MÊ MẨN

Chỉ cần ngươi muốn biết…

“ Muốn ôm ngươi ngủ.” Quý Hi thân mật dán sát vào mặt Kiều Chi Du, giọng nói thật nhẹ nhàng, một tay ôm eo, dừng lại một lát xong, cả hai tay đều ôm chặt lấy.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, Quý Hi có da mặt dày như thế, dám dùng hết mọi thủ đoạn để dỗ dành, trêu chọc. Cách này là nàng học được của Kiều Chi Du, trong mỗi lần thân mật Kiều Chi Du đều làm như vậy với nàng, thật sự rất thích. Đổi ngược lại cách nghĩ, có lẽ Kiều Chi Du cũng thích nàng như vậy đi.

Kiều Chi Du yêu thích việc Quý Hi ôm eo nàng, sau đó sẽ dùng ánh mắt mê mẩn nhìn mình, tuy Quý Hi không nói nhiều lời đường mật, nhưng ánh mắt lại luôn toát ra sự nghiêm túc không khác gì lời yêu thương âu yếm.

Mỗi lần như thế, Kiều Chi Du đều không thể kháng cự được, nàng sẽ lập tức dâng môi mình lên hôn lấy Quý Hi.

Quý Hi còn chưa kịp nhắm mắt lại, hơi thở ngọt ngào quen thuộc đã ập tới, vừa ấm áp lại ôn nhu. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại để cảm nhận, nhiệt tình đáp lại sự ôn nhu đó, mươn trớn nóng bỏng.

Hai tay Kiều Chi Du chậm rãi vòng qua cổ Quý Hi, bờ môi hai người vẫn như cũ quấn quýt nhau, dây dưa đến động tình. Hễ chỗ nào bị Quý Hi chủ động trêu chọc vuốt ve, là chỗ đó tự động mềm nhũn giống như người không uống mà say.

Quý Hi kề sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt Kiều Chi Du, hai bờ môi giao nhau ngày càng khắng khít, nàng chậm rãi ngậm môi dưới của Kiều Chi Du, cắи ʍút̼ nhấm nháp, mỗi lần hôn môi Kiều Chi Du, trái tim giống như đang miêu tả sinh động nhất tâm trạng của nàng, mỗi nhịp đều trở lên điên cuồng loạn nhịp, khắc sâu vào tận tâm hồn.

Hai bờ môi va chạm tạo ra những những tiếng vang khẽ khẽ, không gian trong phòng an tĩnh, thật ái muội câu dẫn.

Ở dưới lầu Quý bà cùng Kiều Thanh vẫn đang ngồi chờ. Quý Hi cùng Kiều Chi Du vẫn còn đang gắng khắc chế, chỉ hôn trong chốc lát rồi rời ra. Các nàng chỉ có ít thời gian, không có cơ hội để quyến luyến ôm ấp nhau, cho nên vừa mới được thưởng thức qua mật ngọt cả hai đều trở lên rạo rực, cho dù chỉ có một hai giây thời gian đi chăng nữa, thì cũng hết sức tận dụng triền miên.

“ Chúng ta đi xuống thôi.” Quý Hi nói, ánh mắt nàng theo bản năng vẫn chăm chú nhìn đến môi Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du thấy ánh mắt Quý Hi đang dừng lại ở môi mình, tràn đầy du͙ƈ vọиɠ. Cho dù Quý Hi luôn mang cho mình loại khí chất lạnh nhạt, nhưng lại không qua được mắt Kiều Chi Du, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của cô nương này nhìn mình, rất không đơn thuần a…..

Trước kia lúc còn chưa ở bên nhau, nàng liền đã có loại trực giác này, hiện tại đã ở bên nhau, càng thêm khẳng định rõ ràng.

Đáy lòng Quý Hi nàng cũng không phủ nhận điều đó, nàng đối với Kiều Chi Du trên phương diện nào đó đều có tâm tư riêng, hơn nữa, lúc hai người thân mật bên nhau nàng cũng không cần phải khắc chế cứ vậy mà mãnh liệt tuôn ra. Chỉ là nàng vẫn còn có thói quen ẩn nhẫn cảm xúc của chính mình.

Kiều Chi Du thấy ánh mắt Quý Hi còn đang viết rõ ràng ba chữ “ Chưa thỏa mãn.”, nàng cười cười, lại hôn xuống khóe miệng Quý Hi. Thấy Kiều Chi Du cười, Quý Hi cũng an tâm, cũng rũ mắt xuống, hôn xuống Kiều Chi Du một lần nữa.

Hai người ôm qua ôm lại một lúc mới chịu.

Kiều Chi Du dùng tay vuốt ve cổ Quý Hi, bờ môi cách nhau như gần như xa, mập mờ hé mở, âm thanh khàn khàn khẽ cười: “ Muộn chút hai ta lại thân mật tiếp được không? Đi xuống trước đã.”

Qúy Hi nghe được giọng nói câu dẫn như vậy của Kiều Chi Du, lại càng bị trêu chọc thêm, đã không thỏa mãn lại càng thêm không thỏa mãn, nàng nhịn không được vuốt ve eo Kiều Chi Du, vòng eo nàng mảnh khảnh, ôm ấp đặc biệt thoải mái.

*

Đêm đã khuya, trước lúc đi ngủ.

“ Du Du, phải làm phiền ngươi một thời gian rồi, chúng ta cũng thật ngại ngùng.” Ở một nơi xa lạ, lại còn là nhà của người khác, Quý bà vẫn không thích ứng được, đi đến đâu cũng phải dè dặt cẩn thận, không được quá thoải mái.



Nghe được Quý bà gọi tên thân mật của mình, còn cười hòa ái dễ gần, Kiều Chi Du liền cảm nhận được một cỗ ấm áp không tên, vậy bà của Quý Hi cũng xem như là bà của mình đi. Càng nhiều người càng giống một gia đình.

“ Bà, người đừng khách khí với ta.’ Kiều Chi Du cầm lấy tay Quý bà, “ Ngài cứ xem như đây là nhà mình, nếu có chỗ nào không được thoải mái, ngài cứ nói ngay với ta.”

Quý bà cảm động, chỉ biết đáp lại giản dị: “ Ngươi là một cô gái thật tốt, ai mà cưới được ngươi thật có phúc ~~~”

Kiều Chi Du nghe xong cười không ngừng lại được, còn ý vị mà xem Quý Hi. Quý Hi cũng cười, rất tán đồng lời Quý bà nói, có thể ở bên Kiều Chi Du, nàng có cảm giác mình thật may mắn.

Lại nói thêm vài câu, Kiều Chi Du cũng không dám ngồi thêm, sợ ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của bà, kiếm cớ rời đi. Dừng lại ở cửa, nàng lặng lẽ nói với Quý Hi: “ Ngươi ở lại với bà một lát đi, nói sao để bà an tâm, ta sợ bà mới đến đây ở còn chưa quen thuộc.”

Quý Hi gật đầu đáp ứng, “ Ân.”

Đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Quý Hi, Kiều Chi Du sờ tay nàng, thăm dò, đè thấp giọng nói: “ Ta ở trong phòng chờ ngươi.”

Quý Hi ngẩn người ra, không hiểu sao có cảm giác mong đợi không nói ra được ______

Kiều Chi Du rời đi, Quý Hi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“ Người bạn này của ngươi thực sự rất tốt, ngay cả một bà già như ta cũng không chê một chút nào.” Quý bà dựa người vào đầu giường, hướng Quý Hi cảm thán.

Quý Hi ngồi ở mép giường, sửa lại chăn cho Quý bà, “ Ân, nàng đặc biệt tốt.”

“ Cô ấy có rất nhiều tiền đi, nhà ở lớn như vậy, trong nhà còn có bảo mẫu nấu cơm.” Quý bà tiếp tục nói, lại đánh giá một vòng xung quanh phòng, cả đời bà cũng chưa bao giờ có cơ hội được ở trong một căn phòng lớn như vậy.

“ Trong công việc nàng ấy cũng rất giỏi, giống như là cấp trên lớn nhất của ta, có thể kiếm ra rất nhiều tiền.” Quý Hi nói giải thích đơn giản cho bà nghe.

Quý bà không khỏi khen nức nở: “ Vậy đối tượng của cô ấy không biết phải lợi hại biết bao nhiêu?”

Quý Hi đang muốn nói thì bị nghẹn lại, không biết phải nói gì tiếp theo mới được.

“ Ngươi theo nàng học hỏi cho tốt đi, tương lai cũng giống như nàng kiếm được nhiều tiền.” Quý bà kéo tay Quý Hi, cười khanh khách nói, thật ra bà cảm cháu gái mình cũng rất có tiền đồ, bà chỉ hận không thể gặp ai cũng khen cháu gái mình chính là trạng nguyên thi đại học đó.

Quý Hi đều thuận theo lời lão nhân gia nói: “ Ta sẽ học hỏi nàng.”

“ Chúng ta thiếu nàng nhiều ân tình như vậy, không biết phải làm sao mới báo đáp được đây?” Qúy bà lại sầu não.

“ Bà, người đừng nghĩ nhiều như vậy, quan hệ giữa ta và nàng ấy rất tốt, không cần phải coi như người lạ.” Quý Hi nói lời an ủi, muốn để cho bà an tâm dưỡng bệnh, “ Bà ngủ đi, ta ở lại đây với người.”

“ Đức nhỏ ngốc này, không cần phải ở lại cùng ta, ngươi mau đi ngủ đi.”



Quý Hi vẫn là ở lại thêm với Quý bà một lúc lâu, nói chuyện câu được câu không, đợi cho đến khi bà ngủ.

Phòng ngủ chính lầu hai cửa khép hờ, Quý Hi gõ nhẹ hai cái, rồi mới đẩy cửa đi vào.

Kiều Chi Du đứng ở ban công, tựa như không nghe thấy tiếng gõ cửa, thẳng cho đến khi tiếng bước chân của Qúy Hi đến gần, lúc này nàng mới xoay người lại, lựng dựa vào lan can, tóc xõa ra bay phất phới, đầu ngón tay kẹp lấy điều thuốc còn đang bốc cháy, một làn khói trắng nhàn nhạt tỏa ra.

Máy tình còn đang mở để trên bàn, Quý Hi đoán Kiều Chi Du vừa mới vội làm việc xong, bởi vì nàng ấy còn chưa có đi tắm, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo xinh đẹp giỏi giang đi làm.

“ Bà ngủ rồi sao?” Thấy Quý Hi đi tới, Kiều Chi Du không tiếp tục hút thuốc, chỉ đem thuốc lá kẹp ở hai ngón tay.

“ Ngủ rồi.” Quý Hi thấy thuốc lá trong tay Kiều Chi Du, ngon tay thon dài kẹp điếu thuốc còn dư lại hai phần ba.

“ Ghét ta hút thuốc sao?” Kiều Chi Du chú ý đến, hỏi nàng.

Cũng không phải là chán ghét, Quý Hi vẫn nhớ in như cũ, lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Chi Du hút thuốc, là lúc ở trên sân thượng, khi đó vừa đúng lúc mặt trời nặn, nàng liền cảm thấy nữ nhân này, đẹp đến không có gì sánh bằng được. Toát lên khi chất làm cho người khác tim đập thình thịch khó kiểm soát.

“ Ta không hút nữa.” Kiều Chi Du muốn dập tắt điếu thuốc.

Nhưng, Quý Hi đã vươn tay ra nhận lấy điếu thuốc trong tay Kiều Chi Du.

Mấy ngày này nàng đều suy nghẫm kĩ đến những lời Kiều Chi Du nói, bao gồm cả những lời mà trước kia các nàng chưa ở bên cạnh nhau, cả chuyện ở bệnh viện hôm trước. Nàng có thể cảm nhận được Kiều Chi Du là hoàn toàn dâng hiến tâm của mình cho nàng, nói cho nàng rất nhiều thứ, vậy mà nàng lại đối với Kiều Chi Du như vậy, trước sau đều dè trừng phong bế lại nội tâm của chính mình____

Gió khẽ thổi qua ngọn cây, lá khô nhẹ nhàng rơi xuống, toát ra hơi thở cuối mùa thu.

Kiều Chi Du vốn tưởng rằng, Quý Hi lấy thuốc từ trong tay nàng đi là không muốn cho mình hút, nhưng bất ngờ lại không phải, Quý Hi vuốt vài ngọn tóc ra đằng sau, trên môi ngậm lấy điếu thuốc, hút vào một hơi, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc rời môi, chậm rãi nhả ra làn khói trắng.

Nhìn động tác quen thuộc, tuyệt đối đây không phải là lần đầu tiên.

Kiều Chi Du ở một bên xem, nhìn Quý Hi hút một ngụm thuốc rồi lại tiếp đến một ngụm khác, khuôn mặt tỏ ra thong dong bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại tràn đầy kinh ngạc, Quý Hi từ trước đến nay chưa từng nói qua với nàng là nàng ấy biết hút thuốc.

Thật lâu sau, Kiều Chi Du mới hỏi: “ Ngươi biết hút thuốc?”

“ Ân.” Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, thừa nhận, hít vào một hơi sâu thả lỏng bản thân, đặc biệt thêm sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ thuốc lá, “ Hồi mới học đại học ta đã biết. Học cấp ba thành tích của ta còn được xem như là tốt, vẫn luôn là người đứng đầu, nhưng sau khi đến Q đại, ta mới biết được chính mình có bao nhiêu tầm thường, loại cảm giác chênh lệch này làm cho con người cảm thấy rất áp lực. Đại khái là do lúc đó tâm huyết dâng trào, thử đi mua hộp thuốc về hút thử xem, sau đó, hút thử rồi cũng biết. Nhưng ta không có hút nhiều, rất ít.”

Kiều Chi Du an tĩnh lại một lát “ Ngươi còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?”

Rất nhiều chuyện, Quý Hi đều không muốn kể cho bất kể là ai nghe, nhưng hiện giờ ____, nàng cúi đầu dập tắt điếu thuốc, lần thứ hai nhìn thẳng Kiều Chi Du, chậm chạp mà nói, “ Chỉ cần ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi nghe.”

Một câu nói mà Kiều Chi vẫn luôn mong muốn được nghe nhất, nàng bỗng ngây người, sau đó thật cảm động mà cười, cười vì cảm thấy Quý Hi có chút ngốc..

Quý Hi hơi do dự, sau đó quyết định hành động cho Kiều Chi Du xem, nàng cởi bỏ một cúc áo sơ mi của mình ra, kéo tay Kiều Chi Du đến, dẫn dắt tay nàng đến hình xăm trên đầu vai chính mình. Chạm lên đầu vai, tiến qua xương quai xanh, còn tiến lướt qua một góc ngực mềm mại, “ Chỗ này đều là sẹo, khi còn nhỏ ta đánh nhau cùng người khác lên bị thương, là bị người khác hất nước sôi vào mà bị bỏng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi