MÊ ĐIỆP

Đối với Tiêu Chi Liệt mà nói, thứ sáu nào cũng giống thứ sáu nào, nó cứ thường thường, chẳng có niềm vui bất ngờ, thậm chí còn có phần buồn tẻ.

Sáng sớm, khi chiếc ‘đồng hồ báo thức sống’ gọi cô dậy, cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, nên chỉ lầu ba lầu bầu mà không chịu ngồi dậy. Đồng hồ báo thức sống dịu dàng nói: “Vậy em ngủ thêm một chút đi, lát nữa anh gọi em.” Nói xong hình như còn hôn lên hai má cô. Cô gãi gãi mặt, rồi xoay người vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ.

Kết quả là khi sực tỉnh lại thì đồng hồ đã chỉ mười giờ. Cô bật dậy từ trên giường lao xuống, vừa vớ lấy quần áo vừa kêu lên thảm thiết: “Anh bảo sẽ gọi em dậy ngay lập tức mà! Sáng hôm nay em có cuộc họp đó!”

Tô Vị Tỉnh đang đứng trước gương thắt cà vạt: “Anh thấy em chóng mặt khó chịu nên muốn em ngủ thêm một lát. Bữa sáng ở trên bàn, ăn một chút rồi đi. Lát nữa anh ra sân bay, sẽ đưa em đến cơ quan trước, đừng lo.”

Tiêu Chi Liệt nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, bao nhiêu cơn tức giận đều bay hết, đành yên lặng đi rửa mặt. Một người đàn ông, đã yêu bốn năm kết hôn ba năm, mà vẫn giữ được tình cảm chân thành, cho đến giờ chưa từng nói nặng lời, trước khi đi công tác vẫn còn nhớ chuẩn bị bữa sáng cho bạn thật chu đáo, thấy bạn kêu chóng mặt không nỡ gọi bạn dậy, mặc dù chuyện này có thể khiến bạn bị sếp chửi, nhưng bạn làm sao có thể không biết xấu hổ mà nổi cáu với anh ấy cơ chứ?

Tô Vị Tỉnh bắt xe ra sân bay, đưa cô đến cổng công ty, trước khi đi còn lưu luyến ôm vào lòng một cái, khiến cho bảo vệ gác cổng cùng tài xế taxi cười nhìn bọn họ chằm chằm. Tiêu Chi Liệt đỏ mặt, đẩy anh ra: “Chồng già vợ già rồi còn làm chuyện nổi da gà như vậy! Anh đi mau đi, không lỡ chuyến bay bây giờ!” Sau đó vừa thuần thục ném gói đồ ăn sáng chưa kịp ăn hết vào thùng rác, vừa mở điện thoại di động ra xem.

Mở máy ra quả nhiên có một đống cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn, tất cả đều từ số của chị Lý – Thủ trưởng của cô. Còn chưa kịp đọc hết tin nhắn, sếp Lý đã gọi điện đến, khỏi phải nói, lại một tràng chửi mắng đổ ập xuống. Sau cùng kết luận một câu độc nhất vô nhị: “Tiêu Chi Liệt à Tiêu Chi Liệt, sao cha cô lại đặt cho cô cái tên lừa đảo như vậy hả, người cũng như tên, người như tên cái rắm ấy! Tôi thật sự bị chập mạch mắt mù mới tuyển cô vào làm! Cô nói cô không phải là nữ trung hào kiệt, nhưng ít ra cũng đừng như bãi bùn nhão chứ hả?”

Cho nên nói người cũng như tên là lừa đảo, bởi tên là cha mẹ đặt, nó có thể hiện tính cách tốt thì cũng là cha mẹ muốn nó tốt. Ví dụ như Hà Tiểu Tiểu phòng bên, mang cái tên vô cùng nhu nhược, khuôn mặt cũng như một cô Loly, nhưng hành động lại mạnh mẽ như vũ bão nói một là một, mới vào công ty hai năm đã coi Tiêu Chi Liệt như đàn em, hơn hai mươi tuổi đã lên chức trưởng phòng.

Thật quá chênh lệch à.

Song Hà Tiểu Tiểu vô cùng thoải mái khi giới thiệu cô là đàn em của mình, hai người chưa từng xung đột đến quyền lợi của nhau, cho nên bình thường hay cùng nhau đi ăn cơm.

Bận bịu cả buổi sáng, rồi lại mang tâm trạng chán ngán vượt qua buổi chiều, khi đến buổi tối cùng Hà Tiểu Tiểu xuống nhà ăn ăn cơm, cô không nhịn được mà hỏi: “Tên của tôi nghe giống cái loại nữ anh hùng NB* giỏi giang lắm à?”

(*NB: tự cao)

Hà Tiểu Tiểu nói: “Sao không giống, cô xem tên các nữ anh hùng như là Hoa Mộc Lan, Mục Quế Anh, Phàn Lê Hoa, Tiêu Chi Liệt, khá là giống.”

Giống chỗ nào cơ chứ!

“Nếu không cũng giống nữ hiệp giang hồ, kiếm khách vân vân, nghe thế nào cũng không giống tên của một quý bà.”

Đúng là cùng loại với giai cấp bóc lột đại gian đại ác, Hà Tiểu Tiểu đây là muốn nuôi con heo là cô giúp sếp đây.

Nữ hiệp giang hồ, đừng nói vậy chứ. Từ khi còn bé cô đã vô cùng bất mãn với cái tên của mình, nghe không đáng yêu cũng không khí phách, càng không dịu dàng hay cá tính. Cô vô cùng hâm mộ Tô Vị Tỉnh, nghe tên anh vừa có chất văn nghệ lại vừa tươi mát, đặc biệt mà lại có ý nghĩa, hận không thể đổi ba mẹ với anh, chiếm cái tên này cho mình dùng. Về sau mẹ Tiêu phải nói với cô rằng, “Chi Liệt” là tên một nữ siêu nhân trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, cô ấy vô cùng lợi hại, là tay đánh vô địch của hệ Ngân Hà, lúc đấy cô mới hài lòng.

Nhớ lại hồi bé cô cũng coi như là cô bé mạnh mẽ có chí hướng, vậy mà không biết từ lúc nào đã biến thành cây củi khô bỏ đi như bây giờ?

Mặt Hà Tiểu Tiểu vẫn cúi xuống bát ăn, tiếp tục vỗ về heo: “Thực ra đâu cần phải lo lắng, phụ nữ là để yêu thương che chở, cần gì phải tự mình chống lại mưa gió gian khổ, nên mảnh mai mơ màng một chút thì hơn.”

Đúng vậy, Tiêu Chi Liệt bắt đầu chệch khỏi hành trình, có lẽ là từ sau khi lên đại học trở thành người yêu của Tô Vị Tỉnh. Hồi trung học, cô vốn là một học sinh hăng hái có chí vươn lên, nếu không đã không thể thi vào trường đại học tốt nhất, học cùng Tô Vị Tỉnh.

Hà Tiểu Tiểu ăn xong, đặt đũa xuống, cuối cùng kết luận: “Được rồi, cuộc sống đang tốt đẹp nên đừng tỏ ra đau trứng* nữa. Cô nói cô lấy được anh chồng vừa giàu vừa đẹp trai, một lòng một dạ với cô, những thứ người ta phải cực khổ để giành lấy thì cô đều có được, người ta ao ước ghen tỵ còn không kịp, cô còn ngồi đây rầu rĩ làm gì? Chẳng nhẽ sướng quá nên đâm chán sao?”

(*có thể hiểu là ám chỉ vấn đề khiến mình nhức nhối khó chịu.)

Có lẽ mọi chuyện quá suôn sẻ, cuộc sống không hề gợn sóng, bởi vậy mới thấy nhàn đến buốt trứng sao?

Cô không biết nên kể với Hà Tiểu Tiểu về nội tâm nghi hoặc của mình thế nào mới không bị phun ra trứng đau, vì thế đành đổi sang cách nói uyển chuyển hơn: “Tiểu Tiểu, có phải cô cũng thấy tôi giống đồ bỏ đi không?”

Hà Tiểu Tiểu híp mắt lại: “Cô muốn nói về mặt nào?”

Tiêu Chi Liệt tiếp tục hỏi: “Vậy cô nghĩ thế nào về chồng tôi, anh ấy là đàn anh cùng khoa với cô, cũng coi như quen biết đi? Cô thấy anh ấy có ưu tú không?”

Hà Tiểu Tiểu không ngờ cô lại hỏi vậy, vấn đề này hơi khó an ủi, tuy có tư cách là người nuôi heo cho sếp, nhưng muốn cô giả vờ an ủi người khác, cô vẫn không làm được, vì vậy đành bĩu môi nói: “Chuyện chồng có yêu hay không yêu cô, cùng chuyện cô có tài năng hay không có nửa đồng Mao liên quan sao?”

Tiêu Chi Liệt cũng biết Hà Tiểu Tiểu có bạn trai được hai năm, nhưng dạo gần đây đối xử ngày càng tệ với cô ấy, có lẽ sắp chia tay, bởi vậy chủ đề này nên dừng tại đây.

Hai người cùng đi ra khỏi công ty, Hà Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi: “Tôi đi xe điện ngầm, còn cô đi gì? Đàn anh đến đón cô à?”

Tiêu Chi Liệt nói: “Anh ấy đang đi công tác.”

“À, vậy cô tự lái xe về hả?”

“Tôi, tôi không biết lái xe…”

Hà Tiểu Tiểu đưa ánh mắt “Cô đúng là được che chở tốt quá nên thành đồ vô dụng rồi” nhìn cô. Tiêu Chi Liệt vội cướp lời cô ấy: “Tôi với cô cùng đi tàu điện ngầm nhé!”

Hà Tiểu Tiểu tiếp tục vỗ về heo: “Cũng tốt, thể nghiệm chút nỗi khổ của dân sinh, khá hiệu quả để trị chứng đau trứng đấy!”

Hai người đi hai hướng khác nhau, nên trước khi chia tay Hà Tiểu Tiểu hỏi một câu: “Đàn anh đi công tác mấy ngày?”

“Chắc khoảng bốn năm ngày.”

“Cuối tuần nếu buồn thì gọi tôi đi dạo phố cùng, nhưng cô phải khao cơm nhé. Trong nhà có việc gì thì gọi điện cho tôi, nếu đàn anh trở về mà thấy cô chết đói trong nhà thì tôi gặp phiền phức lớn.”

Tiêu Chi Liệt tức giận quăng túi đánh cô ấy, Hà Tiểu Tiểu linh hoạt tránh được, vẫy vẫy tay đi. Tiêu Chi Liệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô ấy dần biến mất sau cầu thang, rồi mới quay người vào trạm đón xe.

Từ tận đáy lòng cô thấy Tiểu Tiểu là một cô gái rất đặc biệt, vừa thông minh lại tài giỏi, xinh đẹp, tuy hơi độc miệng, nhưng lòng dạ rất tốt, trọng tình trượng nghĩa, làm việc bài bản và đáng tín nhiệm. Một cô gái tốt như vậy, vì sao bạn trai lại không tốt với cô ấy? Các bạn đồng nghiệp, bạn học, bạn thân, kể cả còn độc thân hay đã có gia đình, đều lấy làm chua xót bất đắc dĩ cho cô ấy, nhưng mỗi nhà có một quyển kinh để niệm, mỗi người có đủ loại chuyện thế tục để phiền não.

Chỉ có bản thân mình, mọi chuyện đều hài lòng như ý, cuộc sống cứ như một câu chuyện cổ tích —— à, ngoại trừ làm việc không hiệu quả thường xuyên bị sếp mắng chửi.

Vì sao nhỉ? Bởi vì cô vô cùng tốt số sao?

Còn năm phút nữa mới đến trạm điện ngầm tiếp theo, Tiêu Chi Liệt đứng trước cửa xe, cửa kính loáng thoáng phản chiếu một khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan đoan chính, cũng coi như đẹp mắt, nhưng cô khẳng định anh ta nằm trong đống người qua đường không quen biết. Cô ngáp một cái, bắt đầu buồn chán suy nghĩ đến chuyện ban nãy không biết xấu hổ mà hỏi Hà Tiểu Tiểu về vấn đề đau trứng: Chồng cô Tô Vị Tỉnh, một anh chàng đẹp trai giàu có tiêu chuẩn, vì sao lại thích một người từ trong ra ngoài chẳng có chút quyến rũ như cô.

Thực ra câu hỏi này từ năm thứ nhất Tô Vị Tỉnh đã trình bày với cô, lý do tốt hơn cô nghĩ gấp nhiều lần, có thể tạm nói lý do chỉ có tám chữ: Thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình.

Hai nhà họ Tô và họ Tiêu từng công tác lâu năm tại một cơ quan lớn, cũng xem như là có quan hệ thân thiết nhiều đời. Về sau hai ông bà nhà họ Tiêu vẫn kiên trì làm việc tại đơn vị cho đến lúc chết, còn hai ông bà nhà họ Tô lại có tư tưởng tự do cầu tiến nên đã chuyển sang kinh doanh, và trở thành một nhà phú hào nho nhỏ, từ đó hai nhà cũng ít qua lại.

Mẹ Tô cùng Mẹ Tiêu vốn là bạn học, nhưng mẹ Tô bị tình yêu oanh tạc cho đầu óc mê mụ, đến tuổi được pháp luật cho phép thì lập tức kết hôn tự đưa mình xuống phần mộ hôn nhân, sau đó cũng khẩn cấp trổ bông kết quả, còn mẹ Tiêu hưởng ứng theo lời kêu gọi của Tổ quốc nên đã cống hiến tuổi thanh xuân cho Tổ quốc, dẫn đến chuyện Tiêu Chi Liệt nhỏ hơn Tô Vị Tỉnh đến bốn tuổi. Khi Tiêu Chi Liệt vừa vào Đại học thì Tô Vị Tỉnh đã chuẩn bị tốt nghiệp. Năm ấy lúc cô điền nguyện vọng trước khi thi, mẹ Tiêu còn đặc biệt gọi Tô Vị Tỉnh qua nhà làm người tư vấn.

Ý kiến của Tô Vị Tỉnh chỉ có một: “Với điểm số của Chi Chi, nếu muốn vào trường chúng cháu thì không thành vấn đề, sau này ở cùng một chỗ còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Tiêu Chi Liệt nói: “Ủa, sang năm anh tốt nghiệp rồi còn gì?”

Mặt anh không chút biểu cảm mà liếc cô một cái: “Anh dự định sẽ ở lại học lên cao.”

Mẹ Tiêu cũng hỏi: “Không phải ba cậu nói tốt nghiệp xong sẽ về giúp gia đình sao? Ông ấy đồng ý cho cậu học tiếp sao?”

Tô Vị Tỉnh học khoa tâm lý học, nếu để anh ấy thuyết phục ba thì còn siêu đẳng hơn bọn giang hồ bịp bợm lừa đảo, năm xưa vì chuyện điền nguyện vọng thi đại học mà ba con hai người từng mâu thuẫn với nhau, nhưng cuối cùng ba Tô bại trận. Tô Vị Tỉnh tiếp tục nhìn Tiêu Chi Liệt: “Cháu sẽ thuyết phục ba.”

Năm thứ hai ba con hai người họ quả thật đã cãi vã một trận ầm ĩ, và Tô Vị Tỉnh lại một lần nữa thắng trận, cũng không biết anh đã dùng cách gì để đối phó với tính khí nóng như lửa của ba Tô.

Khi đó Tiêu Chi Liệt đã trở thành bạn gái của anh rồi, cô hỏi anh: “Ba anh không biết anh muốn học chuyên sâu sao? Anh chưa từng bàn bạc với ba à?”

Còn anh thì ngồi trước máy tính giúp cô sửa lại bài luận của môn học tự chọn, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

“Anh đã có quyết định này từ lâu à?”

Anh nói: “Cũng không lâu lắm, khoảng lúc này năm ngoái thôi.”

Tiêu Chi Liệt nói đùa: “Lúc này năm ngoái không phải là thời gian em điền nguyện vọng à, em bảo này, có phải vì em nên anh mới cố tình ở lại học chuyên sâu đúng không?”

Ai biết được nói đùa lại thành thật, anh thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiêu Chi Liệt trợn trừng nhìn anh: “Anh, anh…Quyết định một chuyện lớn như vậy chỉ để tán gái thôi sao?”

Tô Vị Tỉnh ngừng tay, xoay người lại: “Chi Chi, anh cần phải sửa lại hai chuyện: Thứ nhất, xin đừng dùng cụm từ không đứng đắn là ‘Tán gái’ để miêu tả tình yêu của anh đối với em; thứ hai, chỉ cần được ở bên em thì phải làm gì anh cũng sẵn lòng, cho nên quyết định này chẳng có gì là ghê gớm.”

Tiêu Chi Liệt ngẩn người giương ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, Tô Vị Tỉnh nhân cơ hội hôn một cái lên má cô, rồi quay lại tiếp tục sửa luận văn.

Vì sao mình chỉ thuận miệng nói đùa một chút lại thành như vậy chứ! Mà cái miệng đáng ghét này, quên lần trước buộc miệng nói đùa với anh cuối cùng tự biến mình thành bạn gái của anh rồi sao!

Nhớ tới lời bày tỏ của Tô Vị Tỉnh, Tiêu Chi Liệt suýt thì phụt ra một ngụm máu. Sau khi lên đại học, vì hai nhà thân thiết nhiều thế hệ, và cũng vì lời phó thác của ba mẹ Tiêu, nên Tô Vị Tỉnh cực kỳ chăm sóc Tiêu Chi Liệt. Nhập học thì đại diện lo liệu thủ tục giấy tờ, trước buổi lên lớp thì mua giúp giáo trình, khi thi thì tìm tài liệu phù hợp, máy tính hỏng thì sửa giúp, ngay cả trên đường đi thấy cô đi múc nước thì lập tức cầm lấy ấm nước đuổi cô về ký túc xá, khiến cho cả khoa đều biết mà nói cô có một người “anh trai” cẩn thận chu đáo từng li từng tí một, và có lẽ tâm lý con người cũng như cây cỏ, khó có thể không buông những lời nói trêu đùa để đào bới những chuyện mờ ám của cô.

Cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó là một đêm yên bình, lớp cô muốn tìm một nơi để tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, tìm tới tìm lui cuối cùng lại phải nhờ Tô Vị Tỉnh mượn giúp phòng đa chức năng trong trường để tổ chức. Buổi tụ họp kết thúc lúc hửng đông, Tô Vị Tỉnh đưa cô và bạn cùng phòng trở về ký túc xá, lúc đến nơi bạn cùng phòng lại đùa giỡn đẩy hai người họ ra ngoài cửa ký túc xá, muốn cô phải báo đáp ân tình của anh trai thật tốt, rồi toe toét chạy lũ lượt lên tầng. Tiêu Chi Liệt uống chút rượu, gan cũng lớn hơn, cười hì hì hỏi: “Haizz, sao anh quan tâm đến chuyện của em vậy, thật sự coi em như em gái à? Nói thật đi, có phải anh thầm mến em từ lâu rồi không?”

Vậy mà anh thực sự trả lời rằng: “Đúng vậy.”

Tiêu Chi Liệt bị giật mình đến tỉnh cả rượu: “Anh, anh nói gì cơ?!”

Anh trịnh trọng lập lại một lần nữa: “Em hỏi anh có phải đã mến em từ lâu không, anh nói đúng vậy.”

Cô khó hiểu hỏi: “Em, sao em không nhìn ra?” Rõ ràng chỉ là tình cảm anh em bạn bè thuần khiết, tuy cô không nhạy cảm cho lắm, nhưng cô vẫn cảm giác được trong khoa có vài nam sinh thầm mếm cô mà!

Anh tỏ ra rất vô tội nói: “Trước khi em tròn mười tám tuổi, nếu tôi mà biểu hiện ra ngoài thì có khác nào hành vi dâm tà bỉ ổi với trẻ vị thành niên chứ.”

Tiêu Chi Liệt nghẹn họng nửa buổi, khuôn mặt đỏ bừng, không nghĩ ra lời nào để đáp lại, nên quyết định chạy là thượng sách: “Em, em về ký túc xá đây!” Sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cánh tay bị anh bắt được, bàn tay anh nắm vô cùng chặt, lôi cô quay lại đối mặt với anh. Đèn trên khu ký túc xá đã tắt hết, chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt từ phía sau lưng anh hắt lại, khuôn mặt anh bị sấp bóng nên nhìn không rõ, nhưng đôi mắt lại lấp lánh như đang tỏa sáng.

“Chi Chi…” Anh khẽ gọi, “Ở bên anh được không?”

Cả người cô cứng đờ, giống như con cua bị hấp chín, cô ra sức giãy ra khỏi bàn tay anh, nhưng anh chỉ dùng chút lực đã kéo được cô đến gần mình.

Anh lại hỏi một lần nữa: “Được không?”

Mặt cô đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, không dám nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ tay đang bị anh nắm, rồi dùng hết sức lực…khẽ gật đầu.

Rồi bàn tay đang chơi kéo co với cô bỗng tăng thêm lực kéo cô vào lòng, hai tay ôm lấy gáy cùng vai cô, không chần chừ hôn xuống.

Cô chưa bao giờ thấy Tô Vị Tỉnh mạnh mẽ như thế, cứ như thác lũ cuộn trào không có điểm dừng, mãi đến khi cô gần như nghẹt thở, chìm đắm trong nụ hôn. Cô mơ mơ màng màng nghĩ, nếu anh biểu hiện ra ngoài từ sớm thì đúng là hành vi dâm tà bỉ ổi với trẻ vị thành niên.

Từ trên cửa sổ lầu đối diện, có người nhô đầu ra huýt sáo về phía bọn họ. Tiếng huýt sáo kéo dài một lúc lâu, thì Tô Vị Tỉnh mới chịu buông ra, hai người họ trán kề trán, mũi kề mũi, há mồm thở dốc, lúc này mới cảm thấy xấu hổ. Cô dúi đầu vào ngực anh kêu la: “Trời ơi bị người ta nhìn thấy hết rồi, ngượng chết người đi được!”

Ngực anh cũng đập thình thịch như đánh trống. Anh ôm lấy cô, tỳ cằm lên tóc cô, khàn giọng nói: “Chi Chi, anh đợi ngày này lâu lắm rồi!”

Những lời này đương nhiên phải qua một thời gian dài cô mới không còn xấu hổ hồi hộp khi nhớ đến, cô cố làm mặt nghiêm túc hỏi anh: “Rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ lúc nào hả?”

Anh mỉm cười: “Còn sớm hơn so với tưởng tượng của em.” Nếu cô truy hỏi anh đến cùng, thì anh sẽ tỏ ra mắt điếc tai ngờ mà lờ đi.

Cái gì mà còn sớm hơn cô tưởng tượng? Chẳng lẽ còn sớm hơn thời kỳ dậy thì sao? Hay là đã thầm thích cô từ khi cô còn bé? Trời, yêu trẻ con hả người!

Nói chung về tình yêu của Tô Vị Tỉnh đối với Tiêu Chi Liệt, thì lời bảy tỏ của anh ngoài dự đoán của cô, tình cảm của bọn họ nảy nở cũng ngoài dự đoán của cô, sự sâu nặng cũng ngoài dự đoán của cô, cho nên cô thường xuyên có cảm giác bất an ngờ vực đối với tình yêu này. Nó tựa như quỷ đói được tặng cho một bữa tiệc, hay như quỷ nghèo nhặt được bao tiền —— Đây là đạo cụ biểu diễn à? Hay là tiền giả vậy? Nếu không, thì đúng là đang nằm mơ nhỉ?

Quãng thời gian cô sống bên Tô Vị Tỉnh, anh vô cùng tốt với cô, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể tốt với bạn gái trên mức tưởng tượng như vậy, khiến cô hoài nghi rằng có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nhưng cõi mộng mơ này lại vô cùng chân thực, diễn ra liên tiếp trong suốt bảy năm.

Chưa từng tỉnh.

Có đôi khi, bạn nhận được một niềm vui bất ngờ, chưa chắc đã là chuyện tốt. Ví dụ như người nào đó vừa mở cửa bỗng phát hiện ra có người bỏ một hòm vàng trước cửa, bạn sẽ sướng ngây ngất mà nhận lấy, hay bạn sẽ hoang mang không biết phải làm gì?

Cô biết một cô bạn cùng khoa cũng thích Tô Vị Tỉnh, khi nghe nói bọn họ thành đôi thì đến lạnh lùng chất vấn cô: “Tôi không hỏi cô xứng hay không xứng với anh ấy, tôi chỉ hỏi cô có xứng với những nỗ lực của anh ấy không? Có yêu anh ấy như anh ấy yêu cô không?”

Tiêu Chi Liệt nghĩ thầm, đúng vậy, cô không đáng được hưởng hòm vàng kia, nhưng cũng không thể gửi trả nó.

Cô cũng từng tự hỏi mình: cô có yêu Tô Vị Tỉnh không? Cô có giống như cô bạn tình địch kia nói không, rằng vì anh khôi ngô, ưu tú, lại chủ động theo đuổi, nên mới đồng ý để anh làm bạn trai không?

Khi cô vừa trưởng thành, mới biết yêu, thì lập tức có một người anh đẹp trai bên cạnh, cô cũng từng đỏ mặt khi gặp anh, từng có lúc tim đập như hươu chạy vì anh, cũng từng mơ mộng nếu mai sau được ở bên anh thì như thế nào, vì ảo tưởng của mình mà trằn trọc hưng phấn đến tận nửa đêm. Nhưng đó có phải là tình yêu không?

—— Ít nhất thì cô có thể khẳng định đó không phải là tình cảm đối với người anh trai.

Cô chưa từng yêu ai, cho nên không biết tình yêu là loại tình cảm như thế nào.

Thế nhưng, khi xem những bộ phim điện ảnh hay những cuốn tiểu thuyết ca ngợi tình yêu, chính cô cũng nhận thấy, tình yêu của cô dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Thiếu cái gì mới được?

Sau khi kết hôn được ba năm, vào giờ tan tầm của một ngày thứ sáu nào đó, Tiêu Chi Liệt đứng trước cửa tàu điện ngầm, buồn chán suy nghĩ đến vấn đề làm cô đau trứng. Cô bỗng thấy đầu óc choáng váng, vội lấy tay ôm trán mình.

Sau đó cô thấy người kia.

Một người đàn ông trẻ tuổi, đứng trên sân ga tàu điện ngầm đối diện. Giờ tan tầm ngày thứ sáu, hành khách đợi xe đứng nghìn nghịt hai bên đường sắt. Hắn đứng im không nhúc nhích trong đám người, nửa người bị những hành khách che chắn, cách dải đường sắt cùng hai tấm cửa kính, ngay cả diện mạo cũng không thấy rõ, nhưng cô chỉ liếc mắt đã thấy hắn.

Dường như những người xung quanh chỉ là cảnh nền trắng đen, và hắn ở đó là màu sắc rực rỡ nhất; giống như có một tia chớp xẹt qua màn đêm u ám hỗn độn; giống như đã từng thấy qua từ rất lâu, rất quen thuộc.

Là ở đâu? Rốt cuộc đã gặp ở đâu?

Cô càng cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, thì đầu càng choáng váng hơn, huyệt thái dương giật giật đau đớn. Nhưng đúng lúc này chuông điện thoại di động bất thình lình vang lên.

Là Tô Vị Tỉnh gọi đến: “Chi Chi, em có khỏe không?”

“Hả?” Cô giật mình, “Em khỏe ạ, sao vậy?”

“Sáng này em bảo chóng mặt mà, giờ đã đỡ hơn chưa?”

“À, không, hình như ngày càng chóng mặt hơn, còn hơi đau đầu nữa.”

Giọng anh nghe có phần thương tiếc: “Em xem em đấy, anh vừa đi đã xảy ra chuyện, bảo anh làm sao yên tâm để em lại một mình, có khi sau này phải buộc em bên người từng giây từng phút mới được.”

Cô phản đối: “Chắc là do điều hòa trong phòng bật lạnh quá thôi, ai chẳng nhức đầu, em không phải là trẻ con, về ngủ một giấc là khỏe ngay thôi, đừng lo lắng.”

Tô Vị Tỉnh lại tiếp tục lải nhải dặn dò một hồi. Vừa gác điện thoại, Tiêu Chi Liệt bỗng nhớ ra, hình như không nhìn thấy người đàn ông kỳ lạ kia nữa. Sân ga vẫn đông nghịt người, cô chăm chú nhìn ra ngoài tìm kiếm, lúc này tàu điện ngầm vào trạm, cửa kính bật ra như dây cung, chỉ còn nhìn thấy những bóng người đồng loạt lắc lư di chuyển. Đến khi chuyến tàu chuyển bánh lần nữa, trước mắt chỉ còn lác đác vài người xa lạ đang ảo não giậm chân vì không kịp lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi