MÊ MUỘI

Hạ Cánh Nam cùng Nghiêm Trầm đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu, Nghiêm Trầm không ngờ sẽ nhìn thấy người quen, cách không xa Thu Lam đang gọi điện thoại, âm thanh nghẹn ngào, anh ta dừng lại, ra hiệu Hạ Cánh Nam đi đường  khác.

Hai người đi đến một cái thùng rác bên đường, mỗi người đốt một điếu thuốc.

Hạ Cánh Nam biết Thu Lam, hỏi Nghiêm Trầm: “Cậu với cô ấy có chuyện không vui à?” Vừa nãy anh ta không chú ý Thu Lam có chỗ nào không đúng.

Nghiêm Trầm: “Hình như đang khóc, chắc có liên quan đến Hàn Phái.”

Hạ Cánh Nam hơi gật đầu, chuyện riêng của người khác, anh ta không hỏi nhiều.

Nghiêm Trầm phun khói thuốc, quan tâm hỏi một câu: “Vẫn vui vẻ chung sống với Doãn Nhất Kiều chứ?”

Doãn Nhất Kiều là vợ trước của Hạ Cánh Nam, sau khi bọn họ tốt nghiệp không lâu, Hạ Cánh Nam và Doãn Nhất Kiều đã kết hôn rồi, không được mấy năm bọn họ lại li hôn, 6 7 năm trôi qua, Hạ Cánh Nam vẫn độc thân.

Hiện tại tình cờ là Doãn Nhất Kiều cũng làm việc ở Hải Nạp, Hạ Cánh Nam không nói nhiều, “Cũng được, kiểu tính cách của cô ấy, không thể nói tốt hay không.”

Nghiêm Trầm cười: “Dù sao cũng vừa đủ cho cậu quản nhỉ.”

Hạ Cánh Nam: “Nhất Kiều còn tốt, công tư phân minh.” Sau khi ly hôn mà vẫn có thể làm việc hòa bình với nhau đã là khó có được lắm rồi, anh ta nhẹ thở dài: “Người khó quản còn chưa đến.”

Nghiêm Trầm: “Hả?” Nói xong, gẩy tàn thuốc, sau đó nhìn Hạ Cánh Nam, “Ai đến nữa?”

Hạ Cánh Nam: “Kỳ Kỳ.”

Nghiêm Trầm: “…Ồ ố ô.”

Hạ Cánh Nam dập tắt mẩu thuốc lá vứt đi, “Về trước đây, ngày mai còn phải đi thăm hỏi một vị khách quan trọng.” Sang mai đã hẹn tổng giám đốc Tần thị, cũng chính là bố của Tần Thư.

Khi buổi biểu diễn tối sắp tàn, Phương Mộ Hòa mới tỉnh ngủ, Bặc Nhất ở bên cạnh vẫn đắm chìm trong trò chơi, hoàn toàn quên mất thời gian.

Lúc Hàn Phái đánh đàn, Phương Mộ Hòa tính chờ biểu diễn kết thúc sẽ đi tìm Tần Thư, về sau mệt quá thế là lại tiếp tục ngủ, anh ta nhìn cái áo trên người, là của Tần Thư, nghiêng mặt họi Bặc Nhất: “Kỳ Kỳ đâu?”

Bặc Nhất cúi đầu chăm chú vào màn hình điện thoại, vô thức trả lời: “Chắc là đi chỗ nào đó chơi rồi.”

“Đi đâu rồi không biết?” Phương Mộ Hòa tỉnh táo hơn nhiều, nhìn đồng hồ, đã 3:30 sáng rồi.

Bắc Nhất cũng không rõ, mơ hồ nói: “Chắc là ở hội sở.” Nếu Tần Thư về nhà chắc chắn sẽ nói với họ một tiếng, có lẽ là cùng Hàn Phái ở phòng bao trên lầu chơi.

Phương Mộ Hòa gọi điện cho Tần Thư, không ai bắt máy, gọi hai lần cũng không thấy gì.

Anh tan ngay lập tức cướp điện thoại của Bặc Nhất: “Còn chơi hả? Để ý một chút đi được không? Hơn nửa đêm, Tần Thư lại còn uống rượu, đi đâu cậu cũng không biết, có tin anh quăng điện thoại cậu đi không hả?”

Phương Mộ Hòa tức giận ném điện thoại lên bàn, Bặc Nhất đuối lý, trước khi ngủ Phương Mộ Hòa có dặn dò cậu, bảo cậu đừng chỉ lo chơi game, chú ý Tần Thư một chút, kết quả cậu ta cắm đầu chơi game không dứt ra được.

Phương Mộ Hòa quở trách cậu, cậu cũng không dám phản bác, sờ mũi: “Nếu không chúng ta lên lầu tìm thử xem?”

Phương Mộ Hòa tức phát nghẹn, gọi quản lý Phương, hỏi có nhìn thấy Tần Thư không.

Quản lý Phương: “Tần tiểu thư và Hàn tổng đang ở khu nghỉ tầng hai.” Mỗi lần Tần Thư đến đây, Phương Mộ Hòa luôn dặc dò anh ta, cho người giám sát Tần Thư, không cho phép phát sinh bất kỳ sự cố nào.

Về sau chỉ cần Tần Thư đến quán bar, mặc kệ là cô uống hay không uống rượu, tìm người giám sát cô đã thành phản xạ có điều kiện của anh ta.

Phương Mộ Hòa thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng lên tầng hai, Bặc Nhất cũng đứng dậy theo sát phía sau.

Lên đến tầng hai, một người đứng ở đầu cầu thang, cúi người với Phương Mộ Hòa, Phương Mộ Hòa gật nhẹ đầu, người này là người quản lý Phương sắp xếp phụ trách an toàn của Tần Thư.

Gần đến khu nghỉ, Phương Mộ Hòa dừng bước, ánh đèn bên kia rất tối, chắc là quản lý Phương cho người tắt đèn tường xung quanh.

Nương theo ánh sáng từ cửa sổ, có thể nhìn thấy hai người đang ngủ.

Tần Thư nằm trên sô pha, đắp chăn lông, chân được bọc trong chiếc áo tối màu, chắc là áo gió của Hàn Phái, mà Hàn Phái ngồi ở đầu chân của Tần Thư, dựa vào sô pha, cứ ngồi như vậy ngủ luôn.

“ĐM, tình huống gì thế này!” Hai mắt Bặc Nhất trừng lớn, không thể tưởng tượng được nhìn hai người cách mấy mét kia.

Phương Mộ Hòa liếc mắt nhìn cậu ta: “Nói nhỏ thôi, không ai nói cậu bị câm đâu!”

Phương Mộ Hòa xoay người xuống lầu, “Ê, mẹ Phương, anh cứ đi như vậy hả? Mặc kệ Kỳ Kỳ hả?” Bặc Nhất lộc cộc xuống lầu, đuổi theo Phương Mộ Hòa hỏi.

Phương Mộ Hòa nhỏ giọng nói: “Hàn Phái trông cô ấy, còn cần chúng ta hả?”

Quản lý Phương chờ ở ngay đầu cầu thang tầng một, hỏi: “Có cần đánh thức bọn họ không ạ?”

Phương Mộ Hòa: “Không cần, tăng nhiệt độ máy sưởi trên lầu, đừng quấy rầy bọn họ.” Lại nói: “Làm phiền các cậu trực ban đến sáng vậy.”

Phương Mộ Hòa cùng Bặc Nhất rời đi, ô tô từ từ ra khỏi hội sở.

Một lát sau, Bặc Nhất bỗng nhiên quay đầu sang nhìn Phương Mộ Hòa: “Mẹ Phương, không phải trước kia anh kiên quyết buổi tối không cho Kỳ Kỳ một mình ở chung với người khác phái hay sao? Hôm nay sao lại dung túng cho cậu ấy như vậy?”

Phương Mộ Hòa: “Bình thường giấc ngủ của Kỳ Kỳ không tốt, cậu cũng không phải không biết, khó có lúc trong hoàn cảnh ồn ào như thế mà em ấy còn có thể ngủ được.” Càng khó có lúc Hàn Phái tự nguyện nhường nhịn cô.

Dù sao đổi lại là anh ta, anh ta sẽ không làm được như Hàn Phái, cả ngày mệt mỏi còn phải ngồi ngủ tạm trên sô pha, nguyên nhân chỉ vì để dỗ dành một người con gái.

Tình yêu chính là một kiếp nạn, đã gặp phải rồi thì ai cũng trốn không thoát.

Trước kia là anh ta, hiện tại là Hàn Phái.

Xem ra đàn ông lý trí cũng không tránh khỏi có ngoại lệ.

Bặc Nhất: “Anh nghĩ Hàn Phái đối với Kỳ Kỳ có phải là thật tình không?” Cậu ta không lo lắng nhân phẩm của Hàn Phái, chỉ là sợ Hàn Phái vì áp lực trong nhà mới làm vậy.

Kỳ Kỳ nhìn qua thì rất có tính cách đàn ông, thực ra trong xương cốt cũng là một cô gái nhỏ.

Dù đã bị Hạ Cánh Nam từ chối, cô vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu.

Cậu ta hy vọng cô có thể gặp được một người đàn ông thật sự đối tốt với cô, mà không phải bị bắt buộc bởi nguyên nhân khác.

Phương Mộ Hòa nhìn cậu: “Cậu cũng là đàn ông, ở tình huống nào cậu mới tự làm khổ mình như thế?”

Bặc Nhất: “Khi thích một người.”

Phương Mộ Hòa: “Vậy thì không phải được rồi sao?”

Tần Thư ngủ thẳng đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, giấc ngủ này thật sự rất sâu, toàn thân được nghỉ ngơi, đầu cũng không đau nữa.

Khi mở mắt ra, cô sửng sốt.

Quét mắt nhìn khắp nơi một vòng, chỗ này là hội sở?

Sau đó nhìn thấy Hàn Phái đang ngồi bên chân nhìn cô.

Giọng Hàn Phái khàn khàn: “Tỉnh rồi hả?”

Tần Thư: “…”

Cô nhanh chóng chớp mắt, nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua.

Sau khi hồi phục lại ý thức, cô để cánh tay lên mắt, nếu cô nhớ không lầm, chân cô từ tối qua vẫn luôn ở trong lòng Hàn Phái…

Tần Thư còn đang bình tĩnh lại, Hàn Phái không quấy rầy cô, lấy điện thoại ra xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Tối qua tắt chuông, sau đó không nhìn đến điện thoại nữa.

Hơn mười cuộc gọi là của em họ Hàn Sầm gọi tới, còn có hai cuộc gọi của Thu Lam và khá nhiều tin tức trên wechat.

Hàn Sầm: [Em phải về Luân Đôn, đừng quá nhớ em! Đã chuẩn bị quả Giáng sinh cho anh và ông nội rồi, yêu mọi người.]

Còn có một tin nhắn: [Đúng rồi, ngày 27 em sẽ trở lại]

Hàn Phái cất điện thoại, Tần Thư còn nằm đó.

Anh vỗ nhẹ chân cô: “Em vẫn muốn tiếp tục ngủ hả?”

Tần Thư: “Không ngủ nữa, đợi một chút.” Vẫn không bỏ cánh tay xuống, hỏi anh: “Sao tối qua anh không gọi em dậy?”

Hàn Phái lấy áo quấn chân cô ra, anh nói: “Gọi rồi, em bảo mệt.” Sau đó anh liền không nói gì nữa.

Vốn dĩ anh ngồi đối diện cô, cô dựa vào sô pha ngồi ngủ, vì muốn cô ngủ thoải mái, anh để cô nằm thẳng ra trên sô pha.

Kết quả cô nhích tới nhích lui ngủ không yên, sợ cô rơi xuống đất, anh liền qua đây ngồi, để chân cô lên đùi mình, sau đó cô mới yên tĩnh ngủ.

Bỏ áo gió ra, Tần Thư cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua chân, hóa ra giày cô cũng cởi, tối qua cuối cùng là cô đã ngủ sâu đến mức nào mà Hàn Phái cởi giày cho mình, cô cũng không cảm thấy gì.

Hàn Phái đem chăn lông trên người mình che chân cô, nói với cô: “Ngồi dậy đi, nếu vẫn mệt, về nhà tắm rửa rồi tiếp tục ngủ.” Bây giờ anh không có thời gian tiếp tục ở bên cô nữa.

Hàn Phái mặc áo gió vào, chuẩn bị về nhà tắm rửa thay quẩn áo rồi đến công ty, buổi sáng còn có buổi họp sớm.

Tần Thư: “Không mệt nữa, ngủ đủ rồi.” Cô ngồi dậy, cũng không dám nhìn thẳng vào anh, cô ấn hai bên thái dương, không đau không căng, không giống trước kia mỗi lần sau khi tỉnh ngủ đều khó chịu, đau đầu.

Phương Mộ Hòa bảo cô ngủ không sâu, còn tìm bác sĩ điều trị cho cô một thời gian, nhưng không có tác dụng chút nào, mất ngủ thì vẫn mất ngủ, nếu có ngủ được, chỉ cần một tiếng động nhỏ cô cũng có thể tỉnh lại, tỉnh rồi muốn ngủ lại rất khó.

Cũng không biết có phải do rượu vang, hay có Hàn Phái ở đây, tối qua thế mà cô không bị mất ngủ, còn ngủ rất sâu.

Tần Thư ngước mắt nhìn Hàn Phái, anh đang xoa cổ, lúc này cô mới biết, cô ngủ một đêm, mà anh cũng ngồi cả một đêm.

Cô xin lỗi: “Ngại quá, làm khổ anh cả đêm rồi.”

Hàn Phái: “Không có gì.” Thời gian không còn sớm, anh chuẩn bị rời đi, “Về nhà sớm đi, anh còn phải đến công ty, không kịp đưa em về.”

Tần Thư nói cô có xe đưa về rồi, thúc giục anh đi mau kẻo muộn.

Nhìn bóng dáng Hàn Phái rời đi, Tần Thư hô to một tiếng: “Hàn Phái.”

“Hả?” Hàn Phái dừng chân quay đầu lại.

Tần Thư: “Buổi tối em sẽ đi chạy bộ với anh.”

Hàn Phái hơi giật mình, ngay sau đó bật cười.

Cô chủ động hẹn anh, chắc là cũng để cảm ơn anh “bồi ngủ” một đêm.

Nhưng hôm nay lịch trình của anh đã sắp xếp kín rồi, buổi tối còn phải đi xã giao, có kịp chạy bộ không còn chưa nói được.

Hàn Phái suy nghĩ vài giây, hỏi cô: “Ban ngày có bận không?” 

Tần Thư lắc đầu: “Trước lễ Giáng sinh em vẫn nghỉ.”

Hàn Phái gật đầu: “Không có việc gì có thể đến công ty tìm anh, hôm nay rất nhiều việc, buổi tối không chắc có thời gian chạy bộ hay không.” Dừng lại một lát rồi lại nói: “Sẽ cố hết sức để đi chạy bộ với em.”

Tần Thư nhất thời chưa nghĩ ra ban ngày có làm gì hay không, cũng chưa nghĩ ra đến chỗ của Hàn Phái để làm gì, có làm phiền anh làm việc không, chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã gật đầu trước.

Bóng dáng Hàn Phái biến mất ở đầu cầu thang tầng hai, Tần Thư ngây người trong chốc lát, tìm túi xách đến phòng vệ sinh tháo trang sức, nhìn bản thân lôi thôi lếch thếch trong gương, cô thở dài thườn thượt.

Tối qua không tháo trang sức, ngủ dậy, tóc rối hết cả lên.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô không chú ý để mình lôi thôi như vậy, lại còn ở trước mặt Hàn Phái, cáu kỉnh một lúc, cô lại thấy may mắn, lúc đó ánh đèn ở khu nghỉ lờ mờ.

Tần Thư trang điểm lại, sau đó đi tìm quản lý Phương, cảm ơn xong, lái xe Phương Mộ Hòa rời đi.

Lúc dừng đèn đỏ, cô gọi điện cho Phương Mộ Hòa.

Phương Mộ Hòa đang định xuống lầu đi họp, thư ký đúng lúc đi đến, đưa một tập văn kiện cho anh, là tài liệu về công ty bảo vệ môi trường mà anh ta muốn thu mua.

Anh ta vừa nhìn vừa đi đến phòng hội nghị, hỏi thư ký: “Mọi người đã đến đông đủ chưa?”

Thư ký: “Đã đến đông đủ rồi ạ.”

Phương Mộ Hòa gật đầu, chăm chú lật xem tài liệu, buổi hội nghị cấp cao chốc nữa sẽ thảo luận việc mua bán, hình như khá nhiều người cảm thấy hứng thú với cái xí nghiệp bảo vệ môi trường này.

Điện thoại kêu, Phương Mộ Hòa nhìn người gọi đến, đưa tài liệu cho thư ký, đến bên cửa sổ nhận điện thoại, “Tỉnh rồi hả?”

“Ừ.” Tần Thư cười chế nhạo: “Hiểu con gái không ai bằng mẹ, tối mai mời anh ăn đại tiệc.”

Cô cũng không ngờ tối qua, Phương Mộ Hòa sẽ mặc kệ cô cùng Hàn Phái ở lại khu nghỉ, theo tính tình của anh ta, chắc phải trực tiếp đánh thức cô dậy đưa về nhà mới đúng.

Nào biết được anh ta lòng tốt bộc phát, khiến cô rất cảm động.

Phương Mộ Hòa không lưu tình đả kích cô: “Đừng cảm động, anh làm vậy là bởi vì sắp bị cô phiền chết, vất vả lắm mới gặp được một người tự nguyện chịu ngược muốn quản cô, anh cầu còn không được.”

Tâm trạng Tần Thư tốt, không so đo với anh ta: “Xuất phát điểm của anh là gì em mặc kệ, dù sao em cũng đã đạt được mục đích của mình, đúng rồi, tối mai sẽ mời anh ăn cơm.”

Phương Mộ Hòa nhắc nhở cô: “Tối mai là đêm Giáng sinh, chắc chắn muốn ăn cơm với anh hả?”

Tần Thư: “…” Cô ngủ đến mức hồ đồ rồi, vội nói: “Lỡ miệng, là tối ngày kia chỗ cũ, không gặp không về, không nói nữa, phải lái xe.”

Phương Mộ Hòa: “…”

Tối mai là đêm Giáng sinh rồi, không biết Hàn Phái sẽ hẹn cô làm gì.

Hàn Phái họp xong liền bắt đầu xử lý bưu kiện, nhìn dấu ngày trên bưu kiện mới nhớ ra sắp đến đêm Giáng sinh, gọi điện thoại cho thư ký: “Lùi lịch buổi chiều sang sáng mai.”

Thư ký nhìn lịch trình, “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Hàn Phái lại gửi một tin nhắn cho Hàn Sầm: [Dậy chưa?]

Một lát sau, Hàn Sầm nhắn lại: [Đã dậy từ lâu rồi, đang đọc sách đây] Cô nàng đang xem video.

Hàn Phái: [Sách nằm ở đầu giường nhìn em hả?]

Hàn Sầm suýt nữa thì bị sặc chết.

Hàn Phái: [Liệt kê tất cả quà tặng mà con gái tuổi em thích ra cho anh.]

Hàn Sầm xác nhận lại: [Tất cả??]

Hàn Phái: [Ừ.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi