MÊ MẨN

Đêm nay ta ở lại ….

Ngón tay đang di chuyển chuột kéo xuống của Quý Hi dừng lại, nàng nhìn vào màn hình máy tính.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng tan thành mây khói.

Quý Hi âm thầm nhìn qua từng hàng chữ, tim đập nhanh, chờ qua vài giây, nàng tỏ ra bình thản nhấn mở ra trang wed đang muốn mở lại.

Làm như chưa thấy gì.

Tiếp tục làm việc.

Qua nửa tiếng, trong nhà tắm bắt đầu truyền ra âm thanh mấy sấy tóc ong ong. Lại không lâu sau, tiếng dép di chuyển trên sàn nhà truyền đến, từng bước từng bước vang lên.

Quý Hi vừa mới làm việc xong, quay lại, thấy Kiều Chi Du đã thay áo ngủ, giơ tay vuốt vuốt tóc dài, từng bước nhàn nhã đi đến ban công.

Đến sau lưng Quý Hi, Kiều Chi Du khom người, vòng tay ôm lấy Quý Hi, nửa ôm, nhìn vào màn hình, nhỏ giọng hỏi: “ Làm xong rồi sao?”

Nàng vừa mới tắm xong, hương thơm trên người so với nước hoa còn dễ ngửi hơn, phải nói là, có hương vị quyến rũ câu người.

“ Ân.” Quý Hi nhắc nhở Kiều Chi Du: “ Ta còn chưa tắm.”

Kiều Chi Du ngược lại ôm càng chặt hơn, nghiêng đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi Quý Hi, nỉ non nói: “ Không tắm cũng vẫn thơm.”

( quắn quéo quá Kiều tổng J))))))

Quý Hi quay lại đối mặt với Kiều Chi Du, lại nghĩ đến ít việc ….., tâm cũng không bình tĩnh nổi. Kiều Chi Du tựa như thực thích như có như không “ Câu dẫn” nàng, từ ánh mắt đến âm thanh, đều lộ ra nhàn nhạt khiêu gợi trêu chọc.

Kỹ năng câu dẫn của Kiều tổng thì khỏi phải bàn đến, lúc trước ở quán bar, Quý Hi đã được trải nghiệm qua. Khi đó nàng căn bản không nghĩ tới mình sẽ thích con gái, nhưng..... vẫn không tránh khỏi bị Kiều Chi Du câu dẫn đến tim đập đỏ mặt.

Thật ra ở trong lòng Kiều Chi Du, Quý Hi cũng không có mấy phần thuần khiết, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Quý Hi nhìn nàng, giống như muốn lột quần áo của nàng ra vậy, nhưng từ trước đến nay Quý Hi vẫn chưa hành động. Nói thật ra, nàng vẫn hy vọng Quý Hi có chút hành động gì đó đối với mình......

Có đôi khi Kiều Chi Du luôn hoài nghi có phải hay không do mình lớn tuổi rồi, cho nên đối với phương diện nào đó, đặc biệt mẫn cảm.

Buổi tối các nàng ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, Quý Hi vẫn luôn ôm nàng hôn nàng, nàng lúc đó ham muốn dâng trào mãnh liệt, nhưng Quý Hi luôn cố tình dừng lại lúc mấu chốt, không bao giờ vượt quá giới hạn.

“ Có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Kiều Chi Du thấy Quý Hi chuyên chú nhìn mình.

“ Ta........ đi tắm.” Quý Hi nói sang chuyện khác.

Kiều Chi Du cười, chậm rì rì buông Quý Hi ra.

Nước ấm tuôn ra từ vòi sen, nhanh chóng tản nhiệt ra toàn bộ nhà tắm.

Quý Hi đứng dưới vòi sen, dòng nước chảy xuống thân hình phập phồng quyến rũ. Tắm, lại có chút thất thần.

Lúc tắm không tập chung, dễ liên tưởng đến mấy thứ lung tung rối loạn, nàng không khỏi nhớ đến lịch sử wed lúc nãy, tâm trạng lại thoáng phức tạp.

Thật ra cũng không có gì, thích một người tự nhiên sẽ sinh ra du͙ƈ vọиɠ, nàng hiểu loại cảm giác này. Chủ yếu là vẫn quen nhìn thấy hình ảnh Kiều Chi Du tỏ ra thản nhiên, sau đó đêm nay lại phát hiện ra ___________

Nghĩ nghĩ, Quý Hi không hiểu sao lại bắt đầu muốn cười. Bờ môi không nhịn được cong lên lại nhịn xuống, lặp đi lặp lại vài lần, vẫn là cười rộ lên.

Mặc cho là mùa hè hay mùa đông, lúc tắm Quý Hi vẫn thích để nước nóng hơn bình thường, phải hơi nóng một chút, như vậy mới thoải mái. Mỗi lần nàng từ nhà tắm ra, cả người đều đều trắng trắng hồng hồng, làn da của nàng đã dễ lưu lại dấu vết, hồng da lên kiểu này phải mất một lúc lâu mới tiêu tán được.

Trong phòng an tĩnh, đèn ngủ chiếu sáng nhu hòa phủ xuống giường. Kiều Chi Du nằm trên giường đang nhắm mắt lại.

Quý Hi bước đi cẩn thận nhẹ nhàng, đến gần, kéo chăn ra, rón ra rón rén bò lên giường, cố gắng hết mức không gây ra tiếng động.

Chỉ là nàng vừa chui vào chăn, Kiều Chi Du liền xoay mình, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng.

“ Còn chưa ngủ sao?” Quý Hi cho rằng Kiều Chi Du đã ngủ.

“ Chờ người ngủ cùng.”

Quý Hi hướng người di chuyển qua bên cạnh Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du lại lẩm bẩm trong miệng: “ Gần quá ngủ không ngon.”

“ Có áp lực gì sao?” Quý Hi hỏi.

Kiều Chi Du gối đầu lên cùng gối với Quý Hi, giọng nói nũng lịu dính dính: “ Tự bản thân thôi.”

Quý Hi nháy mắt đã hiểu, nàng cười cười, tay ở trong chăn chậm rãi tiến đến bên hông Kiều Chi Du, liền bế lên, lại cong môi nhỏ giọng hỏi: “ Như vầy đỡ hơn chút nào chưa?”

“ Quý lão sư, đêm nay không phải ngươi không muốn đến đây sao?” Kiều Chi Du nhớ đến cuộc trò chuyện tối hôm qua, ngoài miệng vẫn không buông tha cho Quý Hi: “ Bây giờ còn ôm ta làm gì? Còn ôm chặt như vậy.”

Miệng nhỏ oán trách người ta cũng thật quá ngọt đi.



Quý Hi biết mình không nói lại được Kiều Chi Du, dứt khoát không nói lời nào, nàng rũ mắt xuống, trực tiếp dùng miệng mình bịt môi Kiều Chi Du lại, dứt khoát hôn một cái.

Đây đúng là đòn sát thủ.

Kiều Chi Du chính xác là ăn vào dạng này, mặt nàng giờ chỉ còn lại ý cười, mà một cái lại không đủ thỏa mãn, nàng dùng tay xoa xoa mặt Quý Hi, môi lại thò đến gần, “ Còn muốn….”

Quý Hi ngậm nhẹ môi Kiều Chi Du, nhắm mắt lại, mạnh mẽ mút lấy.

Lúc hôn, Kiều Chi Du hơi ngẩng đầu, xoay người áp lên vai Quý Hi, cánh môi mềm mại vuốt ve lấy lòng, chậm rãi ngậm lấy, càng hôn càng mãnh liệt.

Kem đánh răng hương vị bạc hà còn chưa phai, môi lưỡi ướŧ áŧ giao nhau nghiền nát mùi hương, thực nóng bỏng.

Chỉ là hôn không lâu, Kiều Chi Du bình tĩnh rời môi đi, nàng rất muốn câu dẫn cái người buồn tao này, thật sự rất muốn rất muốn, nhưng đêm nay lại không thể.

Nếu không phải Quý Hi đến kỳ sinh lý, Kiều Chi Du sẽ không dừng lại, nàng không tin Quý Hi không có cảm giác với mình, bằng chứng chính là hai má Quý Hi đã đỏ bừng lên.

Rời môi ra, có chút hư không, Quý Hi cảm thấy khó chịu, không chỉ là do đau bụng sinh lý mang đến.

Kiều Chi Du điều chỉnh lại tư thế, ôm Quý Hi lên, hôn lên trán nàng, bàn tay sờ lên bụng Quý Hi, vuốt ve làm ấm.

Xoa ở vị trí này, đối với Kiều Chi Du cũng như Quý Hi thật có điểm mẫn cảm, đặc biệt vừa rồi các nàng còn hôn nhau đến động tình.

Cần có thời gian chậm rãi hòa hoãn cảm xúc.

Xoa vài phút, Kiều Chi Du hỏi: “ Thoải mái hơn chưa?”

“ Ân.” Quý Hi thả lỏng hưởng thụ, chỉ là nàng nhìn Kiều Chi Du, lại đột nhiên nhớ đến lịch sử wed.

Đêm nay cũng không thể quên đi chuyện này được, càng nhớ đến càng nghĩ nhiều hơn.

Ánh mắt này là gì? Kiều Chi Du cũng không rõ nguyên nhân, “ Mặt ta có nếp nhăn sao?”

“ Không có.” Nhìn Kiều Chi Du chăm chú, Quý Hi lại càng muốn cười hơn, nàng mím môi, lại cảm thấy vừa thẹn, vừa xấu hổ, lại càng thêm buồn cười, cố gắng chịu đựng.

Kiều Chi Du hỏi lại: “ Cười cái gì?”

Quý Hi giả ngu: “ Không có gì.”

“ Ngốc rồi à?” Cười nhiều sẽ lây bệnh, Kiều Chi Du cũng cười rộ lên theo.

Không dám nghĩ nữa, Quý Hi cười cho qua, đổi qua nói chuyện khác: “ Thứ bảy này ngươi có việc gì không?”

Kiều Chi Du ngẫm lại, “ Có hai cái xã giao.”

Quý Hi thoáng tỏ ra mất mát, “ Cả ngày đều bận sao?”

“ Buổi tối có thời gian.” Kiều Chi Du thấy Quý Hi tỏ ra thần thần bí bí như có chuyện muốn nói, nàng hỏi, “ Làm gì?”

Thứ bảy này là ngày thứ 100 các nàng ở bên nhau, tuy Quý Hi là người không nói chuyện tình thú, nhưng rất nhiều việc nàng đều yên lặng để trong lòng.

Nhìn nhau một lát.

“ Muốn hẹn hò.” Quý Hi nói ra ba chữ này xong, rũ mắt xuống. Trên phương diện tình cảm, nàng thực sự không biết cách thể hiện, nhưng sau khi ở bên Kiều Chi Du một thời gian, nàng cảm nhận con người mình đã dần thay đổi.

“ Quý lão sư,” Kiều Chi Du dùng giọng điệu không thể tưởng tượng được mà nói: “ Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi nói muốn hẹn hò.”

Quý Hi không có lời nào để phản bác lại, đúng thật, từ trước đến nay toàn là Kiều Chi Du chủ động. Nàng cũng tự hiểu được về mặt này nàng vẫn chưa làm tốt vấn đề chủ động, cần phải học hỏi thêm nhiều.

*

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà lấp ló chiếu vào trong phòng. Thực ấm áp.

Một mình Quý Hi đang bận rộn trong phòng bếp, đồ ăn cũng đã làm xong đâu vào đấy.

Ở bên nhau mấy tháng qua, đối với việc Kiều Chi Du thích ăn gì hay không thích ăn cái gì, Quý Hi đều nhớ rõ. Trước kia nàng luôn cảm thấy nấu đồ ăn là một việc làm thực nhạt nhẽo, nhưng hiện tại lại không phải vậy, làm đồ ăn cho người mình yêu, là một loại vui vẻ khác biệt.

Nhìn đồng hồ, đã đến giờ hẹn, Quý Hi cầm điện thoại gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Kiều Chi Du: “ Sao lại chưa tới?”

Ngày kỷ niệm thứ 100, Quý Hi muốn dẫn Kiều Chi Du ra ngoài ăn, nhưng Kiều Chi Du lại nói muốn ăn đồ nàng làm.

Vừa mới gửi đi tin thoại, giây tiếp theo Quý Hi đã nhận được tin nhắn Kiều Chi Du trả lời lại, Click vào: “ Đến rồi, ra mở cửa.”

Quý Hi vội vàng tháo tạp dề ra, đi ra mở cửa.

Nàng vừa mở cửa ra.

Một bó hoa hồng đỏ to rực được đưa đến trước mặt, thế cho nên bó hoa hồng đỏ Quý Hi đang cầm trong tay cũng chưa kịp đưa ra, đứng ngây ngẩn cả người.



Người đứng trong cửa, người đứng ngoài cửa, cả hai đều cầm hoa trong tay, người nhìn ta ta nhìn người xong, không hẹn mà cùng nhau cười rộ lên.

Đang thời kỳ cuồng nhiệt yêu, tặng hoa hồng đỏ thật thích hợp.

“ Tặng cho ta sao?” Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hi cầm bó hoa hồng đỏ trong tay mà kinh ngạc.

“Ta …. Không phải người … thì ai?” Quý Hi lần đầu tiên chuẩn bị quà cho người khác, cả người đều khẩn trương, nàng nói: “ Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta ở bên nhau 100 ngày.”

Kiều Chi Du nhìn Quý Hi khẩn trương bị chọc cười, nàng nhận lấy bó hoa Quý Hi đưa tới, lại đem bó hoa đang cầm trong tay tặng cho Quý Hi, cúi xuống hôn môi Quý Hi một cái, “ Quý đáng yêu, ngày kỷ niệm vui vẻ.”

Quý Hi ngạc nhiên ngoài ý muốn cảm động, thì ra Kiều Chi Du vẫn nhớ rõ hôm nay là ngày thứ bao nhiêu. Nghẫm lại thì, Kiều Chi Du sao có thể quên được.

“ Ngày kỷ niệm vui vẻ.” Quý Hi cũng hôn lại môi Kiều Chi Du, còn mặt dày không ngại trêu chọc Kiều Chi Du một câu: “ Kiều bảo bảo _________”

Vẫn còn nhớ? Kiều Chi Du cười đau cả bụng, chôn mặt vào cổ Quý Hi, khẽ cắn, lại hôn hôn xuống.

Quý Hi bị chọc ngứa, kéo Kiều Chi Du vào nhà. Vào nhà xong, Kiều Chi Du ôm Quý Hi kéo vào lòng mình ôm ôm ấp ấp, ôm một lát lại nói tiếp.

Cơm trên bàn còn đang nóng hổi, mùi hương lan tỏa khắp phòng.

Kiều Chi Du ngửi thấy, “ Thơm quá, đói bụng đói bụng.”

“ Rửa tay đi rồi ăn cơm.” Quý Hi ôm lấy eo Kiều Chi Du, ngắm nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của nàng, “ Ta làm đều là những món ngươi thích ăn.”

( Quý đáng yêu ngọt quá ghen tị ghen tị huhu)

Kiều Chi Du cười hỏi: “ Có món gì?”

Quý Hi mỉm cười đáp: “ Nấu một nồi gà cùng với mướp hương hầm xương sườn.”

“ Ta có mang theo rượu, buổi tối chúng ta cùng nhau uống.”

“ Được.” Chuyện gì Quý Hi cũng theo ý Kiều Chi Du. Đối với uống rượu, ngày thường uống cũng thấy bình thường, nhưng gặp ngày có ý nghĩa, cần phải uống vào chút mới có không khí….

Thật có cảm giác gia đình. Bầu không khi như này, Kiều Chi Du vẫn luôn nằm mơ khao khát có được vô số lần, hiện tại bởi vì có Quý Hi, nàng mới chân chính cảm nhận được sự tồn tại của nó.

“ Bảo bối, có ngươi ở bên thật tốt.”

Tận đấy lòng của Quý Hi: “ Ta cũng vậy, có ngươi thật tốt.”

Không khí liền chuyển khác.

Kiều Chi Du không bằng lòng nói: “ Không đủ thành ý, nói câu khác đi.”

Quý Hi: “ Nói cái gì đây?”

Kiều Chi Du: “ Nói lời tỏ tình cho ta nghe.”

Quý Hi: “ Kiều Chi Du ngươi thật ấu trĩ.”

…………….

“ Ân……….” Tiếng nói đột nhiên bị chôn vùi mất, dần dần, bị tiếng cười nhạt, âm thanh ái muội thay thế, Kiều Chi Du áp Quý Hi lên cửa, vừa ôm vừa hôn, không rảnh nói chuyện.

Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt các nàng, rọi vào giữa hai đôi môi đang quấn lấy nhau càng thêm nóng rực. Trước kia chỉ có một người chủ động, hiện tại cả hai người đều nhiệt tình như lửa. Tình yêu cuồng nhiệt có vị ngọt như mật, mặc cho mỗi ngày đều ôm hôn, vẫn giống như cũ không đủ thỏa mãn.

Qua hồi lâu, Quý Hi liếm liếm môi, lấy lại hơi thở, “ Ăn cơm, thêm lát nữa đồ ăn lạnh mất.”

Kiều Chi Du: “ Ân.”

Ánh sáng trong phòng đã không còn, mờ ảo, Quý Hi sờ công tắc điện, bang một tiếng mở đèn lên.

“ Đêm nay ngươi phải về nhà sao?”

Kiều Chi Du thở nhẹ một hơi, “ Ta tìm một lý do nói với tiểu Kiều tổng rồi, đêm nay ta ở lại cùng ngươi.”

Quý Hi ban đầu chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng hai người vừa mới một bên hôn nhau, một bên lại nói đến đề tài này, khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ đến ẩn ý khác.

Càng nghĩ nhiều, nàng liền dần đỏ mặt lên, mặt tự nhiên đỏ lên, càng thể hiện ẩn ý nào đó ……

“ Tiểu Kiều tổng sao lại đồng ý?” Quý Hi không biết nói gì, tìm đại lời nói che giấu quanh co.

“ Ta nói lần sau sẽ mang nàng đi bãi biển chơi, nàng liền vui vẻ đồng ý.”

Quý Hi cười, cũng rất vui vẻ muốn đi.

Kiều Chi Du lại hôn lên khuôn mặt phiếm hồng của Quý Hi, đêm nay nàng không muốn về, bởi vì nàng còn muốn câu dẫn cho bằng được cái người buồn tao này……….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi