MÊ MẨN

Nàng đối mặt với Kiều Chi Du không có ý niệm đơn thuần, đây cũng phải là lần đầu tiên. Đêm đó ở quán bar, Kiều Chi Du mỗi lần ôm nàng, còn có ngày hôm nay cũng vậy.

“Trên mặt ngươi có lông mi rơi ra.’’ Kiều Chi Du ôn nhu nói. Đầu ngón tay làm động tác xoa xoa gương mặt nàng, giống như là biết tướng ra vuốt ve khuôn mặt thì đúng hơn.

Quý Hi cận lực kiềm chế để bản thân mình không lộ ra biểu cảm gì, nhưng Kiều Chi Du càng ngày càng gần gũi như vậy, còn bị đối phương chạm vào mặt như thế, khiến cho nàng không thể kiềm chế được mà cả người nóng lên, như lửa đang thiêu đốt vậy. Đúng hơn mà nói mặt nàng đỏ lên cực kỳ, cộng thêm có làn da trắng bạch, lại càng khiến cho bản thân mình không có cách nào có thể che dấu đi sự thẹn thùng này.

Lần này không có uống say như lần trước, Kiều Chi Du quan sát thấy rõ ràng, nàng nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của Qúy Hi. Đúng là rất đỏ, làm cho hơi thở ái muội càng thêm lan tràn ra nơi đây, cho dù chỉ là hai nữ nhân ở cạnh nhau.

Qúy Hi cũng cảm nhận được Kiều Chi Du đang nhìn mình bằng ánh mắt ái muội, các nàng đêm nay đều không uống rượu, nhưng cảm xúc lại giống như đêm hôm đó say rượu ở quán Bar.

Nàng ấy sao có thể đối với mình …… Lại mơ hồ suy nghĩ. Qúy Hi lấy lại lý trí cố gắng khắc chế lại suy nghĩ đang ở trong đầu của mình, thất thần mà hỏi: ‘’Được rồi sao?’’

‘’Được rồi.’’ Kiều Chi Du nhẹ giọng nói, khéo miệng nàng khẽ nâng lên, mọi dấu vết của Qúy Hi đều được nàng thu hết vào đáy mắt, tựa như là thử tới thử lui mình đã tìm ra được đáp án chính xác mà mình đang tìm kiếm.

Nàng không rõ ràng được những lời trước đây Qúy Hi từng nói với nàng, lời đó là thật hay là giả. Nhưng hiện tại, nàng đã biết được nữ nhân này không phải là không có cảm giác với mình.

Kiều Chi Du thu tay lại, xem người nào đó đỏ mặt, càng xem càng nghiện, đáng yêu quá.

Quý Hi quay mặt ra nhìn ngoài cửa sổ. Pháo hoa vẫn đang nở rộ, một lần lại một lần nữa nổ tung, bùm bùm vang vang.

Nàng hiện tại không còn tâm trạng mà ngắm cảnh nữa.

Trong lòng nàng đang cất dấu tâm sự. Suy nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, những chuyện tích tụ đã xảy ra giữa nàng và Kiều Chi Du.

Bầu trời đêm nay có pháo hoa tỏa sáng, ngồi ở vòng quay bánh xe quan sát, đúng là phong cảnh tuyệt mỹ.

‘’Hũ nút.’’

Nghe thấy cái biệt danh độc đáo này, Qúy Hi nhìn đến Kiều Chi Du.

‘’ Nhìn xem phía dưới đi.’’ Kiều Chi Du nhỏ giọng nhắc nhở Qúy Hi.

Qúy Hi cúi đầu xuống xem, ở đỉnh vòng quay quan sát cảnh đêm, so với tưởng tượng của nàng còn đẹp hơn, cả người như là đang bị treo ở không chung. Qúy Hi lại nhớ tới đêm đó các nàng cùng nhau ngắm sao ở sườn núi, trong ấn tượng của mình mỗi lần xem cảnh đẹp, đều là cùng với Kiều Chi Du.

‘’Có sợ không?’’ Kiều Chi Du hỏi.

Quý Hi cười nhạt: ‘’Không sợ.’’

‘’Nghĩ tới muốn chơi trò chơi ở trên cao sao?’’

‘’Ngươi muốn chơi sao?’’ Qúy Hi nghĩ Kiều Chi Du vì ở cùng nàng mới không đi chơi, nàng băn khoan, ‘’Ta chơi cùng ngươi.’’

Kiều Chi Du phát hiện Qúy Hi nói cực nhỏ với mình việc này, ‘’Ta cũng giống ngươi không muốn chơi?’’

Chơi? Qúy Hi nghe xong cười khổ, cái từ này đối với nàng mà nói, từ nhỏ đã xa lạ không còn tồn tại rồi.

Nàng cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện này, mỗi ngày đều bị thực tế cuộc sống ép cho không thở nổi, nào có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến việc chơi. Khi còn nhỏ thì hâm mộ những đứa trẻ khác được vui chơi, tới khi lớn rồi thì cảm thấy không có cũng chẳng sao cả không cần thiết. truyện đam mỹ

‘’Ngày thường ngươi thích chơi cái gì?’’ Kiều Chi Du lại hỏi, nàng còn muốn nghe thêm chuyện của Qúy Hi.

‘’Ta không chơi.’’ Qúy Hi trả lời dứt khoắt, lại cảm thấy trả lời như vậy ba phải quá, nàng hỏi lại Kiều Chi Du, ‘’Vẽ tranh có được tính không? Ta khi rảnh cũng sẽ vẽ tranh.’’

Kiều Chi Du im lặng chớp mắt một cái, ‘’Đương nhiên là tính.’’

‘’Có phải hay không ngươi cảm thấy ta rất không thú vị?’’ Qúy Hi cúi đầu xuống, âm thầm nghĩ.

Khương Niệm lúc nào cũng nói bản thân nàng là người không thú vị, kỳ thật nàng cũng cảm thấy mình là người như vậy, cuộc sống hàng ngày của nàng không có gì là thú vị, nàng chỉ có một cuộc sống ầm thầm chết lặng, không có gì có thể khiến cho nàng đặc biệt cảm thấy khổ sơ, cũng không có gì làm cho nàng đặc biệt vui vẻ.

Qúy Hi thu mình lại suy nghĩ đến những vấn đề tối tăm trong con người mình, Kiều Chi Du nhìn cách nói chuyện nặng nề như vậy của Qúy Hi, nàng rất muốn đến ôm một cái an ủi, dỗ dỗ nàng, trêu chọc nàng cười lên.

‘’Không có.’’ Kiều Chi Du phủ nhận, lại cười nói: ‘’ Ta cảm thấy ngươi là một cô gái rất có ý tứ thú vị.’’



Có thể được nàng mang đến cho một chút hơi ấm, Qúy Hi cũng không cho mặt mũi, ‘’Vậy ngươi vì sao còn gọi ta là Hũ nút.?’’

Kiều Chi Du: ‘’Khen ngươi a, hũ nút đáng yêu.’’

Cười một cái không được tốt lắm, nghe được Kiều Chi Du nói ra sau đó, Qúy Hi bất ngờ cười cười.

Chọc được nàng cười, Kiều Chi Du cũng vui vẻ theo.

Thật sự là từ khi gặp được Kiều Chi Du, nội tâm Qúy Hi đã thoải mái mở ra rất nhiều so với trước đây, lúc ở cùng một chỗ với Kiều Chi Du, nàng luôn cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy thú vị.

Cho nên nàng thích ở cùng với Kiều Chi Du, rất thích. Ví dụ như bây giờ vậy.

Ra khỏi vòng quay bánh xe đã là hai mươi mấy phút sau. Các nàng cũng không đi chơi thêm trò nào nữa, mau chóng rời đi.

Mọi người cũng đang lần lượt ra khỏi công viên trở về nhà.

Cả đêm đi bộ khắp nơi, Qúy Hi cùng Kiều Chi Du đều cảm thấy mệt mỏi, hai người bây giờ chỉ muốn được sớm về nhà.

Mà Khương Niệm đêm nay đã định sẽ đi khách sạn tình thú, cũng đã gấp chịu không nổi kéo tay Diêu Nhiễm mau rời đi.

Đi đến bãi đỗ xe tầng ngầm.

‘’Chi Du, tiểu Qúy ta giao lại cho ngươi, ngươi lát nữa nhớ đưa nàng về tới tận nhà đó.’’ Diêu Nhiễm nói.

Kiều Chi Du: ‘’Ta biết.’’

‘’Còn cần ngươi nhắc nhở sao.’’ Khương Niệm cọ cọ khuỷu tay Diêu Nhiễm, trong lời nói còn tiện thể ẩn ý: ‘’Khẳng định là sẽ đưa về tận nhà.’’

Diêu Nhiễm cũng hiểu ý cười cười.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, hai người này ở bên nhau là cái quan hệ gì.

Lúc Qúy Hi chuẩn bị lên xe của Kiều Chi Du.

‘’Qúy Hi.’’ Khương Niệm đột nhiên gọi Qúy Hi lại, vẫy vẫy tay kêu nàng lại đây.

Quý Hi quay lại hỏi: ‘’Làm sao vậy?’’

Khương Niệm làm mặt quỷ quái, nàng nhìn đến có dự cảm không lành: ‘’Ngươi lại đây.’’

Qúy Hi đi vài bước đến gần, đến trước mặt Khương Niệm, xem nàng đang úp úp mở mở cái gì, ‘’Cái gì?’’

‘’Ta nhớ ra có đồ tốt cho ngươi.’’ Khương Niệm cười cười, từ trong túi xách tìm ra, cuối cùng lấy một cái hộp không lớn không nhỏ, nhét vào tay Qúy Hi, nhỏ giọng nói thầm một câu: ‘’Cái này dùng rất tốt.’’

Qúy Hi vừa cúi đầu xuống xem là hộp gì.

Ba chữ bắt mắt: les, tình thú, điểm g ……..

‘’Ta đi đây, cúi chào.’’

Khương Niệm vội vàng chạy như bay. Để lại Qúy Hi chết lặng cầm cái hộp đứng một chỗ.

‘’Cho ngươi cái gì vậy? Làm gì thần thần bí bí như vậy.’’ Kiều Chi Du chậm rãi đi tới tò mò.

Qúy Hi đi nhanh vội vàng che che giấu giấu, tay che đến gắt gao, nàng phản ứng rất nhanh: ‘’Thuốc cảm thôi.’’

‘’Lại bị cảm sao?’’

‘’Ta dễ bị cảm như vậy.’’ Qúy Hi tiếp tục lấp liếm.



Cứ như vậy bỏ qua được chuyện này. Sau khi lên xe, Qúy Hi trước tiên phải mang ‘’Thuốc cảm.’’ nhét ngay vào túi của mình. Nàng thật bội phục Khương Niệm, nếu mà vừa rồi bị Kiều Chi Du nhìn thấy chắc xấu hổ mà chết quá.

*

Từ công viên về tới nhà, đã là 11 giờ.

Qúy Hi trong tay cầm một bó hoa, nhìn đến hoa liền nghĩ đến người tặng hoa, nghĩ đến Kiều Chi Du……..

Nàng giật mình, lê bước chân mệt mỏi đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Đến tắm nước ấm xong, tâm trạng của Qúy Hi cũng bình tĩnh lại được ít nhiều. Nàng lấy điện thoại xem giờ, đúng lúc này thấy được một tin nhắn wechat từ hai phút trước do Kiều Chi Du gửi đến.

Một tin nhắn rất đơn giản.

‘’Ta về tới nhà.’’

Quý Hi ngồi xếp bằng ở trên giường, đang muốn trả lời lại tin nhắn của Kiều Chi Du, thì lại nhận được một tin nữa: ‘’ Ảnh chụp cho ta đâu? chia sẻ cho ta xem.’’

Qúy Hi click mở dấu cộng trên màn hình, lựa ảnh chụp, chọn sáu tấm gần nhất, đều là hình của Kiều Chi Du.

Nàng ngày thường không thường xuyên chụp ảnh mình, không chụp phong cảnh, cũng không chụp đồ ăn, album ảnh ít đến đáng thương, phần lớn đều là ảnh liên quan đến công việc. Đây là sáu tấm ảnh duy nhất có hình người, nhìn như hỗn loạn vào nhau.

Quý Hi đem ảnh chụp được gửi qua.

Tự mình cũng mở ra xem, nhìn kỹ từng tấm một. Hình ảnh ở đài phun nước trong quảng trường, một thân ảnh cao gầy xinh đẹp, không cần chỉnh sửa thêm, không cần lựa góc chụp, cũng đã rất đẹp rồi. Giống như là ảnh bìa tạp trí vậy.

Dừng lại ở bức hình Kiều Chi Du đang nghiêng mặt, Qúy Hi nhìn xem chằm chằm, nhìn nhập tâm một hồi lâu, từ đôi mắt của nàng, đến cái mũi, rồi môi. Thất thần dần dần.

Lại một tin nhắn wechat nữa được gửi tới.

Vẫn là Kiều Chi Du.

‘’Cho ngươi xem một tiểu khả ái.’’

Không quá hai giây.

Qúy Hi nhận được một video gửi đến.

Quý Hi mở ra xem trước, trong lòng nghĩ là Kiều Thanh, kết quả mở ra -----------

Chính là hình ảnh của nàng, nàng đang lấy tay che mặt trước ống kính. Mà khung cảnh là nàng cùng Kiều Chi Du đang cười nói, nghe rất ngốc rất vui a.:

«Ta giúp ngươi chụp mấy tấm hình. »

« Ta không cần chụp. »

« Chụp mấy tấm thôi. »

« Không cần…. »

Qúy Hi nhìn video, nghe được giọng nói của Kiều Chi Du, trong lòng lại càng thêm loạn. Nàng trong lòng đang loạn là bởi vì, nàng giống như đem hai người chở lên thật sự ái muội……..

Nàng trước đấy đốii với nữ sinh tuyệt đối không có cảm giác gì, cũng không biết sao lại vậy, nàng chính là ………… đối với Kiều Chi Du thật sự có cảm giác..

Kiều Chi Du đang dựa người vào sô pha, cũng đang nhìn Qúy Hi ở trong video, đã lặp lại nhìn nàng thật nhiều lần, còn vừa nhìn vừa không nhịn được mà cười cười.

Trong tư tưởng của nàng Qúy Hi luôn là một bộ dáng mạnh miệng, nàng nghĩ, nếu ngươi không dám, vậy thì ta sẽ đến chủ động vậy.

Kiều Chi Du không bao giờ trốn tránh suy nghĩ chân thật của bản thân mình, thích chính là thích, động tâm chính là động tâm.

Thật vất vả mới gặp gỡ được một người như vậy, nếu nàng còn không lo tranh thủ, thì đó không phải là phong cách của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi