MÊ MẨN

Phiên ngoại 3: Hũ giấm.

Kỳ nghỉ tết Âm lịch, Kiều Chi Du không có thời gian rảnh rỗi, cho dù rảnh rỗi cũng không thiếu các buổi liên hoan, tiệc tùng, có thể từ chối được nàng đều đã từ chối.

Buổi tối còn một bữa tiệc trong giới, Kiều Chi Du không từ chối được, vì vậy cô liền đưa Quý Hi đi cùng với mình. Cô có ý định đưa Quý Hi vào giới, Quý Hi mới vào nghề còn thiếu tài nguyên và các mối quan hệ, việc tham gia nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu.

Bữa tiệc tối không thiếu mỹ nữ tranh nhau khoe sắc, sau khi Kiều Chi Du và Quý Hi bước vào sảnh tiệc, vẫn thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh. Người đẹp và người đẹp sánh bước bên nhau, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Gương mặt và dáng người của Kiều Chi Du làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy kinh diễm, cử chỉ giơ tay nhấc chân, cũng đã hấp dẫn bao người. Ngược lại, tính khí của Quý Hi lại lãnh đạm hơn nhiều, tuổi tác và kinh nghiệm của phụ nữ là sự giàu có, chắc chắn nàng khó khỏi chuyện kém thành thục hơn Kiều Chi Du một chút.

"Không được uống nhiều." Quý Hi quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Kiều Chi Du.

"Có em ở bên cạnh giám sát, chị nào dám." Kiều Chi Du bất đắc dĩ cười nói, nói là nói như vậy nhưng cô thật sự không phải người nghiện rượu, tạo cho Quý Hi cảm giác này, có lẽ là do trước đây mỗi khi tâm trạng không tốt đều thích uống rượu để giải tỏa. Sau khi ở bên Quý Hi, cô cũng không còn mượn rượu giải sầu nữa.

Quý Hi cũng cười, nàng chăm chú nhìn vào mặt Kiều Chi Du một lúc, đừng nói đến ánh mắt người ngoài đều đổ dồn hết ở trên người Kiều tổng, nàng và Kiều Chi Du đã ở bên nhau lâu như vậy rồi mà vẫn là nhìn không đủ xem không chán. Trang phục của Kiều Chi Du tối nay, thanh lịch lại gợi cảm, có thể làm lu mờ vẻ đẹp ở xung quanh.

"Cô giáo Quý."

"Ừm?"

"Sao em lại mê mẩn nhìn chị như vậy?" Kiều Chi Du không thể chịu được ánh mắt trong sáng nhưng cũng đầy dục vọng của Quý Hi khi nàng nhìn mình như vậy.

Quý Hi khẽ nhíu mày: "..."

Kiều Chi Du cười không ngừng, còn mặt dày mà hỏi Quý Hi: "Hôm nay trông chị thế nào?"

Quý Hi đã rất quen với tự luyến thái quá của Kiều Chi Du, im lặng mỉm cười.

Kiều Chi Du ngựa quen đường cũ vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của Quý Hi, không nghe theo không buông tha: "Trông đẹp không?"

"Đẹp." Lúc này Quý Hi mới trả lời câu hỏi của Kiều Chi Du, ánh mắt quét qua một lượt, đôi lông mày giãn ra nhíu lại, ầm thầm nhắc nhở Kiều Chi Du: "Những người khác đang nhìn chúng ta."

Có người đi tới, lúc này Kiều Chi Du mới bớt phóng túng lại một chút, vòng tay thắt lưng Quý Hi hơi buông lỏng. Quý Hi cũng trở lại vẻ trong trẻo lạnh lùng như trước, nàng quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông đang từ phía sau bước tới, nét mặt bất giác trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Quý Hi không biết đối phương tên là gì, nhưng có ấn tượng, phải nói rất khó không có ấn tượng.

"Chi Du đã lâu không liên lạc, gần đây thế nào?" Hứa Thịnh tiến lại gần dừng lại trước mặt Kiều Chi Du, trực tiếp nhìn Kiều Chi Du: "Càng ngày càng đẹp, đêm nay thật đẹp."

Khi Hứa Thịnh đến gần, Quý Hi liếc sang một bên rồi lại cúi đầu nhìn xuống thảm, mím chặt môi, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng tai nàng rõ ràng chú ý đến từng lời Hứa Thịnh đã nói.

Đầu tiên Kiều Chi Du liếc nhìn Quý Hi, sau đó mỉm cười lịch sự với Hứa Thịnh, không mặn không nhạt đáp lại một câu: "Đã lâu không gặp."

Mặc dù trước kia đã phát sinh một số chuyện không thoải mái, nhưng người trưởng thành cũng sẽ không dễ dàng đem chuyện xấu hổ phơi bày ra cho người khác xem. Sau cuộc nói chuyện đó, Kiều Chi Du cũng không còn liên lạc với Hứa Thịnh nữa.

Quý Hi lặng lẽ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm. Nàng thừa nhận trong lòng mình có chút không thoải mái, nàng không thích nhìn thấy Kiều Chi Du cười với Hứa Thịnh như thế này, Kiều Chi Du không biết khi mình cười rộ lên, có bao nhiêu câu dẫn người khác.

Hứa Thịnh nhanh chóng phát hiện ra chiếc nhẫn trong tay Kiều Chi Du, nụ cười ngưng đọng trên khuôn mặt anh ta trong giây lát, chỉ trong chốc lát, anh ta cố gắng khôi phục lại nụ cười một cách tự nhiên: "Chúc mừng, không nghĩ nhanh như vậy còn có tình huống... Chúc mừng. "

Kiều Chi Du nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: "Cảm ơn."

Quý Hi muốn kéo Kiều Chi Du rời đi, nhưng nàng không làm như vậy.

"Em, bạn trai không đi cùng với em sao?" Hứa Thịnh cười miễn cưỡng, tâm tình có chút phức tạp, dù sao cũng là cô gái mình theo đuổi hai năm, anh ta vẫn có chút tò mò, rốt cuộc là người như thế nào có thể khiến Kiều Chi Du rung động.

Kiều Chi Du không trả lời Hứa Thịnh ngay lập tức, mà nhìn Quý Hi, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng hỏi: "Có để ý chị nói không?"



Quý Hi vẫn còn hơi rượu trong miệng, khẽ lắc đầu.

Được sự cho phép, Kiều Chi Du thoải mái tự nhiên giới thiệu với Hứa Thịnh: "Đây là bạn gái của tôi, Quý Hi."

"Cái này..." Hứa Thịnh sững sờ, sau lời nhắc nhở của Kiều Chi Du, anh ta nhận ra mặt dây chuyền trên cổ Quý Hi với chiếc nhẫn trên tay Quý Hi là cùng một kiểu dáng.

Quý Hi cũng không lên tiếng chào hỏi Hứa Thịnh, vì phép lịch sự, nàng khẽ cong khóe môi lên, rất nhẹ, là một nụ cười nhạt.

Thật lâu Hứa Thịnh vẫn không nói chuyện, có chút không thể tiếp nhận được.

Kiều Chi Du không muốn tiếp tục nói nữa, bởi vì áp suất thấp của ai đó quá rõ ràng khiến người khác không thể phát hiện ra, nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.

"Chúng ta đi qua bên đó đi." Kiều Chi Du nói với Quý Hi, sau đó nắm lấy tay Quý Hi, liên tục dỗ dành, mỉm cười nói ngữ khí dịu dàng: "Đi nào."

Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, lặng lẽ nắm tay Kiều Chi Du: "Ừ."

Kiều Chi Du nhìn thấy phản ứng của Quý Hi, cũng không nhịn được mà mỉm cười, mắt cong lên.

Vốn dĩ Hứa Thịnh muốn nói một câu chúc phúc, nhưng lại vẫn không nói ra, anh ta nhìn bóng lưng Kiều Chi Du và Quý Hi nắm tay nhau rời đi, ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu, anh ta cũng không thể tưởng tượng được Kiều Chi Du còn có một mặt ôn nhu nhiệt tình như vậy, trong lòng cũng không phải tư vị, lại có chút ghen tỵ.

"Không cho chị uống rượu lại tự mình uống hết?" Kiều Chi Du nhìn vào ly rượu của Quý Hi, đã gần hết.

"Chỉ uống hai ngụm mà thôi." Quý Hi nói.

"Không vui?" Kiều Chi Du một câu đã nói toạc ra.

"Không có." Ngoài mặt Quý Hi chẳng hề để ý, rất bình tĩnh. Đúng là có chút không vui, nhưng nàng không muốn nói điều này với Kiều Chi Du, có vẻ chính mình bụng dạ hẹp hòi, Kiều Chi Du chỉ chào hỏi Hứa Thịnh mà thôi.

Vẫn nhất định không chịu nói, Kiều Chi Du vừa muốn nói gì đó, liền có một người khác tiến lên chào hỏi.

Tối nay Quý Hi uống nhiều hơn Kiều Chi Du. Sau khi tiệc tối kết thúc, Kiều Chi Du đã sắp xếp một tài xế đến đón.

Chiếc xe đang chạy với tốc độ không đổi.

Nửa tiếng đã về đến nhà, tài xế đã đậu xe trong gara, nói lời chào hỏi với Kiều Chi Du, xuống xe rời đi.

'Phịch' một tiếng, sau khi tài xế rời đi, bên trong xe im lặng.

Ở phía sau xe, Kiều Chi Du ngồi bên cạnh Quý Hi, cô quay lại thì thấy má Quý Hi hơi ửng đỏ do say rượu, liền hỏi: "Sao đêm nay uống nhiều vậy?"

"Em không uống nhiều." Quý Hy nói.

"Tất cả đều ở trên mặt em rồi." Kiều Chi Du dùng mu bàn tay lành lạnh xoa má Quý Hi, có chút nóng nóng.

"Đâu có." Quý Hi quay đầu lại, nhìn Kiều Chi Du, nhẹ giọng nói: "Xuống xe."

Áp suất không khí vẫn còn thấp, Kiều Chi Du có thể phát hiện ra tâm trạng của Quý Hi tối nay không ổn, sau khi gặp Hứa Thịnh liền như vậy, không khỏi lại nghĩ tới dáng vẻ ăn giấm chua suốt buổi tiệc vừa rồi, vẫn muốn cười: "Sao vậy? Không vui."

Quý Hi vẫn một mực nói: "Không như thế nào."

"Cô giáo Quý." Kiều Chi Du xoa má Quý Hi: "Chua như vậy, chị chỉ nói với anh ta câu chào hỏi mà thoi."

Quý Hi buột miệng nói: "Em không ghen."

Ánh mắt Kiều Chi Du gian trá, cười cười: "Chị cũng không nói là em ghen."

Cẩn thận đem những lời suy nghĩ trong lòng nói ra bên miệng, Quý Hi phát hiện ra chính mình đang giấu đầu lòi đuôi, nàng nhìn Kiều Chi Du, cuối cùng không nói một lời. Không thể không nói, đêm nay cả người Quý Hi đều có mùi giấm chua, hơn nữa Kiều Chi Du cũng ngửi ra được.



Kiều Chi Du ôm lấy cơ thể Quý Hi, cười với nàng: "Không ngờ lại đáng yêu như vậy."

Quý Hi thừa nhận mình là người bụng dạ hẹp hòi, hay tính chiếm hữu, khi gặp Hứa Thịnh tối nay, nàng mới nhớ ra Hứa Thịnh và Kiều Chi Du đã từng mập mờ, chuyện này không có gì to tát, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng một chút.

Kiều Chi Du: "Thật sự ghen tị?"

"Ừm." Quý Hi không phủ nhận điều này, thậm chí còn thừa nhận rằng mình đang ghen với vẻ mặt nghiêm túc, hơn nữa sau khi thú nhận, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đại khái bởi vì biết Kiều Chi Du nhất định sẽ dỗ mình, cô cũng có thể tưởng tượng, nếu hôm nay đổi lại là mình, nhất định còn ghen tuông hơn cả Quý Hi.

"Vậy thì chị phải làm gì để em vui đây?" Kiều Chi Du nghiêng đầu đến cọ vào gò má của Quý Hi, đôi mắt lưu chuyển, thấp giọng trêu chọc: "Đêm nay đều nghe lời em, được không?"

Một câu như vậy, đã thành công khiến Quý Hi rục rịch.

Xem ra vẫn chưa đủ, Kiều Chi Du hé mắt, môi gần hơn một chút với môi Quý Hi, giống như dáng vẻ khi trêu chọc Quý Hi khi ở trong quán bar khi đó, lại gần một chút, đầu mũi khẽ cọ lên chóp mũi đối phương, Kiều Chi Du hơi nghiêng đầu, đặt lên môi Quý Hi những nụ hôn vụn vặt: "Bà xã..."

Vừa mềm mại lại vừa dịu dàng, còn làm nũng gọi một tiếng bà xã, hấp dẫn như vậy, vị chua trên người Quý Hi đều tan thành mây khói, lại nghĩ tới khi ở quán bar, Kiều Chi Du cũng trêu ghẹo mình như vậy, trêu ghẹo đến nỗi trong lòng nàng ngứa ngáy, chính là không thể tưởng tượng được, bản thân mình càng lún càng sâu.

"Trước đây chị có hay chọc ghẹo người khác không?" Tối nay Quý Hi đúng là giấm chua.

"Không có." Kiều Chi Du mỉm cười.

"Vậy thì chị..." Quý Hi nói được một nửa lại nuốt xuống, không thể nói ra miệng.

Kiều Chi Du hỏi: "Chị cái gì?"

"Chọc ghẹo em thuần thục như vậy." Quý Hy vẫn nói ra.

"Chị không trêu chọc em, em có thể ở cùng chị như bây giờ được không?" Kiều Chi Du nghĩ đến vấn đề này, nếu lúc đó cô không chủ động, cô và Quý Hi nhất định sẽ không có kết quả, nhớ tới lại cảm thấy nguy hiểm, thiếu chút nữa sẽ bỏ lỡ nhau. Nghĩ đến đây, Kiều Chi Du cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc, nhất định phải trân quý: "Chỉ trêu ghẹo em mà thôi, em đã nhìn thấy chị trêu ghẹo người khác hay chưa?"

Đây là sự thật, về mặt này, tất cả tâm tư đều đặt trên người Quý Hi, cũng chưa từng chọc ghẹo người khác.

Trong lòng Quý Hi hiểu rõ hơn ai hết trong trái tim Kiều Chi Du chỉ có nàng, đêm nay sự ghen tuông này quả thực có chút làm kiêu, nàng vòng tay ôm cổ Kiều Chi Du và hôn lên môi trên của Kiều Chi Du.

Khi đôi môi mềm mại của Quý Hi sát lại gần, Kiều Chi Du nhắm mắt lại giữ chặt lấy, không cho phép môi họ tách ra.

Từ cách hôn thưa thớt đến điêu luyện, không dùng được bao lâu, Quý Hi cùng Kiều Chi Du đều hiểu rõ ràng, hôn như thế nào, hôn làm sao mới khiến đối phương cảm thấy thích.

Kiều Chi Du cởi áo khoác của Quý Hi, để nó sang một bên, sau đó cũng tự cởi áo trên người mình ra.

Quý Hi vẫn vịn lên vai Kiều Chi Du, nụ hôn không có ý định dừng lại.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, mọi giác quan dường như đều được phóng đại, lăn qua lộn lại, không khí bên trong cũng dần nóng lên. Nóng bỏng đến nỗi khiến người ta cảm thấy da bị thiêu cháy, sau đó thiêu đốt tới tận xương tủy.

Quý Hi di chuyển tay trên người Kiều Chi Du, khơi mào nở rộ.

Bên trong xe không thoải mái, mặc dù không thoải mái nhưng nó là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Quý Hi nhớ Kiều Chi Du đã từng nói muốn ở trong xe, hai người họ vẫn còn nói rõ.

Kiều Chi Du để lại trên vai Quý Hi một dấu răng, vừa vui vẻ vừa kích thích.

Từ bên trong xe đến sofa phòng khách, Kiều Chi Du đảo khách thành chủ, cũng không khinh xuất mà tha cho Quý Hi. Trong nhà chỉ có bọn họ, không cần phải kiêng dè điều gì, hiếm thấy phóng túng như vậy, cũng thỏa mãn hưởng thụ.

Mệt mỏi, Kiều Chi Du ôm Quý Hi nằm trên ghế sô pha, trên người chỉ có một tấm chăn, môi vẫn dán vào nhau mà hôn, dư vị vẫn chưa tan, gò má hai người đều có chút ửng hồng.

"Tết Âm lịch sau này, chúng ta sẽ ra ngoài đi du lịch được không"

"Ừ." Quý Hi ôm chặt Kiều Chi Du, nhìn cô cười, chỉ cần ở bên cạnh cô, làm chuyện gì cũng đều được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi