MÊ ĐIỆP TÌNH NHÂN CHIẾN




Thời điểm Lạc Tử Tịch tỉnh lại lần nữa không nhìn thấy Nhan Tiêu, nhưng thấy một nữ nhân tương tự Nhan Tiêu vài phần. Vì sao nói như thế? Đó là bởi vì ngoại trừ Nhan Tiêu, nữ nhân này Lạc Tử Tịch xem rất vừa mắt, hơn nữa dáng vẻ quả thật vài phần tương tự Nhan Tiêu. Dung mạo xinh đẹp, trình độ không kém Nhan Tiêu nửa phần, Nhan Tiêu bộ dáng yêu mị, mà nữ nhân này khiến cho người ta có cảm giác chính là xinh đẹp đáng yêu. Nữ nhân kia đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, hoàn toàn không phát hiện nàng đã tỉnh.
Lạc Tử Tịch không nhớ rõ nàng có quen biết một nhân vật nào như vậy, liên quan tới Nhan Tiêu? Nhan Tiêu đâu? Nhan Tiêu không phải nói luôn bên cạnh nàng sao? Nhan Tiêu đi đâu rồi? Lạc Tử Tịch không khỏi nhíu mi, tỉnh lại nhìn thấy bên giường là một người xa lạ, nếu người kia gây rối cho mình, nàng tin rằng lúc này nàng đã tới chỗ Diêm Vương báo danh.
Bất quá, nhìn nữ nhân xinh đẹp này cũng không giống như ác nhân, nguyên nhân chắc có lẽ là do giống Nhan Tiêu nên Lạc Tử Tịch nhìn có thêm vài phần cảm giác thân thiết. Có khả năng thật sự liên quan tới Nhan Tiêu. Nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp nhưng khiến cho người ta có cảm giác đơn thuần vô hại. Không giống Nhan Tiêu để cho người ta vừa nhìn vào liền biết là yêu nghiệt.
Lạc Tử Tịch không rõ vì sao lại lấy nữ nhân trước mặt này cho là giống Nhan Tiêu, đều do Nhan Tiêu, nói canh giữ bên người nàng vậy mà bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Lạc Tử Tịch không khỏi hờn giận, bất quá ở trước mặt người khác nàng không có biểu hiện ra ngoài. Đưa ra một nụ cười thản nhiên nhìn nữ nhân kia hỏi:
"Xin hỏi người là? Nhan Tiêu đâu rồi?"
"A? Tẩu tử*, ngươi tỉnh?"
*嫂子: Chị dâu.
Nhan Lạc vốn đang xem sách, đột nhiên nghe được tiếng Lạc Tử Tịch không khỏi hoảng sợ, nhưng thấy Lạc Tử Tịch tỉnh lại không khỏi phấn khởi lên.
Nàng là bị tỷ mình kéo qua chịu trách nhiệm, bất quá nàng cũng thật sự tò mò là loại người nào có thể làm cho tỷ mình khẩn trương tới như vậy. Tới đây vừa nhìn thấy Lạc Tử Tịch, tuy rằng đầu còn bị băng nhưng khuôn mặt thanh đạm không bị che khuất. Khó trách có thể làm cho tỷ mình khẩn trương thành như vậy. Nhan Lạc thầm nghĩ trong lòng, tỷ nàng ánh mắt quả thật rất tốt, người như vậy không phải tùy ý là có thể gặp được.
"Tẩu tử hảo, ta là Nhan Lạc, là muội muội Nhan Tiêu. Cái kia, tỷ của ta có việc, lập tức trở về. Tẩu tử, ngươi khát không? Muốn uống nước hay không? Hay là đói bụng, ta gọt táo cho ngươi được không?"
Nhan Lạc âm thầm đổ mồ hôi, nàng không có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi bệnh nhân muốn cái gì.
Tẩu tử? Nàng khi nào có xưng hô này? Lạc Tử Tịch cũng lặng lẽ đổ mồ hôi, Nhan Lạc này thực rất thành thục, kêu nàng tẩu tử rất dễ dàng. Nhan Tiêu cho phép, hay là mưu kế của Nhan Tiêu? Này... Nhan Lạc biết Nhan Tiêu thích nữ nhân một chút phản ứng cũng không có sao? Còn sốt sắng với nàng như vậy? Lạc Tử Tịch bắt đầu hoài nghi người nhà Nhan Tiêu sẽ là người như thế nào. Hai tỷ muội Nhan Tiêu trưởng thành cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng nha, đưa tới chỗ nào cũng đều là tai họa, nàng không dám tưởng tượng lão ba lão mẹ của Nhan Tiêu sẽ tuấn mỹ tới trình độ nào.
Lạc Tử Tịch biết Nhan Tiêu chỉ có một muội muội, bất quá hôm nay quả thật là lần đầu tiên gặp.
"Ơ, không cần, cám ơn. Cái kia... Nhan Lạc, ta là Lạc Tử Tịch. Ngươi có thể hay không... Không cần gọi ta là 'Tẩu tử' nha."
Nàng cùng Nhan Tiêu đều là nữ nhân, gọi tẩu tử khiến cho nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, vẫn là để cho Nhan Lạc không cần gọi vậy.
"Ách... Là tỷ bắt ta kêu như vậy. Nàng nói với ta, tẩu tử ngươi hiện tại ở bệnh viện cần ngươi chăm sóc, công ty có chút việc, cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi đi công ty, hai là đi bệnh viện. Nàng nói 'Tẩu tử ngươi', cũng chính là tẩu tử ta, cho nên ta chỉ có thể gọi ngươi là tẩu tử."
Nhan Tiêu ra vẻ nhớ lại nói.
Nhan gia hiện tại tất cả công việc đều giao vào tay Nhan Tiêu, cha mẹ các nàng đã sớm đi tiêu dao khoái hoạt. Nhan Tiêu không có bức nàng phải làm cái gì, chỉ là tùy ý nàng chơi đùa. Nhan gia có Nhan Tiêu, còn chưa tới phiên Nhan Lạc nàng ra sức làm việc, mọi chuyện Nhan Tiêu đều xử lý thành thạo, nàng cũng như cha mẹ mình vui vẻ tiêu dao. Hôm nay nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Nhan Tiêu, tuy là nàng không thể nào chăm sóc tốt bệnh nhân, nhưng nàng vẫn không hề do dự chọn lựa tới bệnh viện.
Thứ nhất, có ngốc nàng mới đi công ty, nàng đối nhưng chuyện này không quen hơn nữa cũng không có hứng thú, để nàng tới đó không phải muốn mạng của nàng sao? Thứ hai, nàng nghe Nhan Tiêu nói qua mình có một tẩu tử, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, vừa lúc lần này đến nhận thức thành viên mới của gia đình mình. Tên của Lạc Tử Tịch đối với Nhan Lạc như là sấm bên tai, dù sao Lạc Tử Tịch là ngươi thứ nhất có thể hạ bệ Nhan Tiêu.
Ở Nhan gia, ai dám nói một từ không với Nhan Tiêu? Thúc bá biểu huynh một nhóm tuy đều là nam nhân, nhưng ai lại không sợ Nhan Tiêu vài phần? Nhan Tiêu chính là một nữ nhân khiến cho tất cả nam nhân đều phải sợ hãi. Ách, có lẽ là vậy, một Nhan Tiêu đáng sợ lại bị Lạc Tử Tịch tài giỏi bắt được. Nhan Lạc ầm thầm may mắn ở trong lòng, tỷ nàng rốt cuộc cũng bước vào nhà giam.
Ách... Lạc Tử Tịch vừa nghe Nhan Lạc nói, nhất thời im lặng. Nhan Tiêu thế nhưng thật sự bắt Nhan Lạc gọi như vậy, rất không được tự nhiên...
"Tẩu tử, ta vẫn nên gọt táo cho ngươi đi, ta phải cung kính cho ngươi ăn trước, nếu không tỷ của ta trở về thấy ta không hảo hảo chăm sóc ngươi, chắc chắn sẽ đem ta bổ đôi."
Nhan Lạc cầm lên một trái táo liền gọt vỏ.
Nàng nhớ rõ Nhan Tiêu nói qua với nàng:
"Ngươi chăm sóc nàng tốt cho ta, nếu tẩu tử ngươi có gì sơ xuất, thiếu một cọng tóc, ngươi chờ ngồi lên vị trí của ta trong công ty đi."
Bây giờ nhớ lại Nhan Lạc có chút kinh hồn táng đảm, trời biết nàng có bao nhiêu không thích tiếp xúc tập đoàn gia tộc. Nàng thầm nghĩ muốn tiêu dao làm một Nhan gia nhị tiểu thư, nàng mới không cần đi làm đâu. Cho dù có đi làm, cũng sẽ không cùng Nhan Tiêu ngồi một vị trí, nàng tình nguyện chạy tới công ty khác làm cũng không muốn vào công ty nhà mình.
Nhìn thấy Nhan Lạc đã bắt đầu gọt vỏ, Lạc Tử Tịch cũng không thể cự tuyệt, chỉ là đánh giá Nhan Lạc, Nhan Lạc rất sợ Nhan Tiêu? Bất quá, Nhan Tiêu cùng Nhan Lạc tình cảm nhất định rất tốt. Nhan Tiêu quan tâm mình, yêu thương mình nàng đều biết, Nhan Lạc hẳn là người Nhan Tiêu rất tín nhiệm, nếu không sẽ không bắt Nhan Lạc tới đây chăm sóc nàng. Lạc Tử Tịch có chút tò mò Nhan Tiêu cùng người nhà sống chung sẽ như thế nào. Bởi vì cho tới hiện tại, Nhan Tiêu đều là độc lai độc vãng, đương nhiên trừ khi một chỗ với nàng.
Nhan Lạc rất nhanh liền gọt xong một trái táo, sau đó đưa cho Lạc Tử Tịch, cười nói:
"Tẩu tử, ăn đi, ăn nhiều một chút thân thể mới mau tốt lên."
"Nhan Lạc, quan hệ của ta với tỷ ngươi, ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Nhan Lạc kêu một tiếng tẩu tử kia là phát ra từ nội tâm, Lạc Tử Tịch có thể cảm giác được. Nhưng mà tình cảm của nàng cùng với Nhan Tiêu là không được thế tục chứa chấp, rất nhiều người cũng sẽ không hiểu, nhưng Nhan Lạc dường như từ lúc nàng mở mắt ra cho tới bây giờ cũng chẳng có biểu hiện một chút bài xích.
"Kỳ quái cái gì? Kỳ quái ngươi là làm cách nào khiến cho tỷ tỷ yêu nghiệt kia của ta hồi tâm? Hay là kỳ quái tỷ của ta tại sao lại lo lắng ngươi như vậy? Ha ha, tẩu tử, ngươi nói xem ta nên kỳ quái cái gì?"
Nhan Lạc cười nói.
Tuy rằng nàng còn chưa biết sẽ có người nào thích hợp với Nhan Tiêu, bởi vì cho tới bây giờ bộ dạng Nhan Tiêu tuy rằng rất yêu nghiệt, nhưng dường như cùng tất cả mọi người luôn có một tầng xa cách, mang theo một loại khoảng cách tự nhiên. Cho nên nàng luôn luôn chờ đợi, nàng muốn biết Nhan Tiêu rốt cuộc sẽ thích người dạng gì. Nhan Tiêu thích nữ nhân, mặc dù có chút ngoài ý liệu của nàng, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý bên trong. Có lẽ nữ nhân so với nam nhân càng thích hợp với Nhan Tiêu hơn.
Nhan Lạc không cảm thấy được Nhan Tiêu thích nữ nhân là sai lầm, cho nên một chút cũng không kỳ quái, dù sao nàng so với Nhan Tiêu còn hiểu rõ tính hướng chính mình. Nàng cũng là một nữ nhân thích nữ nhân, đương nhiên sẽ không đi kỳ quái cái gì. Nhưng mà cứ như vậy, thật sợ sẽ làm khổ tâm cha mẹ các nàng, Nhan gia chính thống cũng chỉ có Nhan Tiêu và nàng làm mầm móng, kết quả không ai thích nam nhân lại đi thích nữ nhân, Nhan Lạc thực không dám tưởng tượng nếu cha mẹ nàng biết cả hai đều thích nữ nhân, có thể hay không nổi điên?
Ách... Lạc Tử Tịch lại một lần nữa có cảm giác không nói được gì, nàng thật không ngờ Nhan Lạc sẽ nói như vậy. Có lẽ cái nhìn của người bình thường không có nghĩa là cái nhìn của Nhan Lạc, nàng tựa hồ đem chuyện này nghĩ đến phương diện quá nặng. Chắc vì do Nhan Lạc là người nhà Nhan Tiêu, cho nên nàng mới có chút để ý Nhan Lạc thấy thế nào. Nếu là ngoại nhân, có lẽ nàng hỏi cũng không muốn hỏi.
"Nhan Lạc, tình cảm của ngươi với Nhan Tiêu rất tốt?"
Lạc Tử Tịch tùy ý hỏi một chút. Thật ra nàng nghĩ muốn biết một ít chuyện về Nhan Tiêu, chuyện của Nhan Tiêu cùng người trong gia đình.
"Nói như thế nào đây? Hẳn là tốt. Tỷ của ta rất thương ta, thực sủng ta, bất quá cũng thường xuyên phúc hắn chỉnh ta. Ân, tẩu tử, ta nói ngươi nga, tỷ của ta là một cái phúc hắc hóa, ngươi cùng nàng ở chung một chỗ cũng nên cẩn thận."
Trường kỳ sinh hoạt dưới Nhan Tiêu làm dụng chức quyền, Nhan Lạc tựa hồ tìm thấy được cứu tinh hướng Lạc Tử Tịch cáo trạng. Hiện tại là thời kì tốt để cáo trạng, tận dụng thời cơ tốt nhất không hề do dự. Khó có được một người có thể trị Nhan Tiêu, nàng phải dựa vào dựa vào, về sau cũng có bóng râm tốt.
Lạc Tử Tịch vừa nghe, khóe miệng không khỏi co rút, Nhan Tiêu thế nhưng có muội muội như vậy? Bình thường Nhan Tiêu ở cùng Nhan Lạc như thế nào? Xem ra Nhan Lạc đối với Nhan Tiêu vừa kính yêu lại vừa hận nha.
"Ha ha, phải không? Ta làm sao lại không có phát hiện?"
Nói đến phúc hắc, Nhan Tiêu quả thật là một cái phúc hắc hóa. Bất quá ngẫu nhiên nàng phúc hắc đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
"Ai nha, tẩu tử, đó là bởi vì ngươi là tẩu tử ta, nàng mới không dám đụng vào ngươi. Ngươi không biết đâu, nhà chúng ta, ngay cả lão ba lão mẹ ta đều có chút sợ nàng, càng đừng nói tới thân thích đi làm ở Nhan thị chúng ta, tỷ của ta nói một không ai dám nói hai. Bất quá tỷ của ta rất thương ra, tập đoàn gia tộc nàng đều một người chống đỡ, ba mẹ ta buông tay mặc kệ cột vào chúng ta, hai người họ tiêu dao khoái hoạt, bất quá tỷ của ta biết ta không thích đi làm cho nên liền một người chống đỡ, cuộc sống trước kia của nàng trừ bỏ công việc chính là công việc."
Một khi nghĩ đến việc này, vẻ mặt Nhan Lạc có chút buồn rầu.
Sự nghiệp gia tộc càng ngày càng lớn, nhưng Nhan Tiêu không có nghĩ tới muốn mình giúp nàng chia sẻ, mặc ý nàng muốn học gì thì học cái đó, muốn đi làm thì đi làm. Nhan Lạc biết Nhan Tiêu thương nàng, so với ba mẹ đều thương nàng, không nghĩ để cho nàng có gánh nặng. Nhan Tiêu như vậy làm cho Nhan Lạc cảm thấy đau lòng.
"Ân hừ, Nhan Lạc, ta dường như nghe được tế bào trong cơ thể ngươi kêu la tịch mịch, nó nói muốn ngươi ngày mai đi làm."
Nhan Tiêu không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa phòng bệnh, mang theo nụ cười vô hại nhìn Nhan Lạc.
Nhan Lạc vừa nghe được thanh âm của Nhan Tiêu, tóc gáy cả người đều đồng loạt dựng đứng, nhanh chóng đứng lên chân chó đón chào, nói:
"Tỷ, ngài đã trở lại? Haha, ta không tịch mịch, ta cùng tẩu tử ở đây, không tịch mịch..."
Nói xong, nhìn Nhan Tiêu âm thầm rút ra cái khăn lau đi mồ hôi đổ trong lòng bàn tay.
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Ai nha, tiểu Lạc tử hoa hoa lệ lệ xuất hiện.
Kỳ thật tiểu Lạc tử không tính là người mới, ân hừ, hình tượng người mới Trúc tử còn ủ bên trong, trước tiên đem tiểu Lạc tử đưa đến đây.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi