MÊ MẨN

Ngồi ở trên sô pha, Kiều Chi Du dùng tăm bông thật cẩn thật mà lau vết máu ở trên đầu ngón tay của Qúy Hi, sau đó còn thường xuyên dùng miệng mà nhẹ nhàng thổi phù phù cho nàng.

Qúy Hi cúi thấp đầu, lặng lẽ nhìn Kiều Chi Du xử lý miệng viết thương cho mình. Chỗ vết thương bị dao cắt qua bắt đầu xuất hiện bỏng rát, nhưng nàng lại không quan tâm đến vết thương đang đau của mình, cái nàng quan tâm lại là chuyện khác…..

Nàng cảm thấy không thể trách bản thân mình luôn có suy nghĩ khác nhiều đến vậy được, mỗi khi nàng ở bên cạnh Kiều Chi Du, có lúc giống như bạn bè,có nhiều lúc lại không giống như bạn bè bình thường một chút nào, giống như bây giờ chẳng hạn.

Nàng bây giờ còn đang mải suy nghĩ đến những lời Kiều Chi Du lúc nãy đã nói qua, giống như là đang ái muội ám chỉ cái gì đó, lại vừa như không phải chỉ thuận miệng nhắc qua. Nàng cũng không rõ hiện tại Kiều Chi Du đang có những suy nghĩ gì ……… vẫn là phải nói, nữ nhân cùng nữ nhân ở bên nhau thân thiết có phải hay không sẽ giống như là những cặp đôi đang yêu nhau?

Quý Hi có chỗ không thể lý giải được rõ ràng quan hệ của nàng với Kiều Chi Du lúc này.

“Lão sư thật là lợi hại.’’ Kiều Thanh ở một bên nói.

Quý Hi chuyển sự chú ý lên người Kiều Thanh, không hiểu tiểu gia hỏa này nói hâm mộ cái gì, cười hỏi: “ Như thế nào lại lợi hại?”

Kiều Thanh nói: “ Lão sư không sợ đau.’’

Quý Hi ngạc nhiên còn chưa kịp nói chuyện, nàng nhìn đến Kiều Chi Du đang ngẩng lên, sâu kín nói: “ Nàng đây là mạnh miệng, không phải là không sợ đau đâu.’’

“ Vậy ta cũng đi giúp lão sư thổi thổi.’’ Kiều Thanh nhanh chóng bò qua dùng miệng nhỏ, chu chu lên thổi.

Chỉ là nỡ cắt vào tay thôi mà, lại bị hai cái người này một trái một phải, “ Hai bên quan tâm’’ chiếu cố, Qúy Hi bó tay không biết phải nói gì. Nàng xác thật là mình có tật xấu, đó là thích mạnh miệng, lúc trước lúc đi xăm mình ở chỗ Khương Niệm, nàng thật sự đau muốn chết đi vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng nàng chỉ nhíu mày lại, còn cố gắng cậy mạnh nói minh vẫn còn tốt.

Quý Hi cũng không cho rằng việc cậy mạnh có điểm gì xấu cả. Chính bởi vì bước trên đường đời bản thân mình cậy mạnh như vậy, mới giúp cho nàng có thể xoay chuyển vận mệnh của mình. Nếu dựa vào việc lỗ lực có thể thay đổi được nghịch cảnh của bản thân, thì chịu khổ chịu đau một chút,cũng đã là một điều hạnh phúc rồi.

Sau khi miệng vết thương được xử lý dùng băng dán kín mít lại, Qúy Hi cũng cảm thấy không còn đau như lúc đầu nữa.

Kiều Chi Du nói: “ Ngươi bệnh rồi đừng nấu cơm nữa, ta tới làm.’’

“Cái này mà gọi là bệnh sao?” Qúy Hi dơ tay lên.

Kiều Chi Du: “ Ta nói tính là phải tính.’’

Quý Hi: ‘’………….’’

Kiều Chi Du đứng dậy, quay lại nhìn Qúy Hi: ‘’ Lại đây dậy ta xào rau.’’

Quý Hi đứng dậy theo: ‘’Ân.’’

Kiều Chi Du tuy không có xuống bếp nấu cơm bao giờ, nhưng thế cũng không có nghĩa là mười đầu ngón tay của nàng ‘’Không dính nước xuân’’, nàng học cái gì cũng nhanh, lúc vừa mới bắt đầu xào thì đúng là có chút kỳ lạ, nhưng qua một lát thì cũng tạm cho là được vậy.

Việc xào rau nhỏ như vậy cũng không có gì khó khăn lắm, nhưng vấn đều là chưa làm bao giờ tay chân có chút luống cuống.

Nhìn thấy bộ dáng tay chân loạn xạ của Kiều Chi Du trong phòng bếp, Qúy Hi không nhịn được mà cười, rốt cuộc vẫn là nhìn quen hơn với hình dáng thong dong bình tĩnh hàng ngày của Kiều Tổng.

‘’ Giảm lửa lại, cho ít muối..’’ Qúy Hi ở một bên cười nhắc nhở.

‘’Cười cái gì mà cười?’’ Kiều Chi Du cầm cái xẻng đảo rau trong chảo, có chút mơ hồ, nàng lại làm theo yêu cầu giảm lửa lại, nhắc mãi: ‘’Này lần đầu xào rau được như vậy là đã không tồi rồi.’’

Quý Hi nào dám nói lại: ‘’Ân.’’

Kiều Chi Du: ‘’Lấy cái đĩa lại đây.’’

Qúy Hi lập tức đi đến kệ chén bát lấy đĩa mang lại, thuận tiện lấy ra ba cái chén nhỏ bới cơm ra sẵn.

Đồ ăn tràn ngập mùi hương, trong phòng bếp mùi đồ ăn còn nồng hơn gấp mười lần, Kiều Chi Du tranh thủ liếc Qúy Hi vài cái,trộm cười cười, hưởng thụ nhưng hạnh phúc vụn vặt bình dị này.

Tay chân loạn xạ nhưng cũng làm được 3 món ăn 1 canh, sau đó mang lên bàn trình bày ra, ừ thì nhìn cũng giống y như thật vậy đó.

‘’Ăn ngon không?’’

Qúy Hi cùng Kiều Thanh trăm miệng một lời cùng nhau nói: ‘’ Ăn ngon.’’

‘’Ăn ngon vậy thì phải ăn cho hết.’’

Qúy Hi: ‘’Được.’’

Kiều Chi Du lần đầu tiên xuống bếp, Qúy Hi cùng Kiều Thanh cũng thật sự bội phục nàng, chỉ trừ đồ ăluscda lửa có chút quá tay ra,thì hương vị cũng tạm chấp nhận được. Ba người cùng ngồi vây quanh trên bàn ăn, ánh chiếu tà phản chiếu vào trong căn phòng, khiến cho hình ảnh càng thêm sinh động ấm áp.

Nhìn Qúy Hi ăn đến đặc biệt ngon như vậy, Kiều Chi Du nói: ‘’ Vừa rồi nói giỡn thôi, nếu không ăn được cũng không miễn cưỡng phải ăn.’’

‘’Ăn ngon thật sự, so với lần đầu ta vào bếp còn ngon hơn nhiều.’’

Kiều Chi Du chăm chú nhìn khuôn mặt nàng: ‘’Vậy lần sau lại làm cho ngươi ăn nữa.’’

Quý Hi cười cười, cúi đầu lùa cơm, không dám đối diện với Kiều Chi Du quá lâu.

*

Trong văn phòng lại gợn sóng lên.

Qúy Hi đi lấy cà phê ở phòng trà nước dán tiếp nghe thấy được, nghe thấy hai nhân viên nữ đang thảo luận về Phó tổng mới của phòng quan hệ, vẻ mặt si mê đến thuốc cũng không thể cứu chữa được.



Phó tổng mới đến nhận chức tên là Tiêu Triệt, Qúy Hi cũng đã gặp qua hai lần, bọn họ hay thảo luận này lọ, toàn nói đến chuyện soái ca mỹ nữ, gian sắc giá trị phải thật cao mới được chú ý đánh giá.

Quý Hi đối với soái ca mỹ nữ gì gì đó hoàn toàn không có hứng thú.

Cho nên cũng không thèm để ý.

‘’Tiểu Mạnh, ngươi sao lại như vậy, tại sao sai lầm cấp thấp như vậy mà cũng để xảy ra.’’ Thiệu Vũ cầm văn kiện đến trước mặt Mạnh Tĩnh, nói hai câu với nàng: ‘’Gần đây nhất bị làm sao vậy, thấy ngươi lúc nào cũng phân tâm.’’

Mãnh Tĩnh cõi lòng tràn đầy xin lỗi mà đứng dậy: ‘’ Thực xin lỗi, Thiệu giám đốc, ta lại đi đóng dấu lại một phần.’’

‘’Đi làm thì đứng có mang việc ở nhà lên đây, ta thấy ngươi phát ngốc cũng không phải mới một hai lần.’’ Thiệu Vũ tính tình không nóng nảy, mặc dù bực mình, giọng điệu trách mắng vẫn là ôn hòa.

‘’Thật xin lỗi thật xin lỗi.’’ Mạnh Tĩnh liên tục nói xin lỗi.

Qúy Hi cũng thấy Mạnh Tĩnh đúng là có chỗ nào không được đúng cho lắm, buổi sáng nàng hỏi tài liệu Mạnh Tĩnh, Mạnh Tĩnh đi tìm nửa ngày cũng không ra.

Bình Thường giữa trưa Qúy Hi hay cùng ăn cơm với Mãnh Tĩnh, nhưng hôm nay Mạnh Tĩnh lại có việc đi ra ngoài, vừa lúc lại đang có nhiều việc, nàng liền gọi cơm hộp, đến phòng trà nước ăn.

Gọi phần cơm trứng thịt lạc, cơm có chút khô, khó nhai.

Thế nên hôm nay nàng ăn cơm đều ăn chậm hơn so với mọi ngày.

Ăn được một nửa, Qúy Hi nghe thấy người bên cạnh kêu một tiếng: ‘’Kiều tổng, Tiêu tổng.’’

Qúy Hi trong miệng đang nhai cơm, ngẩng lên nhìn, liền nhìn thấy hình dáng yểu điệu của Kiều Chi Du, mà ở bên cạnh Kiều Chi Du là một nam nhân, chính là người mới nhậm chức đến Phó tổng giám Tiêu Triệt.

Kiều Chi Du nhìn đến Qúy Hi miệng đang ăn cơm hơi phồng phồng, chợt nhìn nàng cười cười.

Qúy Hi đang nhai cơm, cũng an tĩnh cười.

Tiêu Triệt nói: ‘’ Kiều tổng, giữa trưa nay ta mời ngươi đi ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì?’’

Kiều Chi Du: ‘’Ăn cái gì đều được sao?’’

Tiêu Triệt: ‘’Đó là điều đương nhiên, đều có thể.’’

Kiều Chi Du: ‘’ Vậy ta đây không khách khí.’’

[ Bà Qúy chuẩn bị ăn giấm anh e ạ hifhi]

……………..

Kiều Chi Du cùng Tiêu Triệt sánh vai rời đi, Qúy Hi ngồi cùng bàn với hai cô gái kia, bọn họ bắt đầu hưng phấn ríu tít thảo luận.

‘’Tiêu tổng luôn thật là soái, còn không dầu mỡ.’’

‘’Đúng vậy, quá soái.’’

‘’Ai da, ngươi có cảm thấy hay không, Tiêu phó tổng giống như là đang muốn theo đuổi Kiều tổng?’’

‘’Có có có! Tuyệt đối có! Ngươi để ý một chút, Tiêu phó tổng thường xuyên đi tới văn phòng của Kiều tổng.’’

Nghe thấy các nàng thảo luận về Kiều Chi Du, Qúy Hi chú ý nắng nghe theo bản năng, nàng không có tham gia vào cuộc thảo luận, chỉ im lặng ngồi đó, lâu lâu thì cười cười.

‘’Trước kia bọn họ còn từng hợp tác qua với nhau, nghe nói là Kiều tổng rất tán thưởng Tiêu phó tổng, cho lên đã đề cử hắn đến đây làm việc.’’

‘’Này hai ngươi đó ở bên cạnh nhau, cũng quá đẹp mắt đi.!’’

‘’Thật ra ta cảm thấy ….’’

‘’Cái gì?’’

‘’Kiều tổng chắc hẳn là cũng có ý với Tiêu phó tổng đi.’’

‘’Sao lại nói vậy?’’

‘’Ngươi không thấy Kiều tổng ngày thường rất lạnh lùng sao, nhưng chính là đối với Tiêu phó tổng lại rất nhiệt tình, khẳng định là có ý tứ gì rồi.’’

‘’ Đúng đó đúng đó.’’

‘’Ngươi nhìn xem đi, bọn họ khẳng định sẽ ở bên nhau.’’

………….

Quý Hi nghe thấy, cúi đầu không nói lời nào, dùng chiếc đũa kẹp thức ăn cũng không đưa lên miệng, cơm quá khô, ăn không vào, cố gắng ăn thêm hai miếng nữa. Nàng cười nói: ‘’ Ta ăn xong rồi, các ngươi từ từ ăn.’’

‘’Ngươi ăn ít vậy sao?’’

‘’ Ta ăn lo rồi, còn nhiều việc chưa làm xong.’’

Qúy Hi trở lại bàn làm việc, không nghỉ ngơi, tiếp tục làm bản thảo biểu đồ buổi sáng chưa làm xong, nàng ngồi eo thẳng tắp, khi tiến vào trạng thái làm việc thì sẽ giống như cái máy không có tình cảm. Tuy nhiên chỉ có nàng mới biết được, nàng đang phân tâm, suy nghĩ đang bị rối loạn lung tung.



Nàng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ có một tờ PPT mà làm mãi không xong.

Quý Hi nằm xuống bàn làm việc, vẫn là nên nghỉ trưa một lát, nếu không buổi chiều còn có nhiều việc quan trọng phải làm.

‘’Giám đốc Thiệu, PPT của ngươi đã gửi vào email, người nhìn xem đi.’’

‘’Được, ta nhận được rồi.’’ Thiệu Vũ mở email ra, trêu chọc cười một câu: ‘’Tiểu Qúy, hôm nay tốc độ có chút chậm a, không phải trình độ mọi khi của ngươi.’’

Quý Hi trầm mặc xuống.

Thời gian tan làm mau đến, tựa như bị ảnh hưởng bởi những lời nói kia, Qúy Hi lại nhìn thấy Tiêu Triệt tiến vào văn phòng của Kiều Chi Du. Qua một lúc, hai người lại cùng nhau đi ra, vừa nói vừa cười.

Qúy Hi thu hồi tầm mắt, trên mặt không có biểu tình gì, ngón tay gõ phím bùm bùm.

Hôm nay có nhiều việc, nàng muốn tăng ca.

Mãi cho đến khi tan làm, Qúy Hi một mình đi ra khỏi Office Building, trong lòng giống như đang bị nghẹn cái gì lại. Giữa trưa nay ăn ít giờ lại đói, nàng đi đến cửa hàng tiện lợi, vẫn như mọi khi, vẫn là ngồi chỗ cũ ăn mì.

Vừa ăn mì gói, vừa lướt điện thoại.

Qúy Hi nhìn đến tin nhắn wechat Kiều Chi Du gửi qua: ‘’ Tăng ca nhớ phải ăn cơm tối.’’

Nàng lại lướt lướt lên xem, mấy tin nhắn hôm qua các nàng nói chuyện phiếm:

Quý Hi: ‘’Ngài mai buổi tối có rảnh không? Ta mời ngươi đi ăn lẩu gà lần trước nói đến.’’

Kiều Chi Du: ‘’Đêm mai có bữa tiệc rồi.’’

Quý Hi: ‘’Vậy khi nào thì có thời gian?’’

Kiều Chi Du: ‘’Để qua hai ngày nữa.’’

Qúy Hi: ‘’Ân.’’

Mì gói còn nóng, Qúy Hi không để ý ăn ngay, bị bỏng một chút ở đầu lưỡi, vừa rồi còn đang thấy đói, nhưng hiên tại ngược lại không muốn ăn. Qúy Hi dùng nĩa khảy khảy mì trong ly,đần độn mà ăn không có cảm giác gì.

Nàng còn đang nghĩ đến Kiều Chi Du.

Hôm nay khi nghe thấy đồng nghiệp bát quái Kiều Chi Du ở với người khác, nàng trong lòng thật sự không thoải mái. Nàng không hiểu bản thân mình vì sao lại quá để ý đến như vậy, vì cái gì đều nghĩ, đều nghĩ tới nàng……..

Mì gói chỉ ăn một ít.

Qúy Hi nhận được điện thoại, là bà ở dưới quê gọi đến.

‘’Bà.’’

Microphone bên kia truyền đến âm thanh vừa tang thương vừa buồn bã, ‘’Hi Hi, tan làm rồi sao?’’

‘’Tan làm rồi.’’ lỗ tai của bà không được tốt lắm, Qúy Hi nói chuyện phải to hơn một chút.

‘’Vậy ngươi, ăn cơm chưa?’’

‘’Đang ăn, ngươi thì sao?’’

‘’Muộn như vậy mới ăn, ta đã ăn rồi.’’

Qúy Hi lại hỏi: ‘’ Trong nhà có nóng hay không?’’

‘’Không nóng, buổi tối rất mát mẻ, còn không cần mở quạt.’’

Quý Hi: ‘’Ngươi đừng tiết kiệm điện, dùng quạt không hết nhiều điện.’’

‘’Hi Hi…’’

Qúy Hi nghe ra Bà có chuyện muốn nói, lại đang do do dự dự đang ngượng ngùng, nàng nói: ‘’ Làm sao vậy? Có phải hay không chân lại đau?’’

Qúy Bà nói: ‘’Không phải, ta…….’’

‘’Vậy người làm sao?’’ Qúy Hi hỏi.

‘’Ta…….’’

Điện thoại bên kia gấp gáp, Qúy Hi không khỏi lo lắng, ‘’Bà người đừng có gấp, ngươi từ từ mà nói.’’

‘’Người thân……’’ Qúy Bà lại sửa lại lời vừa mới nói, ‘’Chu gia bên kia ngày hôm nay lại đến tìm ta, bọn họ đòi sống đòi chết, bắt ta đưa địa chỉ của ngươi cho bọn họ. Hi Hi, ta cũng là không còn cách nào khác.’’

Qúy Hi đau đầu.

Chu gia chính là nhà cha mẹ đã sinh ra nàng. Bà già rồi lỗ tai mềm lòng, bị người khác đến khóc lóc náo nháo, không chịu được mà nghe theo.

Quý Hi tỏ ra vẻ thoải mái mà cười cười, an ủi lại: ‘’ Bà ơi không có việc gì, nói cho họ thì nói. Bọn họ mà đến tìm ta, đúng lúc ta sẽ cùng nói chuyện rõ ràng với họ. Ngươi đừng vội, không cần phải lo lắng.’’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi