MÊ MẨN

Khi Kiều Chi Du nói chủ nhà xinh đẹp, còn có thể làm ấm giường hàng đêm, Quý Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kiều Chi Du, khẽ cười thầm.

"Không muốn?" Kiều Chi Du ghé sát vào người Quý Hi: "Điều kiện tốt như vậy em còn không muốn? Còn yêu cầu nào khác, cứ nói cho chị biết."

"Em..." Lời nói của Quý Hi bị chặn lại, Kiều Chi Du lên tiếng: "Nghiêm túc đấy."

"Em cũng nghiêm túc." Kiều Chi Du gạt giọng điệu đùa cợt sang một bên bắt đầu thương lượng với Quý Hi: "Cho dù chuyển nhà, để em ở một mình chị cũng không yên tâm. Nếu anh chuyển đến, tiểu Kiều tổng và chị đều muốn em chuyển qua. "

Thật ra, nghe những lời này của Kiều Chi Du, Quý Hi có chút cảm động, trước đây nàng cảm thấy sống một mình cũng không có gì, bây giờ khi ở một mình, lại cảm thấy cô đơn.

Kiều Chi Du chỉ cần nhìn cũng hiểu được tâm tư của Quý Hi, cũng không nói thêm nữa.

"Ừm." Quý Hi đáp lại, khóe miệng không khỏi cong lên một chút.

"Cứ như vậy đã đồng ý?" Kiều Chi Du nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Quý Hi, còn nói: "Nhìn có vẻ rất vừa lòng với chủ nhà."

Dáng vẻ này của Kiều Chi Du khiến Quý Hi cười nhiều hơn, nàng cũng nói theo lời của Kiều Chi Du: "Hài lòng, đặc biệt hài lòng."

Kiều Chi Du cũng cười, và sau đó, cô hạ mắt xuống hôn lên môi Quý Hi, nụ hôn cẩn thận tinh tế rơi xuống.

Mềm mại, Quý Hi nhắm mắt lại, môi mỏng hơi hé mở, nhẹ nhàng mút mát, có ngọt ngào vô hạn. Kiều Chi Du quá hiểu nàng, Quý Hi ít nói nhưng ngay cả khi không nói ra, Kiều Chi Du cũng biết nàng thích gì và muốn gì.

"Cái này thì sao?" Kiều Chi Du trầm giọng hỏi, sau đó khẽ hôn lên môi Quý Hi: "Hài lòng chưa?"

"Hài lòng." Nụ cười trên mặt Quý Hi không hề biến mất, có Kiều Chi Du dỗ dành nàng như vậy, mọi phiền muộn đều tan biến.

Cũng chỉ có Kiều Chi Du mới có thể làm được, hai ba câu nói, có thể trêu chọc cho nàng vui vẻ.

"Từ nay về sau mỗi ngày đều cho em."

Trong nháy mắt Quý Hi liền hiểu sai.

Trong nụ cười của Kiều Chi Du có mang theo chút ẩn ý.

Quý Hi cũng đã ý thức được chuyện mình hiểu sai.

Kiều Chi Du hỏi: "Em nghĩ cái gì vậy?"

Quý Hi giả ngu: "Cái gì cơ."

Kiều Chi Du bật cười: "Nhàm chán."

Quý Hi cũng không nói nữa, khi nghe Kiều Chi Du nói mình như vậy, chỉ cười.

"Cuối tuần chúng ta chuyển nhà." Kiều Chi Du véo mặt Quý Hi, cô đã sớm nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, nhưng chỉ là chậm chạp không chịu nói ra, cô sợ Quý Hi sẽ không đồng ý.

Trên thực tế, họ không khác gì nhiều so với việc sống chung, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện đêm đó, Quý Hi không qua đêm ở chỗ cô thì cô cũng có thể qua đêm ở chỗ của Quý Hi, dù sao cũng có thể tìm một cái cớ. Khi sống cùng nhau, hai người họ cũng không cần phải tìm mọi cách lấy cớ nữa.

Quý Hi không thể cưỡng lại sự cám dỗ: "Được."

Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quý Hi, suy nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên chuyển chủ đề: "Em có nhớ khi còn nhỏ không?"

Khi còn là một đứa trẻ, Quý Hi luôn cảm thấy ấm áp. Rõ ràng, một khoảng thời gian đầy đau khổ lại nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó.

"Khi em còn nhỏ, vẫn không ngừng quấn lấy chị", Kiều Chi Du rất ấn tượng, liền nhìn Quý Hi rồi liên hệ với dáng vẻ của đứa trẻ trong trí nhớ, nhớ lại những chuyện trước đây: "Em không quan tâm đến bất cứ ai, nhưng lại chạy theo chị luôn miệng gọi."

Quý Hi mơ hồ có ấn tượng: "Chị vẫn còn nhớ rõ như vậy."

"Bởi vì..." Kiều Chi Du cười một tiếng, thậm chí còn nói những lời không nên nói: "Có người còn nhỏ như vậy đã nói muốn gả cho chị."

Quý Hi mỉm cười, việc này nàng còn nhớ rõ, lúc đó là sinh nhật của Quý Hi, Kiều Chi Du hỏi nàng có ước nguyện gì trong ngày sinh nhật không, khi còn nhỏ nàng có chút nhát gan lại hay ngượng ngùng, vậy mà lại không biết xấu hổ nói muốn gả cho Kiều Chi Du.

Khi đó, nàng cảm thấy chị gái này quá tốt bụng, muốn ở bên cạnh cô suốt ngày nên Kiều Chi Du bị bắt đi, nàng lén lút khóc. Quý Hi vốn tưởng rằng cả đời này họ sẽ không có cơ hội gặp nhau, làm sao có thể ngờ rằng sau bao nhiêu năm, người chị này sẽ thay đổi thân phận, tiếp tục đối xử tốt với mình, trở thành người mà mình yêu nhất.



Quý Hi tập trung quan sát khuôn mặt của Kiều Chi Du, thực sự cảm giác giống như đã xa cách mấy đời.

"Chị nhất định là của em."

Quý Hi chạm vào má Kiều Chi Du, giống như câu này, Kiều Chi Du nhất định là của nàng.

"Chị là vợ của em, cũng là người nhà của em." Kiều Chi Du sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này. Cô muốn mang lại cho Quý Hi cảm giác an toàn và cũng là cho chính mình.

Trên đời này, không ai hiểu ý nhau và hiểu tâm tư của nhau hơn họ.

"Ừm." Từ lâu Quý Hi đã coi Kiều Chi Du như gia đình của mình.

Kiều Chi Du vòng qua Quý Hi gần hơn một chút, ôm lấy nhau, vòng tay ấm áp.

Đã trải qua quá nhiều điều tồi tệ, nhưng cuối cùng họ cũng chờ được một khởi đầu mới, khi gặp nhau không chỉ gặp tình yêu mà còn nhiều điều đáng quý khác.

*

Quý Hi chuyển nhà vào thứ bảy, nàng cũng không có quá nhiều đồ nên cũng rất dễ di chuyển.

Đám người Dương Bình cũng không tìm tới đây nữa, Quý Hi đoán bọn họ cũng sẽ không đến, bởi vì nàng là một người có lập trường kiên định cho dù nhiều lời cũng vô ích.

Vào ngày đầu tiên chung sống chính thức, cả Quý Hi và Kiều Chi Du đều không thể dậy được. Vài ngày trước, hai người họ gần như đều đi làm muộn, bởi vì buổi sáng hai người khó mà rời giường được.

Hai người vừa mới ở chung, quả thực có nhiệt tình không cạn, cộng thêm bọn họ cũng không có kiềm chế như trước.

Mưa lạnh kéo dài nhiều ngày, dự báo thời tiết cũng đã nói vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi.

Bên ngoài tiếng mưa rơi không ngừng.

Quý Hi mơ màng mở mắt, hơi chống người lên, đưa tay ôm lấy cơ thể Kiều Chi Du, vươn ra tắt chuông báo thức đã reo mấy lần.

Đã hơn chín giờ, Kiều Chi Du cũng xoay người qua ôm lấy nàng, không có ý muốn dậy.

Cánh tay của Quý Hi ở dưới chăn vòng qua eo của Kiều Chi Du, nhìn khuôn mặt đang vùi vào trong gối khẽ mỉm cười, dáng vẻ này của Kiều tổng quả thực rất khác khi ở công ty.

Kiều Chi Du với Quý Hi giống nhau, khi ở bên ngoài sẽ tạo cho mình một lớp vỏ bọc, chỉ có khi đứng ở trước mặt đối phương mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

"Kiều tổng." Quý Hi khẽ thì thầm, nàng chậm rãi vuốt ve gương mặt của Kiều Chi Du, rồi nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, dậy đi."

Bình thường Quý Hi đều thức dậy muộn hơn Kiều Chi Du, Kiều Chi Du cũng sẽ đánh thức nàng như thế này.

Quả thực muốn hưởng thụ.

Trước kia Quý Hi cũng chưa từng chờ mong về cuộc sống sau này, nhưng bây giờ nàng biết rõ ràng rằng cuộc sống như thế này là điều bản thân thích nhất và khao khát nhất.

"Ừm." Giọng nói của Kiều Chi Du mơ hồ, từ từ mở mắt ra nhìn Quý Hi, có chút được sủng ái mà đâm ra lo sợ: "Vừa rồi em gọi chị là gì?"

"Cục cưng." Quý Hi nhắc lại một cách tự nhiên, đã quen với cuộc sống của hai người, quen với việc dành cho Kiều Chi Du những điều tốt đẹp nhất và dịu dàng nhất của bản thân.

Kiều Chi Du cười híp mắt, áp trán vào trán Quý Hi, tiếp tục ngủ, trong miệng lẩm bẩm: "Hôm nay không đi làm. Ngủ thêm đi."

"Chín rưỡi rồi, hôm nay chị phải đi công tác." Quý Hi nhắc nhở, nếu không nàng nhất định sẽ để cho Kiều Chi Du ngủ tới khi tự tỉnh dậy.

Kiều Chi Du thở dài, tùy hứng nói một câu: "Chị không muốn đi nữa, mệt rồi."

Không muốn đi? Quý Hi thấy Kiều Chi Du đột nhiên vô lại như vậy có chút muốn cười, thấy Kiều Chi Du vẫn còn buồn ngủ, nàng ôm Kiều Chi Du để cô ngủ thêm vài phút nữa.

Chẳng mấy chốc, năm phút sau, đôi mắt của Kiều Chi Du vẫn nhắm nghiền, hô hấp đều đều.

Chẳng lẽ thật sự không muốn đi? Quý Hi do dự, nhỏ giọng giục: "Phải dậy thôi."

Kiều Chi Du ậm ừ: "Ừm."



Nhưng vẫn như cũ không động đậy cũng không nhúc nhích.

Quý Hi không biết phải làm như thế nào, hóa ra đánh thức Kiều tổng dậy lại khó như vậy, lòng bàn tay ôm lấy mặt Kiều Chi Du, nhìn một lát, sau đó khẽ sát lại gần hôn xuống môi đối phương.

Kiều Chi Du bị Quý Hi đánh thức, môi cô trở nên nóng bỏng, vẫn không mở mắt, nhưng lại chạm vào eo và bụng của Quý Hy, quấn lấy tấm lưng ấm áp của đối phương sau đó hôn lâu hơn một chút, dần dần nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, cô mới từ từ mở mắt.

Chiêu này thực sự phát huy tác dụng, Quý Hy thì thầm, nhắc lại một lần nữa: "Nếu còn không dậy là sẽ bị muộn đấy."

Kiều Chi Du vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, lòng bàn tay vẫn chạm vào bụng Quý Hy, thon gọn không một chút mỡ. Từng chút từng chút một châm lên kích thích, Quý Hi mạnh mẽ chống lại ý muốn của Kiều Chi Du, sợ làm chậm trễ mọi việc, nếu Kiều Chi Du nghỉ hôm nay, nàng chắc chắn không thể chịu được.

"Gọi một tiếng bà xã chị sẽ dậy." Kiều Chi Du mơ mơ màng màng nhìn Quý Hy, uể oải nói.

Đây là mối quan hệ logic gì vậy? Quý Hi phát hiện khi Kiều Chi Du vừa mới tỉnh dậy sẽ có chút trẻ con, nàng đều chiều theo ý Kiều Chi Du, dựa sát lại gần, cười ngọt ngào: "Bà xã..."

"Ừ." Kiều Chi Du hài lòng, cong môi, sau đó đặt lên đôi môi mềm mại của Quý Hi một nụ hôn, nghiêm túc mà nói, càng ngày càng dính lấy nhau không muốn đi công tác.

"Sau khi ăn sáng xong em sẽ đưa chị tới sân bay."

"Ôm chị dậy." Kiều Chi Du lại nói.

Quý Hi mỉm cười, làm không biết mệt, đầu tiên ngồi trên giường, sau đó ôm Kiều Chi Du đứng lên.

Mùa đông rời giường là chuyện cực kỳ khó khăn.

Ở dưới lầu, Kiều Thanh đã ăn sáng xong, đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc sách truyện, nhìn thấy Quý Hi và Kiều Chi Du đi xuống lầu, liền nói giọng người lớn: "Dì và cô giáo mỗi ngày đều dậy muộn, quá lười biếng."

Quý Hi và Kiều Chi Du không hẹn mà cũng bật cười.

Sau khi cười, Kiều Chi Du nhìn vào mắt Quý Hi, nói: "Chỉ trách cô giáo của con."

Quý Hi nhướng mày, ngược lại liền hỏi Kiều Chi Du: "Chỉ đổ lỗi cho một mình em?"

Kiều Thanh mở miệng, đứa nhỏ đương nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói, chỉ nhìn người lớn cười, cũng ngây ngô cười theo.

Sau khi ăn sáng xong, Quý Hi lái xe đưa Kiều Chi Du đến sân bay.

Quý Hi đã tham gia kỳ thi lấy bằng lái xe được hai năm, tranh thủ lúc nghỉ hè đăng ký thi, nhưng nàng cũng không thường xuyên lái xe, vẫn là sau khi ở cùng với Kiều Chi Du, có những buổi tiệc xã giao phải uống rượu đều là nàng lái xe tới đón.

"Buổi sáng nhất định không được bỏ bữa, nếu dậy muốn nhờ dì gói lại, chị cũng đã nói với dì ấy một tiếng, buổi tối tăng ca cũng không được bỏ bữa. Nhớ phải bôi kẽm dưỡng da tay, chị đã để ở trong túi xách của em... "

Trước khi xuống xe, Kiều Chi Du nói rất nhiều" Hai ngày nữa trời sẽ có tuyết, nhớ mặc thêm áo len, đừng để bị cảm lạnh."

"Em biết tự chăm sóc bản thân. Chị cũng vậy, hãy tự chăm sóc bản thân." Nếu không phải là Kiều Chi Du, Quý Hi cũng không ý thức được bản thân lại cần người khác quan tâm nhiều như vậy.

Kiều Chi Du nói: "Lần này chị không thể đón Giáng sinh với em, khi nào trở về sẽ trả nợ cho em sau."

"Không có cũng không sao đâu."

Không hiểu tình thú gì cả, Kiều Chi Du vẫn có chút tiếc nuối: "Chị đã nghĩ về nó."

Dù sao cũng là lễ giáng sinh đầu tiên sau khi hai người ở bên nhau.

Quý Hi là người không hiểu tình thú, cũng không có nhiều ý tưởng, chỉ cần hai người họ ở cùng nhau, có là ngày lễ hay không cũng không quan trọng. Nhưng sau khi nghe Kiều Chi Du nói muốn, nàng lập tức trả lời: "Sau khi về sẽ bù sau."

"Chị đi đây." Kiều Chi Du không nỡ, lần này đi công tác nước ngoài, lại đúng vào dịp tăng cường du lịch, ước tính phải hơn một tuần mới có thể trở lại.

"Ừm." Quý Hi cũng không nỡ, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói, chẳng qua cũng chỉ là xa nhau một thời gian mà thôi.

Dường như ánh mắt đã phơi bày tất cả, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cả Quý Hi và Kiều Chi Du đều im lặng, lại ngầm hiểu ý nghiêng người qua ôm chầm lấy nhau, rồi kề môi hôn, ngọt ngào, ngắn ngủi và ấm áp.

"Nhớ chị." Kiều Chi Du nói thêm, hai chữ này dường như đã biến thành tiêu chuẩn thấp nhất.

Không cần phải nhắc nhở, Quý Hy cũng cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, tại sao lại suy nghĩ tới chuyện khác? Nàng nhìn vào mắt Kiều Chi Du: "Chờ chị quay trở lại."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi