MẸ KHÔNG THÍCH KHÓC

20.

Tôi hét lớn, nắm chặt lấy mẹ.

Nhưng không có tác dụng.

Mà mẹ th ở dốc chậm dần, sau đấy mẹ tôi bình ổn lại cảm xúc, bà ấy có đủ sức lực rồi.

Tôi nhìn bà ấy đứng vững, đôi tay cũng hướng về cửa sổ.

“Mẹ!” tôi gọi lớn, linh hồn giống như con ruồi bay loạn.

Đột nhiên thấy chính mình trên giường bệnh, linh quang chợt lóe, tôi điên cuồng chạy tới.

Tôi nhảy vào thân thể, nháy mắt, tôi hợp nhất với cái gì đó, một giây sau tôi mở mắt, tất cả dụng cụ trong phòng bệnh đều kêu lên.

Mà mẹ đang bò trên cửa sổ, thân thể cứng đờ xoay người.

Bác sĩ kinh ngạc mà nhìn tôi, thấy tôi mở mắt.

“Trời ơi, con bé tỉnh rồi!”

Bác sĩ sợ hãi, mẹ đột ngột xoay người chạy về tôi.

Tôi khó khăn mở mắt, toàn thân cứng đờ, yết hầu khô khan.

Tôi muốn nói chuyện nhưng môi không động đậy được.

Tôi chỉ có thể chớp mắt.

“Tư Tư, Tư Tư của mẹ!” mẹ òa khóc, nước mắt như mưa rơi xuống mặt tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nước mắt chảy ra.

Mẹ, mẹ lại khóc nữa rồi.

Nhưng mà con không muốn nhìn mẹ khóc nữa.

Mẹ, đừng khóc mà.

21.

Tôi là một kỳ tích của y học, chet não rồi lại tỉnh dậy.

Nhưng mà tôi hoài nghi bệnh viện sơ suất, não tôi chưa có chet.

Tôi sống lại.

Đương nhiên là hai chân của tôi đã liệt, đã bị cắt rồi, sau này chỉ có thể gắn chân giả.

Nhóm ông bà ngoại thấy thực sự kinh ngạc, hừ vài tiếng rồi đi.

Đêm tôi tỉnh lại, mẹ tôi không chịu đi ngủ, bà ấy ngồi ở mép giường, nói với tôi rất nhiều,

“Tư Tư, mẹ thương con, mẹ yêu thương con muốn chet!”

“Tư Tư, con là kiêu ngạo của mẹ, mẹ rất vui vẻ khi nhìn thấy con!”

“Ai nha, lại khóc rồi, nước mắt của mẹ đều dành cho con hết!”

Tôi nghe mẹ nói, cũng thường xuyên rơi nước mắt.

Tôi muốn ôm bà ấy.

Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng nói chuyện được.

Sau khi mẹ đi mua cơm về, bà ấy đang giúp tôi làm nguội.

Tôi há miệng, yết hầu khô khốc: “Mẹ,...... con yêu mẹ”

Mẹ run người, quay đầu nhìn tôi, che mặt, nước mắt chảy ròng.

Xem đi, mẹ tôi cũng rất dễ khóc.

Một tuần sau, tôi ngồi dậy, có thể dựa vào tường.

Th@n dưới trống rỗng, đầu gối cũng không có.

Mẹ lại khóc, bà ấy xoay người qua chỗ khác lau nước mắt.

Tôi nắm tay bà ấy, ôm bà ấy một cái.

Hai mẹ con ôm nhau, khóc xong lại cười,

Khi tách ra, chúng tôi mới biết ba tôi tới, ông ấy đứng trước cửa, không biết nhìn bao lâu chỉ thấy thần sắc ông ấy phức tạp.

Mẹ cúi đầu lau nước mắt, sắc mặt kiên nghị.

Tôi dời ánh mắt, không muốn nhìn ba tôi.

Ông ấy trầm mặc đứng một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Tỉnh là được rồi..., đúng rồi Lỵ Lỵ, căn hộ của cô tôi đã giúp cô lấy lại, còn một trăm bảy mươi vạn kia thì người nhà cô đã xài hết rồi, không còn đồng nào hết”

“Cảm ơn” mẹ tôi cúi đầu

Ba tôi đứng im, cứ ngập ngừng, ông ấy vừa muốn đi vừa muốn ở lại.

Cuối cùng ông ấy nói: “Tin nhắn của cô, tôi nhận được rồi.... mấy năm nay tôi cũng kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ cấp cho Tư Tư hai trăm vạn tiền nuôi nấng đi, buổi chiều tôi sẽ gửi cho cô”

Ông ấy nói xong thì đi.

Mẹ tôi nhìn theo ông ấy, một câu cũng không nói.

22.

Sau khi xuất viện, tôi ngồi trên xe lăn, mẹ đẩy tôi về nhà mới của chúng tôi.

Nói là nhà mới, kỳ thật là căn hộ mà mẹ tôi được chia phần khi ly hôn, là căn hộ mà bị cậu ba chiếm lấy.

Bởi vì cậu ba đã ở đây nhiều năm, nên tôi và mẹ không thích nơi này, chỗ này đen đủi.

Cho nên chúng tôi đã ra ngoài thuê khách sạn cao cấp năm sao ở, dù gì cũng không thiếu tiền.

Ba tôi thật sự đã đưa hai trăm vạn.

Hôm sau, mẹ tôi đem căn hộ bán đi, bà ấy mua một căn phòng khác tám mươi mét vuông ở, hết một trăm sáu mươi vạn.

“Mẹ hào phóng vậy ạ” tôi thấy đau lòng quá, nhiều tiền như vậy.

“Đây là ba cho con, nên xài” mẹ cười, mẹ kêu tôi ở nhà đợi bà ấy, bà ấy đi về phòng thuê thu dọn đồ vật.

Tôi không muốn ở một mình, muốn ở bên cạnh mẹ.

“Con cũng muốn về phòng thuê” tôi làm nũng với mẹ, bà ấy sờ đầu tôi, xuất phát.

Chúng tôi ngồi xe trở về phòng thuê, mở cửa đã nghe được mùi hôi thối bốc lên.

Là bàn đồ ăn trước kia bị mẹ ném xuống đất, chưa được dọn dẹp nên hư thối, bốc mùi.

Tôi ngẩn ngơ, mẹ cũng ngẩn ngơ.

Sau đó, bà ấy không kiềm chế được mà khóc, bà ấy xoay người sang chỗ khác không muốn tôi thấy.

Tôi nắm tay mẹ, vào thôi mẹ.

Mẹ dọn dẹp phòng ở, sau đó dọn đồ vật.

Chúng tôi rất nghèo, không có đồ vật gì đáng giá hết, có lẽ sách vở là đồ vật đáng giá nhất.

Nhưng mà mẹ không dọn sách vở, bà ấy cố tình để sách vở ở lại đây, nói là cho chủ nhà đi, để chủ nhà tìm người mua phế phẩm.

Thậm chí, tôi cũng không đem theo một cây bút nào.

“Mẹ, con muốn học tập mà” tôi cười với mẹ.

Bà ấy lắc đầu: “Không học, không học nữa, sống bình an, vui vẻ là được rồi”

“Không được, năm sau con học lại, con muốn vào Thanh Hoa” tôi nắm chặt tay.

Mẹ ngẩn người nhìn tôi.

Tôi biết bà ấy muốn khóc.

Aiii nha, thật phiền mà.

23.

Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu.

Mùa xuân năm sau, thân thể tôi khôi phục, mẹ dẫn tôi đi làm chân giả.

Tôi có hai chân giả.

Sử dụng không thuận tiện lắm, nhưng từ từ quen cũng ổn.

Tôi rất vừa lòng.

Mẹ xem tôi vụng về đi đường, lặng lẽ lau nước mắt lại cố gắng cười với tôi.

Hiện tại, mẹ tôi có một công việc khá tốt, lương tháng một vạn hai, làm Phó Giám đốc tại công ty.

Tôi hoài nghi là ba tôi hỗ trợ.

Tới mùa thu, tôi bắt đầu đi học lại.

Rất lâu rồi mới quay về trường học, tôi không thích ứng lắm, nhưng cũng may không sao, học tập cũng không áp lực nữa.

Thật ra tôi học tập cũng giỏi, từ nhỏ đã giỏi, có nhiều lần được hạng nhất.

Chỉ là do mẹ tôi càng ngày càng nghiêm khắc, càng lo lắng nên tôi có áp lực lớn hơn, mỗi lần thi đều thất thần, dẫn tới sai lầm.

Cho nên lúc đó, tôi mới hạng thứ mười tám.

Hiện tại, tôi tự tin, tôi có thể lọt vào top năm thậm chí top ba.

Ngày đầu tiên tan học, mẹ đứng ở cổng trường chờ tôi.

Bà ấy có một chiếc xe mới, mặc tây trang màu đen, đứng trong đám người, chỉ cần nhìn là thấy bà ấy đầu tiên.

Tôi đi tới, mẹ ôm lấy tôi, sợ tôi té ngã.

“Tư Tư, sao rồi? còn đuổi kịp không? Theo không kịp thì không học nữa, mẹ nuôi con được mà!” mẹ tôi đau lòng.

“Đơn giản lắm mẹ ơi, mẹ chờ con thi vào Thanh Hoa nha” tôi tự tin mười phần.

Mẹ nhìn tôi một cái rồi đỡ tôi lên xe.

“Đây là xe của công ty mua cho mẹ, hơn năm mươi vạn, vừa lúc mẹ thăng chức lên Tổng Giám đốc, nên mẹ được lấy chạy” mẹ hứng thú bừng bừng.

Tôi lại hoài nghi lần nữa, chắc chắn là ba tôi giở trò quỷ.

Nhưng tôi không đề cập tới thì mẹ tôi cũng không nhắc sâu vào vấn đề này.

24.

Thu đi đông tới, đảo mắt đã qua một năm.

Đối với việc sử dụng chân giả, tôi đã thuần thục rất nhiều, chạy chậm không thành vấn đề nữa.

Mẹ đi làm ở công ty cũng vui vẻ lắm, từ nhỏ mẹ đã sống kiên cường, năng lực của bà ấy cũng không tệ, chỉ là trước kia không có chỗ để bà ấy phát huy năng lực của mình.

Hiện tại, bà ấy như cá gặp nước, khí chất đều thay đổi.

Bà ấy đi nhuộm tóc đen, đi chăm sóc da, nhìn qua trẻ hơn tuổi rất nhiều, nhìn từ xa thì bà ấy cũng là một mỹ nhân.

“Mẹ xinh đẹp lắm phải không?” khi ra cửa, mẹ tôi đã trang điểm xinh đẹp, mẹ đắc ý khoe khoang với tôi.

“Xinh đẹp” tôi giơ ngón tay cái lên, đương nhiên mẹ tôi xinh đẹp rồi nếu không thì khi mẹ tôi còn trẻ sao được người gốc thành phố như ba tôi xem trọng được.

“Vậy được rồi, xuất phát thôi!”

Mẹ đưa tôi tới trường thi, hôm nay là ngày tôi thi đại học.

Tôi đã chờ ngày này rất lâu.

Từng môn thi xong, thi đại học cũng kết thúc.

Thi xong môn cuối, tôi chạm trán với mẹ trước cổng trường.

Mẹ tôi không hỏi gì hết, chỉ búng tay: “Đại tiểu thư của tôi, đi ăn bò bít tết đi, tôi đã đặt cho tiểu thư rồi”

“Được nha”

Ngày kiểm tra thành tích, mẹ tôi cố tình né tránh.

Bà ấy mua cá, đi vào phòng bếp làm, một bên hát một bên xoắn cổ.

Tôi tra điểm, lập tức nhảy vào: “Mẹ, được 691 điểm!”

“A?” dao phay trong tay mẹ tôi rơi xuống bồn rửa chén, mẹ tôi òa khóc.

Tôi ôm lấy mẹ: “Mẹ, vào Thanh Hoa được rồi!”

25.

Mẹ tôi dùng hai mươi lăm vạn đặt mười hai bàn trong khách sạn tốt nhất thành phố, mời bạn bè, người thân của tôi tham gia.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện, bạn bè, người thân của tôi nhiều như vậy.

Rõ ràng trước kia, một năm cũng không thấy quá hai người, hiện tại thấy mấy chục người.

“Nhà Lỵ Lỵ có thiên tài, rất lợi hại!”

“Trăm năm thôn chúng ta mới có một sinh viên Thanh Hoa, thật mừng!”

“Tôi sớm nói rồi, Lỵ Lỵ có năng lực như vậy thì con gái của cô ấy cũng không kém!”

Mẹ tôi điềm tĩnh đứng, mỉm cười đáp lại người ta khích lệ.

Tôi mặc quần jeans rộng, đứng bên cạnh giả vờ cười, cười tới nỗi miệng cứng đơ.

Sau đó, tôi thấy gương mặt quen thuộc.

Ông bà ngoại, cậu cả, cậu ba.

Mới hơn một năm không gặp mà ông bà ngoại già nua thêm mấy chục tuổi vậy, đầu bạc phơ, lưng còng, quần áo cũ rách, vừa nhìn đã biết sống không sung sướng gì.

Cậu cả mặt xám tro, đã thành trung niên vô dụng.

Bên cạnh ông ấy có thêm một người trẻ tuổi tóc vàng, đeo khuyên tai, khoen mũi, môi đinh, đầu lưỡi cũng có đinh, hơn nữa còn xăm trên trán, thật sự chói mắt.

Mấu chốt là hắn mặc quần bó, mang giày tod, cổ chân đó còn ốm hơn cánh tay tôi,.

Tôi nhìn ngây người, hình như đây là anh họ tôi?

Hắn chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi.

“Em gái, lâu ngày không gặp, em càng xinh đẹp ha” cậu cả thò người tới gần, bắt tay mẹ tôi.

Mẹ tôi gật đầu: “Lâu ngày không gặp”

Cậu cả giới thiệu một chút, chỉ tóc vàng: “Em gái, đó là Tuấn Tuấn, nhớ không?”

“Nhớ chứ, hắn học đại học phải không? Đại học tự do như vậy hả?” mẹ tôi đánh giá Tuấn Tuấn.

Cậu cả tức giận, chỉ trích Tuấn Tuấn: “Nó học đại học cái gì, con mẹ nó, nó là đứa nằm top đầu của khoa từ dưới đếm lên, nó nói dối chúng ta, nó được hạng hai, chúng ta còn tổ chức tiệc ăn mừng trong thôn cho nó!

Nó là con chó chet, nói đi học đại học ở Quảng Châu, kết quả là đi chơi, vay nặng lãi hết mấy chục vạn, nhà của chúng ta bị nó hại chet!”

Cậu cả càng nói càng tức, nói xong tát Tuấn Tuấn một cái: “Mày nhìn xem mày có giống con chó không, chỗ nào giống người? Mày có thể học giống Tư Tư không, người ta đậu Thanh Hoa!”

Tuấn Tuấn bất ngờ bị tát, hắn sửng sốt, sau đó bạo nộ đấm vào mặt cậu cả: “Mẹ ông!”

Cậu cả ngã xuống đất, tứ chi run rẩy sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đám người đại loạn, mẹ tôi nhíu mày, gọi bảo vệ, kêu Tuấn Tuấn đưa cậu cả vào bệnh viện.

Ông bà ngoại than khổ kêu trời, ảm đạm rơi lệ: “Con trai đánh cha, bất hiếu, quá bất hiếu!”

Cậu ba cũng than khổ: “Tuấn Tuấn hại chet người rồi, chị biết không, lúc trước tôi muốn kết hôn, chị đoán xem có chuyện gì? Tuấn Tuấn thiếu tiền, người ta tới nhà hất phân vào, vừa lúc bạn gái tôi cũng ở đó, bị hất trúng vào mặt, sau đó chia tay với tôi!”

“Đúng vậy, em trai con không thể kết hôn, con có ai thích hợp thì giới thiệu cho nó đi” bà ngoại vừa ho vừa nói chuyện với mẹ.

Ông ngoại bổ sung: “Nghe nói con phát tài rồi, có dư thì giúp chúng ta một chút đi, nhà của chúng ta hiện tại sống không bằng chet...”

“Vậy đi chet đi” mẹ tôi ngắt lời.

Ông ngoại không thể thở, nghẹn tới nỗi như bị Parkinson vậy, gương mặt biến thành màu gan heo.

Bà ngoại cũng không thở nổi, run rẩy muốn ngã xuống.

Cậu ba vội vàng đỡ lấy bà ngoại, há mồm kêu: “Mọi người tới xem đi, con gái bất hiếu..”

Còn chưa nói xong, cậu ấy bị người ta đá vào chân. Một nhóm khách quý mặc quần áo sang trọng, đẹp đẽ đi tới, dẫn đầu là ba tôi.

“Hôm nay, là tiệc mừng của con gái tôi, ai dám quậy?!” ba tôi có thân hình như hổ vậy, hung dữ, không giận tự uy, cậu ba sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Cậu ấy biết ba tôi.

Cuối cùng, cậu ấy mặt xám xịt mà dẫn ông bà ngọai chạy.

Mẹ tôi vẫn nhàn nhạt.

Ba tôi có chút không tự nhiên, bất quá thì ông ấy dẫn một nhóm người có tiền theo sau, nên ông ấy giả vờ.

“Người này là vợ trước của tôi Trương Lỵ, còn đây là con gái của tôi Lý Tư Tư”

Ba tôi nhiệt tình giới thiệu: “Con gái của tôi thi được 691 điểm, vào thẳng Thanh Hoa”

“Lý Tổng thật biết cách dạy con!”

“Chúc mừng Lý tổng! chúc mừng Lý tổng!”

Một đám người nịnh bợ.

Ba tôi lâng lâng, nhìn trộm mẹ tôi, có lẽ ông ấy thấy mẹ tôi xinh đẹp

Mẹ tôi cười: “Mời Lý Tổng vào”

“Được” ba tôi vui vẻ ra mặt, trực tiếp nắm lấy tay tôi.

Theo bản năng tôi né tránh, nhưng mà ba tôi cũng là cao thủ, ông ấy thuận thế ngồi xuống ôm tôi, “Tư Tư trưởng thành rồi, ghê gớm nha, sinh viên ưu tú của Thanh Hoa!”

26.

Tiệc mừng này thật sự rất nhộn nhịp, vui vẻ.

Bạn bè, người thân không say không về.

Rượu quá ba tuần, tôi phát hiện không thấy ba mẹ đâu.

Tôi đi tìm một vòng mới nghe được giọng nói từ trong nhà vệ sinh.

Tôi đi tới thấy mặt ba tôi đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, ông ấy nắm lấy vai mẹ tôi.

“Lỵ Lỵ, anh sai rồi, em là phụ nữ mạnh mẽ, mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường, anh không nên ép em ở nhà.

Em không thể sinh con, cũng là lỗi của anh, anh còn ghét bỏ em nữa, anh thật sự đáng chet”

Ba tôi cảm xúc dâng trào, sau đó thở dài: “Em còn nhớ tin nhắn em gửi cho anh không? Em nhận sai với anh, nói kiếp sau sẽ sinh cho anh một đứa con trai, anh biết em nói như thế là vì Tư Tư, nhưng anh vẫn xúc động.

Những tình nhân của anh, đều là dùng con riêng giành ích lợi cho bản thân, tất cả tình yêu của họ đều biến chất, anh chịu đủ rồi.”

Ba tôi sắp sụp đổ.

“Em gửi tin nhắn cho anh, anh liền chạy tới bệnh viện, thấy em ôm Tư Tư khóc rống, anh thật sự chua xót, khó chịu. Em nói xem, một người đàn ông tồn tại là vì gì? Không phải là vì tình yêu của vợ và con cái sao? Chỉ có em và con mới có tình yêu.....”

Ba tôi muốn ôm mẹ.

Mẹ tôi trực tiếp né tránh, ba tôi ôm không khí, ngẩn người, như tỉnh rượu.

Sau đó, ông ấy vỗ vỗ mặt, lấy một thẻ trong ngực ra.

“Anh nói mấy lời này không có ý gì khác cả, anh biết tất cả không thể quay lại từ đầu, cũng không mong muốn cái gì, chỉ mong em nuôi Tư Tư thật tốt, anh hy vọng tương lai con bé sẽ sống thật vui vẻ”

Ông ấy đưa thẻ cho mẹ tôi, nói trong đó có năm trăm vạn, là khen thưởng cho tôi.

Tôi dựa tường, nhìn ba tôi rời đi.

Mẹ tôi lấy thẻ, đi rửa mặt, bình tĩnh ra ngoài.

Tôi nắm tay bà ấy, bà ấy cười với tôi: “Con nghe lén ba con nổi điên hả?”

“Không có ạ, trùng hợp thôi ạ”

“Nghịch ngợm”

27.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, mẹ tôi quyết định sẽ cùng tôi sống ở Bắc Kinh.

Tôi cảm thấy bà ấy muốn né tránh ba tôi, bà ấy không muốn quay đầu lại.

Bà ấy tiết kiệm rất nhiều tiền, hơn nữa ba tôi còn đưa năm trăm vạn, bà ấy đem căn hộ bán đi, cũng đủ cho chúng tôi sinh sống ở Bắc Kinh.

Đương nhiên, trước khi thuê nhà thì phải chờ tôi học xong mới có thể mua nhà mới ở Bắc Kinh.

Tới Bắc Kinh, chúng tôi trở thành dân quê sống trong thành phố, đi tàu điện ngầm ra ngoài, ăn cơm tiết kiệm.

Có tiền nhưng phải để dành lại.

Mẹ tìm được công việc mới, chúng tôi mới bắt đầu ổn định cuộc sống.

Mẹ nói cho tôi một sự kiện.

Cậu cả bị liệt.

Một cú đấm của Tuấn Tuấn sức lực như hổ vậy, đánh một cái cậu cả không thể sinh hoạt được luôn.

Vợ của cậu cả chạy trốn trong đêm, Tuấn Tuấn cũng đi lên tỉnh, trở thành du côn.

Ông bà ngoại phải làm ruộng, phải chăm sóc cho cậu cả, khổ không thể tả.

Còn cậu ba thì muốn có tiền lấy vợ nên tin vào lời bạn học cũ nên cậu ấy chạy tới Myanmar.

Này vừa đi cái mất luôn hai cái thận.

Tôi cười chet.

Làm cho rất nhiều người cười.

Cho nên khi tôi đang học đại học, nhân cơ hội rảnh rỗi viết một cuốn tiểu thuyết <Mẹ không thích khóc>

Cả đời của mẹ quá khổ, mẹ không nhận được tình yêu, nên không biết cách biểu đạt tình yêu, cho nên bà ấy không khóc vì tôi, tới khi tôi rơi từ lầu xuống biến thành người thực vật, sau đó sống lại như một kỳ tích.

Rốt cuộc thì mẹ tôi cũng khóc.

Rất nhiều năm trước, bà ấy ôm chặt tôi, bà ấy cũng muốn nhảy xuống, nhưng mà bà ấy không khóc.

Rất nhiều năm sau, bà ấy muốn từ biệt với tôi, một lần nữa muốn nhảy xuống, nhưng mà lúc đó bà ấy cũng không khóc.

Chỉ tới khi tôi tỉnh dậy, bà ấy khóc liên tục.

Tôi không bao giờ hâm mộ mẹ người khác dễ dàng khóc vì con mình nữa.

Bởi vì khóc là yêu thương, nhưng không khóc cũng là yêu thương.

Mẹ còn tồn tại, thì đó cũng là một loại yêu thương rồi.

(Hoàn văn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi