MÊ MẨN

Cắn đau?

Tư vị ẩn nhẫn khắc chế không dễ chịu chút nào, Hiện giờ còn có thân phận bán gái, Kiều Chi Du trở lên không kiêng kị, quả thật chỉ hận không thể đem hết tất cả sự nhiệt tình của mình cho Quý Hi. Đương nhiên, nàng cũng có hy vọng, Quý Hi luôn có thể nhiệt tình hơn với nàng một ít nữa.

Lối đi nhỏ hẹp, sau lưng có ngươi ôm ấp, điều này dường như cũng có thể tạo ra một kiểu lãng mạn khác biệt.

Kiều Chi Du kề sát vai nhỏ gầy của Quý Hi từ phía sau lưng, cằm nàng tựa trên đầu vai, nhẹ giọng cười, “ Mới có bao lâu mà đã quên mật mã?”

Quý Hi vô pháp phản bác, nghĩ thầm vẫn là bởi vì ngươi đi, chưa vào đến phòng mà đã bắt đầu ôm ấp thân mật.

Thẳng cho đến khi vào được phòng Kiều Chi Du mới buông Quý Hi ra, sau đó giúp nàng kèo rương hành lý đi vào phòng.

Vừa mới tiến vào phòng.

Kiều Chi Du cùng Quý Hi nhất thời đều chú ý đến mấy tờ giấy đang vẽ dở trên mặt bàn trà.

Quý Hi có cảm giác xúc động trong nháy mắt chỉ muốn chui xuống đất, bởi vì mấy tờ giấy vẽ ở trên mặt bàn kia, đều là vẽ Kiều Chi Du. Mấy ngày trước lúc dọn dẹp lại phòng, nàng tùy tay để trên bàn trà, quên mất chưa kịp cất đi.

Có bức vẽ bằng màu nước, có bức vẽ bằng bút chì. Tất cả đều giống nhau, mỗi một bức tranh ở đó, đều là vẽ chính nàng.

Kiều Chi Du tinh tế đánh giá bức họa, nhìn khuôn mặt quen thuộc trên giấy vẽ, không thể nói lên cảm giác hiện tại là cảm giác gì? Ngọt ngào hay cảm động. Trên giấy vẽ còn ghi chú rõ ngày tháng, có cả bức được vẽ khi các nàng còn chưa ở bên nhau, thật không ngờ Quý Hi lúc đó đã lén trộm vẽ nàng.

Quý Hi có cảm giác như mình bị bắt quả tang làm chuyện gì đó, mặt nàng nóng dần lên, đỏ đến lợi hại. Nếu là bình thường cũng không thể bắt gặp được đỏ cỡ này.

Kiều Chi Du ngẩng đầu thấy khuôn mặt phiếm hồng của Quý Hi, trầm mặc không biết nói gì, liền chỉ biết chăm chú ngắm nhìn nàng. Trong lòng suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là còn cất giấu bao nhiêu chuyện nữa?.

Có cảm giác bị xử tội công khai. Quý Hi sờ sờ cánh tay, cố tỏ ra mạnh mẽ như không có chuyện gì, chuyển đề tài: “ Ta đi rót nước.”

Kiều Chi Du giữ chặt tay Quý Hi lại, không cho nàng đi, còn hất cầm lên, ra lệnh: “ Ngươi lại đây.”

Qúy Hi căng thẳng.

Nàng còn đang suy nghĩ chuyện mấy bức họa.

Kiều Chi Du càng muốn cười, nàng túm Quý Hi lại, kéo vào trong lòng ngực mình, “ Ôm một chút.”

Quý Hi cũng không nghĩ tới sẽ ngồi ở trên đùi Kiều Chi Du, dù sao chờ nàng phản ứng lại thì đã bị Kiều Chi Du kéo lấy eo ôm lại, ngồi ở trên đùi. Tư thế này, lại càng làm cho mặt nàng nóng hơn như lửa đốt.

Vốn đang nghĩ sẽ nói gì đó, nhưng khi bị ôm nhìn đối diện như vậy, Kiều Chi Du vẫn là nhịn xuống, cái gì cũng không kịp nói, tiến lại hôn thẳng lên cánh môi Quý Hi, nàng rũ mắt, lại khẽ cắn một ngụm.

Một cái cắn này khiến cho cả người Quý Hi muốn mềm cả ra, nàng chủ động bế Kiều Chi Du lên.

“ Cắn đau sao?” Kiều Chi nhanh chạy đến thân mật, ôn nhu hỏi.

Hơi thở Quý Hi dần dần nóng lên, “ Không có.”

Quý Hi cố tình giả ngu, cho nên Kiều Chi Du càng muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này, “ Vì sao lại lén vẽ ta?”

Nguyên nhân còn chưa rõ sao? Quý Hi chậm chạp nghẹn ra một câu: “ Muốn vẽ.”

Kiều Chi Du nhịn cười, đợi qua một hai giây, nàng lại tò mò hỏi thêm: “ Vậy khi nào thì thích ta?”

Bởi vì quá chủ động trong chuyện tình cảm, thế lên lại luôn có mấy suy nghĩ vẩn vơ cho rằng đối phương có lẽ sẽ không quá thích mình, Kiều Chi Du cũng nghĩ như vậy, nàng thật ra rất sợ Quý Hi là bởi vì cảm động cho lên mới chấp nhận việc ở bên nàng, cảm giác đó vẫn luôn tồn tại mỗi ngày.

Khi nào thì bắt đầu thích, Quý Hi cũng không xác định được, khó có thể mà tìm được một thời điểm chính xác cho câu trả lời.

“ Không Biết.” Quý Hi nhìn Kiều Chi Du mà nói đúng sự thật, không biết là khi nào bắt đầu thích, nhưng chờ cho đến khi ý thức được, thì tình cảm đã thâm nhập cắm rễ quá sâu vào trong tâm trí nàng.

Kiều Chi Du cũng thông cảm được cho câu trả lời này, bởi vì nàng cũng vậy, không biết từ lúc nào từ bao giờ, tình cảm của nàng đối với Quý Hi đã bắt đầu biến chất thành tình yêu.

Sau khi nói xong, Quý Hi lại sợ Kiều Chi Du hiểu lầm ý tứ của mình.

“ Thời điểm ngươi muốn có người ở cạnh bên, ta khẳng định là người đầu tiên sẽ đến. Nhưng ta luôn hy vọng mỗi khi ngươi vui vẻ, đều vẫn còn nhớ tới ta.” Kiều Chi Du chậm rãi nói, ngay từ ban đầu nàng đã muốn nói những điều này.

Quý Hi hiểu ý của nàng, là một người bạn gái, nàng luôn cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn, sau khi nghe một người cao ngạo như Kiều Chi Du nói ra những lời đó, nàng thực đau lòng. Nàng thật sự rất yêu nữ nhân trước mắt này, nhưng lại không biết làm sao để có thể diễn đạt được cho nàng hiểu hết nỗi lòng của bản thân mình.

“ Là bởi vì cảm động mới ở bên ngươi. Nhưng mà ta ….” Quý Hi nghiêm túc nói, sau đó nàng chọn từ ngữ ít mà hàm ý nhiều: “ Thích ngươi.”

Là thích chứ không phải cảm động.

Khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, Kiều Chi Du ôm chặt lấy Quý Hi, “ Ta biết rồi.”



“ Ân.” Quý Hi cười, nàng hiểu rõ liền tốt. Qua một lát, lại nói: “ Ta có phải hay không rất không tình thú?”

Còn không biết xấu hổ mà đi hỏi, Kiều Chi Du khảy khảy lọn tóc của Quý Hi, nhìn nàng cười lại, còn ác thú vị mà trêu chọc: “ Không sao cả, ta hiểu là được.”

Quý Hi muốn nói lại thôi, Kiều tổng thật sự rất hiểu tình thú, thường xuyên thả ra vài câu, đã vậy mỗi lần thả còn đặc biệt “ Câu dẫn” nàng.

“ Lâu như vậy mới gặp nhau.” Kiều Chi Du cố ý kéo dài câu, như có như không mà nói.

Quý Hi cho rằng nàng đang muốn nói cái gì.

Kiều Chi Du: “ …… Không nghĩ tới thân mật với bạn gái sao?”

Quý Hi thoáng chốc dừng lại, thật sự phục Kiều Chi Du sát đất, như thế nào nói ra những lời này mà có thể thản nhiên như vậy mà nói. Cho dù, trong lòng nàng cũng đang muốn, rất muốn.

Kiều Chi Du cười, có người kêu nàng là ác thúc vị, thì đây nàng liền ác thú vị cho mà xem, rốt cuộc nàng rất thích đùa giỡn kiểu nghiêm túc như Quý Hi, đùa giỡn đến thật “ Đứng đắn” mới thôi.

Bị Kiều Chi Du câu dẫn như vậy, Quý Hi cũng nhịn xuống, nàng đến gần môi đỏ của Kiều Chi Du mà mơn trớn mổ mổ hôn nhẹ vài cái, lấy nụ hôn đánh gãy cuộc nói chuyện.

Cái chạm nhẹ này như là chất xúc tác khiến cho cảm xúc kìm nén của cả hai như bùng nổ. Hai người cùng an tĩnh đối diện nhau, bờ môi nóng bỏng cứ vậy như gần như xa mà chạm nhau, chạm chạm rồi tách tách, sau đó dần dần trở lên mãnh liệt, nhắm mắt lại nhiệt tình cắи ʍút̼ lẫn nhau.

Càng ngày lại càng thêm hòa hợp ăn ý, nụ hôn mang theo sự nhớ nhung, nhiệt tình. Đã hôn qua nhiều lần cho lên hai người đã không còn câu lệ ngại ngùng, hiện tại chỉ còn có đòi hỏi ham muốn cùng hưởng thụ.

Sau khi hôn môi một lúc, Kiều Chi Du cố ý né đầu tránh sang một bên, làm cho Quý Hi đang thân mật bị đứt quãng. Thấy người nào đó bộc lộ ra bản chất thật, lại còn lộ ra biểu cảm muốn thân mật mà không được thân, Kiều Chi Du đắc chí cười xấu xa.

Quý Hi tiếp tục, lại tiến đến thân mật, Kiều Chi Du lại chủ động hôn hôn lên khóe miệng nàng. Quý Hi không chịu được khiêu khích, lại muốn hôn đến, Kiều Chi Du lại không cho trốn trốn, ấu trĩ trêu nàng. Quý Hi không còn cách nào, tỏ ra bức bối mà nhìn Kiều Chi Du.

Thật đáng yêu muốn chết, Kiều Chi Du thấy thế, lúc này mới thu lại sự xấu xa, tự giác áp môi mình đến, chậm rãi hôn lên, mãnh liệt dần dần được một tấc lại tiến thêm một tấc, tinh tế mà hôn môi nàng.

Tình tính của Quý Hi lạnh nhạt, đại biểu cho kiểu người khi yêu sẽ không có thời kỳ cuồng nhiệt yêu đương, nàng ngồi trên đùi Kiều Chi Du, một tay vòng qua cổ câu lấy, một tay vuốt ve khuôn mặt Kiều Chi Du, nhiệt tình hôn môi đáp trả.

Hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp hai bờ môi, chỉ hôn không dường như chưa đủ, môi lưỡi hai người bắt đầu cuốn lấy nhau, dần dần cuồng nhiệt, trêu đùa, trơn trượt triền miên qua lại.

Càng hôn sâu càng thêm động tình, cứ thế nhiệt tình nóng bỏng mãi không tiêu tan. Ngừng hôn một lát, đối diện nhìn nhau, Kiều Chi Du lại không kiềm được tiếp tục nhiệt tình hôn sâu, dây dưa bừa bãi.

Hôn môi quả thực ngọt ngào, đặc biệt là hai người còn ôm tâm tư khó lòng kiềm chế giống nhau. Môi lưỡi giao nhau triền miên lửa nóng.

Quý Hi rất thích Kiều Chi Du đắm chìm hôn sâu nàng, bởi vì khi đó nàng cảm thấy thật an tâm kiên định. Nàng cũng có ham muốn như vậy, đáp lại nhiệt tình những nụ hôn sâu.

Hai người đều yêu thích hôn môi, cho nên không có chuyện tự nhiên dễ dàng dừng lại được. Mỗi lần hôn đều khiến cho hơi thở trở nên dồn dập đứt quãng, nhưng vẫn quyến luyến không muốn dừng lại. Dường như còn chưa đủ thỏa mãn.

“ Có hay không nhớ đến ta?” Hơi thở Kiều Chi Du hỗn loạn đứt quãng, một bên nói, một bên lại hạ môi mình xuống mút lấy bờ môi hồng nhuận của Quý Hi.

Quý Hi thừa nhận: “ Có.”

Này mà còn phải hỏi, có nhớ hay không, lúc mãnh liệt hôn nhau đã có thể cảm nhận được.

“ Là vì muốn ở cùng ta nên mới trở về sao?” Kiều Chi Du lại hỏi, Quý Hi nói là còn có công việc, nàng đương nhiên là không thể tin, cho dù là có việc thật, cũng nhất định sẽ không trở về gấp như vậy.

Quý Hi cam chịu, thật ra nàng cũng có tâm tư, nàng thật ra rất muốn ở cùng Kiều Chi Du.

“ Đồ ngốc, có thể ở nhà cùng người nhà mà.” Cứ như vậy, Kiều Chi Du ngược lại còn có băn khoăn.

Quý Hi vừa nghe, nhỏ giọng nói lại cho nàng nghe: “ Nhớ ngươi……”

Người hướng nội, khi nói ra lời nhớ nhung, lực sát thương mang lại đúng thật là rất lớn. Kiều Chi Du cười nhanh ôm chặt lấy Quý Hi, còn muốn ôm nhiều hơn nữa, “ Hôm nay ngồi xe có mệt không?”

“ Mệt.”

“ Có đói bụng không?”

“ Đói.” Quý Hi cười nói, một người hỏi một người đáp. Nhìn thật giống như đang hống mấy đứa trẻ con.

“ Bữa tối để ta làm, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, chờ lát nữa cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu.”

“ Ân.” Quý Hi gật gật đầu, chỉ cần có nàng ở chung một chỗ, cho dù là làm cái gì thì cũng đều vui.

*

Lúc Quý Hi cùng Kiều Chi Du đi ra ngoài mua đồ, lúc này trời đã tối hoàn toàn. Siêu thị gần ngay đó, nhưng hai người vẫn quyết định lái xe đi.



Hôm nay là trung thu, cho lên có rất nhiều người muốn mua đồ ăn, siêu thị lúc này khá là đông đúc. Chỉ có điều nguyên liệu nấu ăn hôm nay khẳng định là sẽ không được ngon như mọi hôm, muốn mua phải chọn lựa kỹ càng.

Hai người đẩy một cái xe đẩy, đi dạo trong siêu thị.

“ Ngươi muốn ăn cái gì?”

“ Đều được.” Qúy Hi nghe thấy câu hỏi này của Kiều Chi Du, nàng liền thấy bây giờ cho dù nói cái gì đều có thể nghe theo.

Lúc đi tới khu rau củ.

Kiều Chi Du: “ Lấy rau này đi.”

Quý Hi: “ Đừng lấy cái này.”

“Không thích ăn?”

“ Không còn tươi.”

“ Ngươi thấy sao?”

Quý Hi ngây người xem Kiều Chi Du, nàng thấy buồn cười, như thế nào có cảm giác Kiều tổng có chút ngây ngốc mơ hồ, “ Lá này héo rồi, vừa nhìn đã biết là không còn tươi.”

“ Ngươi tới chọn đi.” Kiều Chi Du ngày thường làm gì mà có chuyện sẽ đi mua đồ nấu ăn, hiện tại ngẫu nhiên nấu nên mới phải đi mua, bình thường lúc ở nhà a di lúc nào cũng đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu để nấu.

Quý Hi cúi đầu cẩn thận chọn rau còn tươi, Kiều Chi Du thấy tóc nàng rũ xuống, liền duỗi tay giúp nàng vén lên, kẹp lại sau tai. Đi mua hàng kiểu này thật có cảm giác giống như những gia đình bình thường, ai không biết nhìn vào các nàng, còn mơ hồ cảm thấy có kiểu giống hai vợ chồng son trên người các nàng.

Kiều Chi Du nhìn Quý Hi không chớp mắt, Quý Hi hơi quay đầu lại, liền bắt gặp Kiều Chi Du đang nhìn chằm chằm mình, có một chút cảm giác vi diệu không diễn tả được dâng lên trong lòng. Thật ra đã nhiều lần, nàng thấy Kiều Chi Du vẫn luôn chăm chú nhìn mình.

So với việc ăn ở bên ngoài, Quý Hi cùng Kiều Chi Du lại càng thích việc tự nấu ăn ở nhà hơn.

“ Ngươi đi nghỉ ngơi đi, chờ một lát liền có cơm ăn.”

“ Để ta phụ ngươi.”

“ Ngươi sợ ta phá nhà bếp à.” Kiều Chi Du rất có tự tin: “ Yên tâm, ta sẽ không phá.”

“ Để ta rửa rau.” Quý Hi không chịu ngồi yên, bắt tay vào dọn dẹp.

Trong phòng bếp nhỏ hẹp, hai ngươi vừa nói vừa làm, ngươi một tiếng, ta một tiếng, thật có cảm giác gia đình ấm áp ôn nhu tràn đầy.

Vòi nước mở ra, dòng nước chảy ào ào, ngay cả đến việc rửa rau đơn thuần mà Quý Hi còn đặc biệt chuyên tâm, động tác của nàng thuần thục, vừa nhìn là biết thường xuyên làm.

Chờ cho nguyên liệu được rửa sạch chuẩn bị đầy đủ.

“ Quý Hi.”

“ Ân?” Quý Hi xoay đầu hướng đến Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du nhanh chóng hôn nàng một cái, “ Ta xào rau, ngươi ra ngoài xem tv đi, trong này lửa nóng lắm.”

Trong lòng Quý Hi thật ấm áp, nàng chưa bao giờ được ai đặc biệt quan tâm như thế.

Bữa tối hôm nay là do tự tay Kiều Chi Du làm lấy, so với lần trước xuống bếp, tốc độ của nàng đã tăng lên đáng kể, có hai người ăn, bày lên 3 món ăn cùng một canh, khá là đa dạng phong phú.

Quả nhiên có hai người cùng ăn cơm so với một người, cảm giác đem lại thật khác biệt.

Vừa mới ngồi xuống, Quý Hi đột nhiên nhớ tới, “ Trong nhà còn có đồ uống, để ta đi lấy.”

Nghe thấy Quý Hi nói trong nhà, trái tim Kiều Chi Du bất giác run rẩy, thật mong muốn mãi được như vậy, mãi luôn được cùng cô giái này ở cùng một chỗ. Muốn cùng nàng xây dựng thành một gia đình đúng nghĩa.

Có phải hay không mong ước này có chút xa vời, Kiều Chi Du cúi đầu cười cười.

Quý Hi tìm ra hộp quà công ty phát trước kỳ nghỉ Trung thu, nàng nhớ rõ bên trong còn có rượu.

Qua một lát, Kiều Chi Du thấy nàng cầm một cái bình đi tới. Quý Hi do dự bỏ xuống, nói: “ Là rượu, ngươi lái xe tới sao.”

Kiều Chi Du lại nói: “ Còn chưa ăn cơm ngươi liền nghĩ muốn đuổi ta về sao?

Qúy Hi ngạc nhiên, nàng không có ý này a.

“ Uống một chút đi, tốt xấu gì hôm nay cũng là ăn tết.” Kiều Chi Du nhận lấy bình rượu trong tay Quý Hi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi