Editor: hemaniko
Biểu tình của Trần Hàm Tinh có chút cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên sự khó hiểu, nhưng cũng rất nhanh hắn đã khôi phục sự hoà nhã lúc trước của mình.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn đứa bé bên cạnh mình, sau đó cười nói:
"Thằng bé là con trai của chị họ, tuổi không lớn hơn so với An An lắm, về sau hai đứa nhỏ cũng có thể quan tâm nhau."
Vừa nói Trần Hàm Tinh đẩy đẩy cháu trai nhỏ, ý bảo thằng bé đi tới làm quen với An An.
Tuổi của đứa bé đó xấp xỉ An An, nhưng lại cao hơn An An cả một cái đầu.
Bé ngửa cổ lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó chỉ vào chính mình giới thiệu: " Anh tên tiểu Nặc, nếu không em cũng xuống phía dưới chơi cùng anh đi, anh thấy bên kia có rất nhiều bạn nhỏ."
Bởi vì tuổi tương đối nhỏ, thời điểm tiểu Nặc nói chuyện đã nôn nóng muốn đi. Chờ đến lúc bé vất vả nói xong, đã vươn tay vẻ mặt muốn kéo An An đi cùng mình.
Tuy An An tuổi còn nhỏ, nhưng bé vô cùng nhạy cảm, không biết vì sao mà bé vô cùng không thích người tên tiểu Nặc này.
Nhưng đối với lời mời nhiệt tình của người khác, bé lại ngại ngùng cự tuyệt.
An An do dự một chút muốn đi xuống, nhưng Tống Kiêu Kiêu lại không buông bé ra. Bé ngơ ngác nhìn mẹ mình, liền nghe được lời của mẹ.
"Ba con chút nữa sẽ trở lại, nếu con chạy loạn một lát chúng ta sẽ không thể tìm thấy con"
Vốn dĩ An An cũng không muốn chơi cùng tiểu Nặc, vừa nghe được lời của mẹ lập tức hoá đá, bé ôm cổ Tống Kiêu Kiêu nói với tiểu Nặc: " Thật xin lỗi, em còn phải đợi papa"
Tiểu Nặc nghe vậy khuôn mặt không khỏi thất vọng, bé quay đầu nhìn Trần Hàm Tinh như muốn nói điều gì, nhưng bé còn chưa kịp mở miệng đã nghe được Trần Hàm Tinh nói
" Kiêu Kiêu à, đầu tiên con trai không nên đối xử quá chi tiết, nếu không cẩn thận làm thằng bé quá ẻo lả giống con gái"
Tuy rằng có rất nhiều đạo lí An An không rõ, nhưng bé có thể hiểu được ba chữ giống con gái. Bé nghe được lời nói của Trần Hàm Tinh lập tức cảm thấy không vui, bởi vì lúc trước thân thể bé không tốt, có một số người thấy bé lập tức nói bé lớn lên giống con gái.
An An biết đây rõ ràng không phải ý tứ khích lệ cho bé, mà là cười nhạo thân thể bé "yếu".
"Con không phải con gái!"
An An nói lời này như chém đinh chặt sắt, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng.
Tống Kiêu Kiêu nghe vậy, nhíu mày nói: "Đây là chuyện của nhà tôi, anh nói như vậy có chút quá phận"
Trần Hàm Tinh nhìn mặt Tống Kiêu Kiêu dần trầm xuống, sắc mặt lập tức đổi.
Trước kia thời điểm hắn cùng Tống Kiêu Kiêu gặp mặt, chính Tống Kiêu Kiêu luôn ghét bỏ thân thể nhu nhược của An An.
Trần Hàm Tinh há miệng thở dốc muốn nói, Tấn Sóc Ngôn lúc này đã xong hết tất cả thủ tục quay lại.
Kỳ thật thủ tục gì đó Tấn Sóc Ngôn đã sớm làm xong qua trang chủ trên máy tính, chỉ cần người giám hộ qua kí nữa là xong.
Tấn Sóc Ngôn rời đi chính là muốn nhìn xem, Tống Kiêu Kiêu có tuân thủ theo hiệp định hay không?
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tống Kiêu Kiêu thay đổi rất nhiều, nhưng đều là do khôn có Trần Hàm Tinh ở phía trước mặt.
Trần Hàm Tinh trong lòng của Tống Kiêu Kiêu vô cùng quan trọng, Tấn Sóc Ngôn không rõ nếu lúc sau nhìn thấy Trần Hàm Tinh, ai biết được Tống Kiêu Kiêu có còn tuân thủ lời hứa của chính mình hay không?
Cho nên lúc nhìn thấy Trần Hàm Tinh, Tấn Sóc Ngôn liền tìm lý do rời đi.
Mà Tống Kiêu Kiêu vì lời nói này của Trần Hàm Tinh, bất mãn trong lòng đối với hắn thêm nặng. Tính tình cô lãnh đạm, nhưng một khi tiếp nhận người khác thì hắn liền mặc nhiên mà trở thành người của cô.
Hiện giờ cô đã coi An An như ruột thịt, cực kỳ bao che cho bé hơn nữa Tống Kiêu Kiêu vô cùng ít kỉ, thời điểm Tấn Sóc Ngôn trở về, não liền nghĩ ra biện pháp trả thù.
Cô cười tươi hơn hoa cúc, nhánh chóng bước đến đón Tấn Sóc Ngôn, nụ cười của cô toả sáng hơn cả ánh dương, làm người nào đó trong nháy mắt lại thất thần.
Ngày thường cô cùng Tấn Sóc Ngôn, tôn trọng nhau như khách, những hành động thân mật của vợ chồng rất ít.
Cho nên lúc Tống Kiêu Kiêu đưa An An cho hắn, sau đó ôm chặt cánh tay hắn, thân hình cao lớn của Tống Kiêu Kiêu hơi cứng đờ.
Cảm nhận được sự mềm mại không xương của cánh tay Tống Kiêu Kiêu, đôi mắt đen nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.
Tấn Sóc Ngôn cố gắng dời đi sự chú ý của mình, chuyển tầm về về phía Trần Hàm Tinh.
Sắc mặt của Trần Hàm Tinh lúc này trở nên trắng bệch, nhìn qua hình như mang thêm vài phần nhu nhược đáng thương?
Trần Hàm Tinh là nốt chu sa trong lòng nguyên chủ, là mối tình đầu sâu đậm nhất, vẫn luôn được nguyên chủ đặt ở đầu tim mà sủng.
Đột nhiên hắn không được coi trọng, thậm chí là làm lơ. Đối với người luôn cho là mình là giỏi nhất Trần Hàm Tinh mà nói, nhất định là sự đả kích không hề nhẹ
Lên cấp ba Tống Kiêu Kiêu xem qua không ít tiểu thuyết tra nam tiện nữ ngược tới ngược lui nhau, nam chính trong đó đều gần giống y như Trần Hàm Tinh.
Ở thời điểm nữ chính vô cùng thích hắn, khăng khăng một mực là hắn, thic hắn tìm mọi cách ngược tâm nữ chủ. Chờ đến lúc nữ chủ nhịn đau vứt bỏ tra nam, đi tìm hơi ấm của nam phụ, nam chủ lúc này mới nhận ra tâm mình bắt đầu theo đuổi nữ chủ.
Con mắt Tống Kiêu Kiêu hiện lên ý cười, cô ngửa đầu đối với Tấn Sóc Ngôn nói: "Anh sao lại chậm như vậy, để em chờ tới chán"
Lời này tuy là dùng giọng oán trách hắn, nhưng bởi vì thanh âm mềm mại, không tìm ra được bất mãn gì, ngược lại giống như đang làm nũng.
Tấn Sóc Ngôn đằng hắng giọng, trong lòng thì bị bộ dáng của Tống Kiêu Kiêu doạ sợ.
Nhưng hắn không có hất tay cô ra, mà căng chặt cơ bắp của cơ thể bồi cô diễn kịch.
Tống Kiêu Kiêu lôi kéo Tấn Sóc Ngôn đi tới trước hai bước, sau đó nhìn Tấn Sóc Ngôn nói: "Hai người chắc cũng không quen người này, hắn tên là Trần Hàm Tinh là bạn học từ tiểu học với em"
Nói đến đây Tống Kiêu Kiêu quay đầu nhìn Trần Hàm Tinh nói: " Mà người bên cạnh em lúc này, là chồng của em, hắn tên Tấn Sóc Ngôn"
Đây vẫn là lần đầu Tống Kiêu Kiêu chủ động giới thiệu cho Tấn Sóc Ngôn biết người tên Trần Hàm Tinh này.
Hai người họ tuy rằng gặp qua vài lần, nhưng gặp mặt nhau chính thức như vậy vẫn là đầu tiên.
Trần Hàm Tinh nhìn tay của Tống Kiêu Kiêu đang ôm cánh tay của Tấn Sóc Ngôn, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt trở nên xa lạ.
Đúng như lời nói của Tống Kiêu Kiêu, hắn cùng cô lớn lên, tính cách cô hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hiện giờ hành động cùng lời nói của nữ nhân trước mắt khác một trời một vực với Tống Kiêu Kiêu trong trí nhớ hắn.
Thậm chí trong nháy mắt Trần Hàm Tinh cảm thấy đây là một Tống Kiêu Kiêu khác.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn cười lạnh một chút, bị ý tưởng điên rồ của mình mà cười.
Làm sao mà bộ dáng có thể hoàn toàn không thay đổi, nhất định đã có chuyện xảy ra, nên Tống Kiêu Kiêu mới làm bộ không thèm để ý hắn.
Trần Hàm Tinh ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tấn Sóc Ngôn một cái, sau đó trên mặt hắn nở nụ cười nhạt, hoàn mỹ lễ phép vươn tay ra với Tấn Sóc Ngôn nói: " Vẫn luôn ngưỡng mộ danh tiếng của Tấn tổng, hôm nay vừa thấy đã biết quả nhiên là nhân trung long phượng*"
*Người ưu tú trong vạn người.
Đôi mắt đen kịt của Tấn Sóc Ngôn nhìn chằm chằm cánh tay đang giơ giữa không trung của Trần Hàm Tinh, hắn một chút cũng không muốn bắt tay với Trần Hàm Tinh, Tấn Sóc Ngôn như một vị đế vương lạnh nhạt mà nhìn Trần Hàm Tinh.
Trong nháy mắt Trần Hàm Tinh cảm thấy mình trong mắt đối phương, giống như một tên hề đang nhảy nhót.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Tấn Sóc Ngôn, rõ ràng bị Tấn Sóc Ngôn coi khinh mà tức giận không nhẹ.
Tấn Sóc Ngôn nhìn hai trợ thủ đắc lực hai bên mình, lễ phép nhưng lại lạnh nhạt nói: " Thật xin lỗi, không thể bắt tay với anh được"
Ý tứ của hắn là một tay ôm con một tay ôm vợ, không rảnh.
Thật ra hắn không cần giải thích, ngược lại lời giải thích này khiến người khác lúng túng.
Trần Hàm Tinh thu tay, gượng ép nở nụ cười.
Tống Kiêu Kiêu nhàn nhạt nhìn sang Trần Hàm Tinh một cái, sau đó nhìn Tấn Sóc Ngôn nói: " Chúng ta đi qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."
Hôm nay cô đi giày cao gót, đứng nãy giờ cũng đã thấm mệt.
Nghe vậy Tấn Sóc Ngôn lễ phép nói tiếng xin lỗi, sau đó mang theo Tống Kiêu Kiêu rời đi.
Trần Hàm Tinh đứng chôn chân tại chỗ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, chậm rãi hướng tới bên kia đi đến.
Hắn đi rất chậm, sắc mặt cung lộ ra màu trắng không bình thường. Lúc đi ngang qua nữ nhân trẻ kia, cô ta vẻ mặt lo lắng hỏi hắn: " Ngài đây, không sao chứ?"
Nghe được thanh âm của người phụ nữ, mặt hắn lập tức cười nói với cô ta: " Cảm ơn, tôi không có sao hết"
Lúc sau đám trẻ nhập học sẽ cùng với phụ huynh và cô giáo chụp ảnh lưu niệm.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, rất nhiều trẻ em đều lần đầu tới, nên trường học cho phép cha mẹ đi cùng con.
Ngôi trường này được coi như mẫu giáo quý tộc, mỗi ngày sẽ có xe chuyên đưa đón ở các tiểu khu.
Giữa trưa bọn nhỏ muốn ở lại dùng cơm, còn cố ý đưa cơm trưa cho phụ huynh thưởng thức.
Trừ cái này ra, phòng ngủ, phòng học, nhà ăn, thậm chí là nhà vệ sinh, đều trang bị camera.
Liền tính là người lớn không ở bên cạnh, cũng có thể thông qua điện thoại quan sát nhất cử nhất động của con em mình.
Buổi chiều, phụ huynh đều muốn đi theo học chung với con mình.
Đám nít đều ba tuổi hoặc bốn tuổi, nếu có đi học thì chính là đổi nơi vui chơi.
Tối đa mỗi lớp nhiều nhất 15 học sinh, mỗi lớp có gần 30 giáo viên phụ trách.
Phụ huynh ngôi trên ghế con nít tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Dáng người của Tống Kiêu Kiêu nhỏ xinh, ngồi ở ghế nhi đồng đáng yêu cũng vừa vặn.
Nhưng dáng người của Tấn Sóc Ngôn vô cùng cao lớn, ngày thường là cảnh đẹp ý vui, giờ phút này lại có vẻ không biết nên sắp xếp xếp ngồi đâu.
Tống Kiêu Kiêu ghé vào bàn nhỏ, cùng cầm tay con trai chơi xếp hình. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn lén Tấn Sóc Ngôn, đặc biệt nhìn đến bộ dáng không gì luyến tiếc của hắn, tâm tình phá lệ mà suиɠ sướиɠ.
Xung quanh có không ít ba ba trẻ tuổi cao lớn như Tấn Sóc Ngôn, rất nhiều người ba không câu nệ ngồi bệt xuống mặt đất.
Mặt đất phòng học nhà trẻ, đều là dùng các mảnh ghép hoạt hình tạo thành. Lúc trước đi vào cũng đi dép lê nên mặt sàn phá lệ sạch sẽ.
Nếu như ngồi dưới đất, cũng sẽ không làm dơ quần áo.
Tống Kiêu Kiêu có ý bảo Tấn Sóc Ngôn học theo những người khác, đừng cứ mãi ôm ấp cái ghế con nít bé tí tẹo ấy.
Cô thật sự lo lắng cho thân thể to lớn của Tấn Sóc Ngôn ngồi lên, cái ghế liền đi chầu trời.
Bị ánh mắt chế nhạo của Tống Kiêu Kiêu nhìn chằm chằm, Tấn Sóc Ngôn ho một tiếng lấy cớ chạy ra ngoài hít thở không khí để làm điếu thuốc.
____
He: thật xin lỗi mọi người hôm nay đăng trễ quá :<
Đi học lại mà mình không sắp xếp thời gian họp lí í nên hơi quá lịch một chút.