từng trả nợ, giờ cũng không còn cơ hội để trả nữa.
Chàng cứ lặng lẽ quỳ, xung quanh không một tiếng động.


Trần Cẩn Phong đã tới lúc cha mẹ chàng phải lên đường, chàng bất lực gật đầu với người thị vệ đang cầm đuốc bên cạnh.

Rất nhanh chóng, chiếc giường đã bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa đỏ rực nuốt trọn thi thể cha mẹ chàng, khói trắng nghi ngút cuộn bay lên trời xanh.
Trần Cẩn Phong lặng lẽ thở dài, chàng vô thức lẩm nhẩm: "Lâm trang tú tư kim bộ diêu.

Hi chi bổn tiền cầu mặc bảo.

Hoành khán thành sơn trắc thành phong.

Vũ qua hồng thất giá thiên kiều.

Cuồng phong quyển địa thô trần đạo.

Tiêm chỉ tố vãn mô ca dao.

Liên nhật ác mộng mô kinh hồn.

Tư nhi nhật tiệm ảnh hình tiều." Đây là bài thơ phụ thân để lại cho chàng, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành di ngôn.

Bài thơ rốt cuộc có hàm ý gì, chẳng lẽ giống như lời Tiểu Đào nói, hung thủ đứng đằng sau mọi chuyện là một nữ tử? Vậy thì người này hà cớ gì lại ra tay tàn độc với cha mẹ chàng đến thế?
* * *
Công đường nha môn huyện Hoài Cốc
Cả huyện Hoài Cốc đều sục sôi, người dân đứng tụ tập đông đúc ở ngoài cổng lớn.

Nghe tin Ngô huyện lệnh Ngô Dụng bị giải vào đại lao, họ đều tò mò muốn xem xem vị Văn Trạng nguyên dám vuốt râu hùm này mặt mũi ra sao.
Công đường nha môn hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường, nha dịch đứng xếp thành hai hàng, tay cầm trượng đồng thanh thấp giọng hô: "Uy..

võ.." Trần Cẩn Phong ngồi đĩnh đạc trên công đường, sau lưng chàng Trình Xung và Tấu Thái Tiêu cũng đứng ngay ngắn.


Quả không hổ là người luyện võ, nghe tin thẩm vấn Ngô Dụng, hai người họ đều không quản cơ thể còn đang yếu, kiên quyết muốn đến tham dự.

Góc trái công đường kê một chiếc ghế cho tiểu ma nữ, nét mặt cô ta vô cùng tinh quái.
Tiếng đập búa vang lên thật dõng dạc, Trần Cẩn Phong lớn tiếng ra lệnh: "Dẫn Ngô Dụng vào."
Vừa nói xong, Ngô Dụng người đeo đầy xiềng xích được đẩy vào công đường.
"Ngô Dụng to gan, ngươi đã biết tội chưa?" Trần Cẩn Phong trừng mắt với Ngô Dụng, giọng nói vô cùng uy nghiêm.
"Đại..

đại nhân tha mạng ạ!" Ngô Dụng không ngừng dập đầu xuống đất: "Tiểu..

tiểu nhân..

có mắt..

không thấy Thái Sơn..

xin đại nhân..

tha..

tha cho tiểu nhân..

tiểu nhân nguyện làm trâu..

làm ngựa..

mặc đại nhân..

sai sử.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi