MẸ CỦA NAM CHÍNH NGƯỢC VĂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: hemaniko

Toàn bộ quá trình hắn làm vô cùng tự nhiên, so với phản ứng của Tống Kiêu Kiêu thì bình tĩnh dị thường.

Tấn Sóc Ngôn: “ Lúc nãy là sự cố ngoài ý muốn, tôi đối với cô không có suy nghĩ bất chính, cho nên cô không cần phải sợ hãi như vậy”

Tống Kiêu Kiêu nghe vậy tinh thần dần dần khôi phục lại, cô phát hiện phản ứng của chính mình hơi thái quá. Hôm nay cô đã chịu kinh sợ, ngủ trưa lại gặp phải ác mộng, cho nên thời điểm này phản ứng của cô có chút lố.

Nghĩ đến Tấn Sóc Ngôn làm vậy chỉ vì bảo vệ cô, mà cô lại bày ra bộ dáng sợ hãi đúng là có điểm buồn cười.

Trên mặt Tống Kiêu Kiêu hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, tô điểm cho khuôn mặt tái nhợt của cô.

Tấn Sóc Ngôn hơi cúi đầu nhìn Tống Kiêu Kiêu, nhìn da mặt hơi phiếm hồng của cô, giọng nói hắn mang chút sầu não: “ Cô vì sao lại sợ tôi như vậy?”

Lỗ tai Tống Kiêu Kiêu nghe vậy liền đỏ lên, cô có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn Tấn Sóc Ngôn.

Tống – cậy mạnh – Kiêu Kiêu nói: “ Ai sợ anh?”

Lúc Tống Kiêu Kiêu nói lời này đôi mắt nhìn chằm chằm Tấn Sóc Ngôn, đôi mắt vốn dĩ sinh động chạm lòng người, lúc này mang thêm một tia thẹn thùng càng thêm chọc người.

Tấn Sóc Ngôn nhìn lông mi đang run rẩy của cô, trong nháy mắt hắn lại có xúc động muốn sờ thử.

Tống Kiêu Kiêu thấy Tấn Sóc Ngôn nhìn cô chằm chằm không nói gì, còn tưởng hắn đang nổi giận, nhịn không được chột dạ lùi hai bước.

Tuy rằng cô biết Tấn Sóc Ngôn không đánh phụ nữ, nhưng ánh mắt của hắn lúc này lại rất đáng sợ nha.

Đặc biệt là con mắt đã đen mà còn trầm kia của Tấn Sóc Ngôn, mang theo một loại hấp dẫn chí mạng, cô không cẩn thận chút là sẽ bị hắn nuốt vào bụng luôn.

Tống Kiêu Kiêu không thích ánh mắt thâm trầm của hắn chút nào, cảm thấy dưới sâu ánh mắt đó cất chứa con quái vật đáng sợ nào đó.

Tấn Sóc Ngôn thấy bộ dáng không muốn nói của cô, cũng không ép bách cô nói.

Nhớ tới lời nói lúc nãy của Tống Kiêu Kiêu, nhịn không được hỏi: “ Em* vừa nói cái gì?”

*he: tại mình thấy Tấn Sóc Ngôn hình như có tình cảm với Tống Kiêu Kiêu nên mình đổi tôi-em nha

Lúc này Tống Kiêu Kiêu mới nhớ tới chính sự, cô nhìn Tấn Sóc Ngôn nói: “ Vị bảo mẫu kia có chút vấn đề”

Nghe vậy Tấn Sóc Ngôn như có ý tứ mà nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi xuống lầu. Tống Kiêu Kiêu thấy hắn không có thái độ gì, vội nhắm mắt đi theo sau Tấn Sóc Ngôn.

Thời điểm hai người đi xuống, lâu đài đồ chơi bị đổ của An An đã thu xếp xong.

An an không phải là đứa trẻ thích mách lẻo, hơn nữa bé vẫn còn quá nhỏ việc khiến mình không vui cũng nhanh quên.

Tống Kiêu Kiêu: “An An, con đang chơi gì đó?”

Nghe được giọng nói của Tống Kiêu Kiêu, An An vội buông đồ chơi trên tay đứng lên.

Bé bước chân ngắn chạy tới chỗ Tống Kiêu Kiêu, thời điểm bé vộị chạy dây lưng của quần yếm bị rớt một bên, bé còn cố ý dừng lại đem dây yếm mặc tốt.

Gần đây An An rõ ràng béo hơn một chút, rất nhiều quần áo trước kia đều trở nên không vừa.

Cũng may mà mấy ngày trước Tống Kiêu Kiêu đã mua quần áo cho hắn, bằng không bé thực sự không còn đồ để mặc.

Tống Kiêu Kiêu ngồi xổm xuống đem An An bế lên, sau đó đi qua sô pha ngồi xuống. Cô lơ đãng nhìn vị bảo mẫu kia một chút.

Âm thanh đồ vật đổ, là lâu đài của An An sập.

Nhìn biểu tình An An nhìn vị bảo mẫu kia, nhất định là vị kia không cẩn thận làm đổ, nếu không An An cũng không dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta.

Trong lòng Tống Kiêu Kiêu nhẩm lại cốt truyện của tiểu thuyết, nhưng lại không tìm được tin tức nào sai được.

Bởi vì tiểu thuyết miêu tả vị bảo mẫu này vô cùng ngắn, chỉ viết bà ta là người của Tống Kiêu Kiêu, tính cách thích ghim thù lại thích chiếm những tiện nghi nhỏ.

Sau này nghe lời Tống Kiêu Kiêu, còn đã từng ngược đãi tiểu Bình An.

Nhưng trong tiểu thuyết những việc này chỉ miêu tả một đoạn ngắn, cũng không kể chi tiết. Tống Kiêu Kiêu lo lắng vị bảo mẫu này một ngày nào đó đi theo cốt truyện, sẽ làm ra chuyện xấu với con trai.

Gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, cô quyết định hai ngày này sẽ gây phiền toái cho bà ta.

Chỉ là không đợi đến khi Tống Kiêu Kiêu kiếm chuyện với bà ta, Tấn Sóc Ngôn như con giun trong bụng cô, ngày hôm sau trực tiếp sa thải vị bảo mẫu đó.

Vốn dĩ Tấn Sóc Ngôn có ý kiếm một người nữa, nhưng lại bị Lưu Du San cùng Tống Kiêu Kiêu nhất trí phản đối.

Lưu Du San cảm thấy mời bảo mẫu không tốt bằng chính mình chăm sóc.

Tống Kiêu Kiêu nghe vậy cũng thấy đúng, liền vô cùng đồng ý ý kiến của Lưu Du San?

Lưu Du San được con dâu đồng ý, nhịn không được có chút kinh ngạc.

Ngày hôm qua bà nghe Tấn Sóc Ngôn nói tính cách của Tống Kiêu Kiêu đã tốt hơn nhiều, lúc đầu trong lòng bà còn không tin.

Nhưng mà lúc này nhìn con dâu đứng về phía mình, bà rốt cuộc cũng tin lời của con trai.

Tấn Sóc Ngôn đem vị kia sa thải không lâu, vị bảo mẫu đó đã gọi điện hỏi Tống Kiêu Kiêu.

“ Tống tiểu thư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao Tấn tổng muốn sai thải liền sa thải như vậy hả?”

Tống Kiêu Kiêu không để ý nghịch ngọc bội cứng ngắc trên, giọng nói vô cùng bực bội nói: “ Bà còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Tôi đã dặn bà làm việc cẩn thận không được lộ ra chút dấu vết nào, nhất định là do bà đã làm gì khiến hắn chú ý.

Lần này thì tốt rồi, tôi hao tâm tổn sức đem bà an bày, kết quả bà còn chưa làm gì còn hại ta bị hắn chỉnh.”

Tống Kiêu Kiêu bắt chước ngữ khí của nguyên chủ, âm dương quái khi mà nói.

Cái này là ở ác gặp ác, vị bảo mẫu này tuy hay ghim thù, nhưng lại rất sợ hãi nguyên chủ.

Bà ta nghe được giọng nói không thoải mái của Tống Kiêu Kiêu, liền cho rằng cô cũng bị chỉnh tới hỏng. Còn muốn ở chỗ Tống Kiêu Kiêu vớt chút đồ tốt, kết quả vừa nghe giọng nói này của Tống Kiêu Kiêu liền không dám nói nhiều.

Tống Kiêu Kiêu tắt cuộc gọi, tiện tay đem số điện thoại cùng tin nhắn liên quan xoá hết.

Giải quyết được một tai hoạ lớn, tâm tình của cô của này tốt hơn ngoài ý muốn.

Vì thế lúc ăn xong buổi trưa, cô một bên ăn trái cây một bên mua sắm, một hơi tiêu hết sạch tiền tiêu vặt một tháng của nguyên chủ.

Tống Kiêu Kiêu vừa điên cuồng mua sắm, vừa tận hưởng trong lòng: phiền phức mà nguyên chủ để lại cho cô quá nhiều, đây là bồi thường cô nha.

Đặc biệt là gia đình cực phẩm của nguyên chủ, cùng với ánh trăng sáng của cô ta, Tống Kiêu Kiêu cảm thấy đầu mình to lên hai phân.

Nhưng nhìn thấy chiến lợi phẩm cả trưa của mình, tâm tình của Tống Kiêu Kiêu suиɠ sướиɠ một lần nữa.

Lúc Tấn Sóc Ngôn trở về đã hơn 8 giờ tối, lúc hắn vào nhà vừa vặn thấy Tống Kiêu Kiêu đang nhỏ giọng hát bước xuống lầu.

Cầu thang trong nhà, tay vịn, sàn nhà cùng với đồ đặc đều màu tối.

Thời điểm Tống Kiêu Kiêu xuống nhà, cánh tay trắng đặt ở tay vịn tinh xảo như bạch ngọc, từng ngón tay xinh đẹp giống như khiêu vũ lướt qua tay vịn bóng loáng.

Hôm nay cô mặc bộ váy ngủ màu xám bằng lụa, mái tóc dài hơi xoăn được xoã ra, lộ xương vai tinh xảo cùng đôi vai nhỏ nhắn.

Tống Kiêu Kiêu không nghĩ xuống lầu lấy bánh ngọt còn có thể thấy Tấn Sóc Ngôn vừa mới trở về?

Cảm nhận được ánh mắt Tấn Sóc Ngôn dừng lại chỗ , cô nhịn không được hướng tới phòng bếp đi nhanh hơn.

Tấn Sóc Ngôn cởϊ áσ khoác của mình, ánh mắt không hiểu sao lại nhìn chằm chằm di chuyển của Tống Kiêu Kiêu. Nhìn từ lúc cô vào phòng bếp lấy bánh kem nhỏ nhỏ cho tới lúc cô nhanh như thỏ chạy lên lầu.

Tấn Sóc Ngôn nhịn không được sờ mặt của mình, tuy là hắn kém hơn so với những tiểu thịt tươi bây giờ, nhưng nói thế nào hắn cũng là một soái ca nha.

Bất luận là trong công ty hay ở bên ngoài, có không ít phụ nữ bám lấy hắn.

Thật không hiểu vì sao mà vợ mình của sợ hãi mình, chẳng lẻ hắn lớn lên giống lưu manh sao?

Bởi vì nghĩ như vậy mà trong lòng Tấn Sóc Ngôn có điểm hoảng loạn, hắn đang muốn đuổi kịp người trên lầu, nhưng một tiếng pa pa của An An khiến hắn dừng bước.

Hôm nay An An chơi cùng bà cả buổi trưa, lúc này vì nhớ ma mi mới đi ra từ phòng bà.

“ Pa Pa, Pa Pa”

Tấn Sóc Ngôn xoay người đi đến chỗ An An đáng yêu, nghe được giọng nói mềm mại của bé lạnh lẽo trên mặt tan đi một chút.

Tấn Sóc Ngôn khom lưng đem An An bế lên, sau đó nhẹ giọng hỏi: “ Hôm nay chơi cái gì?”

An An nghe vậy ngoan ngoãn nhớ lại, sau đó một năm một mười khai hết: “ Buổi chiều ngủ trưa cùng bà nội, sau đó xem phim hoạt hình.”

“ Mẹ con thì sao? Sao lại không chơi với con?"

An An sờ mặt mình, bày ra bộ dáng người lớn nói: “ Mami nói bà nội nhớ con, con phải chơi cùng bà, nếu không bà sẽ rất buồn”

Tấn Sóc Ngôn ôm An An đi lên lầu, vừa đi vừa nói to: “ Đi, tìm mẹ con nào”

An An nghe vậy bật cười khanh khách, cũng hô theo: “ Mami, ba với con tìm mẹ chơi nè!”

Tống Kiêu Kiêu nghe động tĩnh bên ngoài, cô nhanh tay ăn bánh kem trong tay mình.

Tuổi An An còn nhỏ, ăn đồ ngọt nhiều không tốt cho răng.

Lần trước vì để làm gương cho An An, cô không dám ăn đồ ăn vặt trước mặt bé.

Bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi nhóc, muốn nhân cơ hội ăn no nê một bữa. Chỉ mới ăn được một miếng thì tên Tấn Sóc Ngôn đáng ghét kia phá nát.

Tống Kiêu Kiêu rất tức giận cảm thấy Tấn Sóc Ngôn cố ý. Cô hốc thêm mấy miếng nữa, nhanh chóng phi tan xác bánh kem.

Lúc Tấn Sóc Ngôn đi vào thì thấy Tống Kiêu Kiêu đang nỗ lực phồng má nhai nuốt bánh kem trong miệng.

Cô bất mãn trừng mắt với hắn, lúc cô lấy bánh kem hắn cũng thấy còn cố ý chọn lúc này mang con trai lên.

Hừ, đồ đàn ông nhỏ mọn, thấy mà ghét.

An an nghiêng đầu nhìn gương mặt phình to của mami, hồn nhiên hỏi: “Mami, ở đây ăn gì vậy?”

Tống Kiêu Kiêu che miệng: “ Mẹ ăn cơm, lúc tối mẹ ăn chưa no”

An An nghe vậy khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lên, nhìn như bản thu nhỏ của Tấn Sóc Ngôn.

An An nghiêm khắc nói: “Mami như vậy là không đúng, lúc ăn cơm là phải ăn no, không ăn no thì sẽ không cao được”

Tống Kiêu Kiêu thấy bé bày ra vẻ mặt ông cụ non,thì rất cố gắng không muốn một hơi phun hết sạch.

Nhìn gương mặt phồng lên mày nhăn lại cố gắng không cười của cô, buồn bực trong lòng Tấn Sóc Ngôn lập tức tiêu tán.

Giờ phút này hắn thấy Tống Kiêu Kiêu vừa ngốc vừa đáng yêu, y như một con sóc con tham ăn, trên má vẫn còn dính chút bơ.

Lương tâm của anh nhà rốt cuộc cũng online, hắn nhìn An An nói: “ Ba mang con đi tắm, chút nữa rồi tới tìm mẹ chơi.”

An An ngoan ngoãn nghe lời, Tấn Sóc Ngôn mang bé rời đi.

Tống Kiêu Kiêu nhìn Tấn Sóc Ngôn mang con trai rời đi, hình như cô nhìn thấy hắn cười một chút?

Tưởng tượng đên khả năng hắn cố ý đến đây, Tống Kiêu Kiêu nhịn không được tức tới phồng má.

Nghĩ đến hôm nay cô còn mua đồ cho hắn, lập tức cảm thấy thật phí tiền.

Tống Kiêu Kiêu nghĩ thời điểm đưa đồ cho hắn, liền moi chút tiền của hắn, ai biểu hắn cố ý tới đây chọc cô làm gì?

Tống Kiêu Kiêu rất thích các loại bánh ngọt khác nhau, không cần quá ngọt, nhưng hương vị nhất định nhất định phải thơm ngon.

Ngày hôm qua bánh kem kia là do Tấn Sóc Ngôn mang về, không biết là mua ở cửa hàng nào, vị đặc biệt thơm mềm ngon miệng.

Nghĩ đến đây Tống Kiêu Kiêu tỉm tủm tiếp tục lôi cái xác tàn tạ của bánh kem ra ăn tiếp.

_____

He: sắp đi học lại rùi tui đang lo là không biết giữ được lịch cụ thể khum[Edit] Mẹ của nam chính ngược văn - _chương 17_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi