MÊ ÁN ĐƯỜNG TRIỀU


"Ta..

thiên tử phạm tội còn xử phạt như thứ dân, huống hồ là người như chúng ta?"
"Khốn nạn, ngươi có còn là người không thế.

Ngươi đừng quên nếu như không có ta thì sợ là bây giờ người rơi đầu là ngươi đấy."
"Tiểu ma nữ, ân tình của cô ta sẽ mãi không quên, ta không có ý bắt cô phải vào đại lao, ý của ta là chờ sau khi ta đưa tro cốt của cha mẹ về nhà, ta và cô sẽ cùng nhau hồi kinh, diện kiến Thánh thượng, ta sẽ lấy cả mạng mình ra cầu xin thay cho cô." Những lời của Trần Cẩn Phong làm tiểu ma nữ không còn giận nữa, cô mỉm cười nhìn Trần Cẩn Phong, thấy đôi mắt đen huyền của chàng sâu thẳm tựa biển lớn.
* * *
Ánh nắng bình minh vô cùng chói mắt, thời tiết đã ấm dần lên, đánh thức ngọn liễu rủ vươn cánh tay xanh tốt đón lấy buổi mai tràn ngập nắng vàng.
Trần Cẩn Phong sải bước trên đường phố huyện Hoài Cốc, sau lưng chàng, Tấu Thái Tiêu và Trình Xung theo sát không rời nửa bước.

Chẳng mấy chốc ba người đã tới cửa nhà hộ gia đình bị sát hại ở phía nam thành.
Cánh cổng dính đầy bụi bặm, trong sân vườn, cỏ dại đã mọc xanh um.

Căn nhà không có hơi người khiến cảnh tượng thật ảm đạm thê lương.

"Phong thiếu gia, ngài muốn điều tra vụ án này sao?" Trình Xung mở lời.
Trần Cẩn Phong không nói gì, chàng cúi đầu chậm rãi bước vào sân rồi dừng lại.
"Phong thiếu gia, ngài phát hiện ra được gì rồi sao?" Trình Xung biết Trần Cẩn Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ vụ án này.
"Hôm ấy khi ta khám nghiệm hiện trường phát hiện ra một chuyện khá kì lạ." Trần Cẩn Phong nói với Trình Xung: "Cả bốn người trong gia đình đó đều mất mạng chỉ với một nhát dao, ở cổ cả bốn đều có vết thương có độ dài khoảng một tấc xuyên ra sau gáy, ngoài ra không có vết thương nào khác."
"Nhìn thủ pháp có lẽ là tác phẩm của người trong giang hồ, nhưng gia đình này đều là những người chất phác thật thà, sao lại gây thù chuốc oán với kiểu người như thế chứ?" Trình Xung cảm thấy rất khó hiểu.
Trần Cẩn Phong gật đầu, nói tiếp: "Bọn họ không có kẻ thù, dựa trên thủ pháp giết người của hung thủ, ta nghĩ người này và cao nhân sát hại người làm ở quán trọ Bằng Lai là cùng một người."
"Cái gì?" Tấu Thái Tiêu và Trình Xung cùng kinh ngạc kêu lên, người này lại xuất hiện rồi.
Trần Cẩn Phong không để ý đến sự bất ngờ của hai người, nói: "Từ lúc ở quán trọ Bằng Lai đến khi tới phía nam thành huyện Hoài Cốc người này vẫn luôn theo dõi chúng ta.

Sợ rằng cái chết của bốn người trong gia đình này là do chúng ta mà ra."
"Phong thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Tấu Thái Tiêu hỏi.
"Lúc khám nghiệm hiện trường ta phát hiện trong vườn có rất nhiều dấu móng ngựa.

Thiết nghĩ hộ gia đình này không nuôi ngựa, vậy dấu móng ngựa ắt hẳn là của người ngoài, hơn nữa ta còn tìm được cái này." Nói đoạn Trần Cẩn Phong lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khăn tay màu trắng được gói lại trong tay.

Chàng nhẹ nhàng mở ra, một ít bụi tinh thể màu bạc nằm lặng trong khăn, dưới ánh mặt trời, chúng tỏa sáng lấp lánh.
"Đây là thứ gì?" Trình Xung thắc mắc.
"Ta cũng không rõ, có thể đây là mấu chốt để chúng ta phá án.

Theo ta thấy chúng ta nên chia nhau ra rồi lục soát bốn góc quanh nhà, có thể sẽ tìm được gì đó."
* * *
Khói bếp bay lên trời, hòa tan vào không gian vô sắc.

Trần Cẩn Phong đi theo dấu khói, tìm đến một hộ gia đình cách nơi xảy ra ánh mạng không xa.
Chàng gõ nhẹ cánh cổng gỗ, một giọng nói khá quen thuộc vọng từ bên trong: "Ai đấy, tới đây tới đây."
Một lát sau, cánh cổng kêu "cạch" một tiếng rồi mở ra, một người thò mặt ra ngoài.


Đến khi nhìn rõ người này là ai, Trần Cẩn Phong bất giác cười khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp, hóa ra vị đại tấu hôm đó tới mượn muối sống ở căn nhà này.
Nhìn thấy Trần Cẩn Phong, đại tẩu mập hoảng hốt, vội vội vàng vàng đóng sầm cổng lại.
Sớm đã đoán được đại tẩu có phản ứng như vậy, Trần Cẩn Phong gọi qua cổng: "Đại tẩu không cần phải sợ, xin hãy mở cửa ra, tại hạ chỉ muốn tìm hiểu một vài chuyện thôi."
Trong nhà vọng ra tiếng thở gấp: "Ngài muốn tìm hiểu cái gì thì cứ nói, dân phụ là nữ, có chút bất tiện."
Trần Cẩn Phong thầm bật cười, hẳn là chàng đã dọa vị đại tẩu này sợ lắm rồi.

Chàng hắng giọng, cố nói chuyện bằng ngữ khí ôn hòa nhất: "Đại tẩu, người bên cạnh tại hạ có hơi thô lỗ, đã làm kinh động đến tẩu.

Có điều nhân cách của tên Ngô Dụng đó thiết nghĩ tẩu còn hiểu rõ hơn ta, nay ác bá của huyện Hoài Cốc đã bị trừng trị, tuy công lao không phải của tại hạ, nhưng cũng nhờ nhận được sự giúp đỡ từ bằng hữu xung quanh.

Tại sao tẩu nhìn thấy tại hạ thì lại trốn đi?"
Nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng của chàng, đại tẩu mập cũng yên tâm được phần nào: "Trần đại nhân, hôm đó dân phụ không biết lai lịch của ngài, bị cảnh tượng đó làm cho khiếp sợ tột độ nên mới đắc tội quan gia các vị, tự biết sẽ có ngày bị trị tội.

Giờ ngài cũng đã đến rồi, dân phụ cầu xin ngài, ngài niệm tình dân phụ nhất thời hồ đồ mà tha cho dân phụ.

Nhà dân phụ trên có người già dưới có trẻ nhỏ, đều chỉ trông chờ vào một mình dân phụ để có cái ăn cái mặc.

Nếu dân phụ bị bắt thì cái nhà này phải sống sao, đại nhân, dân phụ dập đầu xin ngài tha cho dân phụ, xin ngài hãy hồi phủ đi ạ."
Trần Cẩn Phong biết đại tẩu hiểu nhầm, để làm bầu không khí bớt căng thẳng, chàng miễn cưỡng cười nói: "Đại tẩu hiểu nhầm rồi, tại hạ đến đây chỉ để tìm hiểu vụ án bốn người gia đình kế bên bị chết thảm thôi, hoàn toàn không có mục đích gì khác."

"Ngài không bắt dân phụ?" Đại tẩu nói: "Chuyện hôm đó.."
"Hôm đó tẩu không báo quan thì tại hạ cũng sẽ báo quan, với tính cách của Ngô Dụng thì cho dù tẩu nói trắng hắn cũng biến thành đen, tại hạ không trách tẩu."
Bên trong tĩnh lặng một hồi, Trần Cẩn Phong đứng trước cổng, đôi mắt đen tựa trân chân của chàng vừa thanh thuần như con suối mát, lại vừa sáng ngời như cầu vồng sau cơn mưa.
Cánh cổng chậm rãi mở ra, gương mặt của đại tẩu mập lại lộ ra những vẫn mang đầy vẻ nghi hoặc.

Sau đó dường như dã hạ quyết tâm, đại tẩu mập đẩy cửa ra, nói: "Đã vậy xin mời ngài vào."
Chàng bước qua cánh cổng, bên trong là một căn nhà nhỏ làm từ cỏ tranh.

Sân vườn không rộng nhưng được quét tước sạch sẽ.

Trong sân còn có một chiếc cối đá, khung cối làm từ gỗ đã xuất hiện vết mốc, cho thấy lâu rồi chiếc cối không được sử dụng.
Trần Cẩn Phong bước tới cạnh chiếc cối, xoa xoa tay quay nhẵn bóng.
"Đấy là đồ được tổ tiên truyền lại, đến đời dân phụ thì được no cái bụng đã là tốt lắm rồi, không dám mơ tưởng đến chuyện ngày nào cũng được ăn mì nên cứ để cối ở đó không dùng tới."
"Ồ, từ bao giờ mà cuộc sống của mọi người trở nên túng thiếu như thế?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi