MÊ MUỘI

Sáng sớm hôm sau, Tần Thư vẫn dậy sớm theo đồng hồ sinh học, một đêm này, cô ngủ thật an ổn, vẫn luôn ở trong ngực Hán Phái.

Tối hôm qua đến giờ, giống như mơ một giấc mơ.

Cảm giác không chân thực, nhưng người đàn ông nằm bên cạnh lại nhắc cô rằng tất cả đều là sự thật.

Hàn Phái vẫn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng bỏ tay anh ra, muốn xuống giường.

“Sớm thế à?” Hàn Phái mở mắt, thanh âm khàn khàn mông lung, gợi cảm không nên lời.

“Vâng, anh ngủ tiếp đi, em xuống lầu ăn sáng, lại nói với đồng nghiệp em đổi chuyến bay.” Tần Thư tìm cái khăn tắm bọc lên người, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì, em mang cho anh.”

“Không cần, anh ngủ tiếp một chút.”

“Anh ngủ đi.” Tần Thư hôn môi anh, xuống giường, thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng ngồi xuống mép giường.

“Làm sao vậy?” Hàn Phái hỏi.

“Không có gì, đi dép ngược.” Tần Thư nói dối.

Hai chân tê mỏi, cô đấm đấm bắp đùi, đây mới chỉ là làm nóng trước, mà cô đã sắp chịu không nổi.

Nhìn hình ảnh mình tắm xong ở trong gương, trên người tràn đầy dấu vết Hàn Phái lưu lại.

Xanh tím, chỗ đậm chỗ nhạt.

Thu thập xong, cầm thẻ phòng xuống lầu.

Hạ Cánh Nam với cô giống nhau, đã sớm thành thói quen không biết ngủ nướng là gì, trừ phi thức suốt đêm thì ban ngày có thể ngủ thêm chốc lát, nếu không cứ đến 6h là tự nhiên tỉnh.

Cô đã nghĩ thông suốt, có một số việc muốn nói rõ ràng với anh.

Xuống dưới lầu, Hạ Cánh Nam đang ngồi ở nhà ăn, trước mặt không có đồ ăn gì.

Anh ở chỗ này ngồi 40 phút, chính là để chờ cô.

Tần Thư từ trước đến nay ăn sáng phong phú, nửa ly nước trái cây, một bát cháo yến mạch nhỏ, mấy lát cà chua nướng, hai miếng thịt xông khói, cùng một cái xúc xích nướng, lại cầm lát bánh mì, thỉnh thoảng còn ăn thêm trứng chiên.

Sáng nay không muốn ăn lắm, nhưng cô vẫn đợi đầu bếp làm trứng chiên.

Thời gian này, người ăn sáng không nhiều lắm, chỗ làm trứng chiên không có người xếp hàng, Hạ Cánh Nam cũng muốn ăn trứng, nhưng đi vài bước lại xoay người đi đến chỗ đồ ăn khác.

Anh mà đi qua, sợ cô đến trứng chiên cũng không cần nữa.

Nhìn biểu tình của cô, thật sự là bắt đầu oán hận anh.

Cho dù năm đó anh từ chối cô, gặp lại cô vẫn có thể khách khí gọi anh một tiếng thầy Hạ.

Bây giờ, cô ngay cả chào hỏi anh cũng không muốn.

Khách sạn chuẩn bị đồ ăn sáng thật sự phong phú, cả trăm món.

Hạ Cánh Nam cùng Tần Thư lấy bữa sáng không khác nhau lắm, không phải cố tình, mà là một loại thói quen.

Bữa sáng của anh thiên về kiểu Anh, ngày xưa ở Luân Đôn, anh cùng Tần Thư ăn không ít lần, sau dần, cô cũng thích kiểu ăn như vậy.

Nhiều năm như vậy, Tần Thư đều đã quen, mấy ngày nay Hàn Phái cũng làm cho cô bữa sáng như vậy, đơn giản lại tiện lợi, dinh dưỡng cũng đầy đủ.

Đến lúc cô ý thức được mình với Hạ Cánh Nam lấy bữa sáng không khác nhau lắm, cô lại gắp một miếng bánh quẩy.

Hạ Cánh Nam rót một ly cà phê, lúc này Tần Thư ngồi xuống, anh trực tiếp đi qua.

Tần Thư muốn lên tiếng chào hỏi, lời nói tới miệng rồi lại không muốn nói.

Cứ như vậy hai bên trầm mặc.

Không cần lại phải vòng vo, Hạ Cánh Nam nói thẳng: “Em không cần phiền não, tình yêu với anh mà nói, vĩnh viễn đều xếp sau sự nghiệp. Nếu coi tình yêu là tất cả, có lẽ, năm đó anh đã không ly hôn.”

Tần Thư nhìn hoa viên bên ngoài cửa sổ sát đất, trước mắt một mảng mơ hồ.

Hạ Cánh Nam nói tiếp: “Có vài đạo lý không cần anh nói em cũng hiểu, cho dù là chuyện gì, khi em đối mặt rồi sẽ biết, so với em tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều, nên em không cần trốn anh, anh cũng sẽ không cố tình trốn tránh em.”

Anh nói với cô: “Ăn đồ ăn đi không nguội mất.”

Tần Thư thu hồi tầm mắt, thất thần ăn một miếng thịt xông khói.

Hạ Cảnh Nam uống cà phê, nói tiếp: “Về chuyện công việc, cả chuyện hợp tác với Hàn Phái, em càng không cần lo lắng, anh có thể công tư phân minh.”

Những gì muốn nói đều đã nói, Hạ Cảnh Nam bắt đầu ăn đồ ăn của mình.

Trong lúc ăn, ai cũng không nói chuyện, ngẫu nhiên có đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm, bọn họ đều ngồi ở khu vực khác, cách xa bọn họ bên này.

Tần Thư ăn hết phần lớn đồ ăn mà chả biết mùi vị gì, lại uống hết nửa ly nước trái cây. No quá! Nhìn đến miếng bánh quẩy kia, lúc ấy não bị úng mới lấy cái này.

Nhưng từ nhỏ được ông nội dạy không được lãng phí đồ ăn, đành cố gắng ăn.

Hạ Cánh Nam biết Tần Thư không thích ăn bánh quẩy.

“Không ăn còn lấy? Em muốn dùng một miếng bánh quẩy chứng minh cái gì? Chứng minh em hiện tại đã không thích ăn đồ ăn sáng kiểu Anh, hay là cảm thấy anh sẽ hiểu lầm em cái gì?”

Tần Thư liếc mắt một cái, gục đầu xuống bàn, không lên tiếng.

Hạ Cảnh Nam: “Em có ấu trĩ không vậy? Thói quen ban đầu có khả năng là chịu ảnh hưởng từ người nào đó, nhưng thời gian lâu rồi, nó chính là thói quen của em, cùng bất cứ ai cũng không có quan hệ, không cần thiết phải bắt chính mình thay đổi.”

Anh còn nói: “Hàn Phái cũng ăn bữa sáng như vậy, rất nhiều người cũng thế.”

Tần Thư không muốn thừa nhận cách làm ấu trĩ buồn cười này: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ là muốn ăn bánh quẩy.”

Hạ Cảnh Nam ngữ khí nhẹ nhàng xuống, cười nhạt nói: “May mắn em họ Tần, anh họ Hạ, nếu anh cũng họ Tần, liệu có phải bây giờ em còn định sửa lại họ? Sau đó không muốn có liên quan gì đến anh nữa.”

Tần Thư: “…”

Hạ Cánh Nam chỉ chỉ bánh quẩy: “Ăn không nổi thì đưa cho anh.”

Tần Thư lắc đầu: “Em muốn ăn.”

Chính mình lấy, dù no chết cũng phải ăn.

Vừa rồi Hạ Cánh Nam muốn giúp cô ăn bánh quẩy thật không có ý gì khác.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, hồi học đại học Hạ Cánh Nam chọn mấy sinh viên ưu tú đến đội của anh thực tập làm hạng mục.

Hạng mục đó là thu mua một xí nghiệp cỡ vừa, nhưng nhà xưởng ở nước ngoài, Hạ Cảnh Nam nói may mắn đoạn thời gian đó anh không bận, nên mang theo mấy người bọn cô xuất ngoại.

Ở nước ngoài, bọn họ cũng ở khách sạn 5 sao, bữa sáng tự chọn phong phú, có bạn học sợ một đĩa không đủ, liền cầm hai đĩa.

Hạ Cánh Nam vốn là cầm đĩa đi lấy bữa sáng, không biết như thế nào mà lại bỏ đĩa xuống, sau đó vẫn luôn ngồi xem di động.

Có bạn học hỏi: “Thầy Hạ, thầy không ăn sao?”

Hạ Cánh Nam: “Mọi người ăn trước đi, tôi có văn kiện quan trọng phải trả lời.”

Bạn học lấy hai đĩa bữa sáng đánh giá quá cao dạ dày của mình, cuối cùng chỉ ăn hết một đĩa.

Nhìn lại mọi người xung quanh, mỗi người đều là một đĩa tinh xảo nho nhỏ, rất ít người xếp đầy một đĩa, cũng sẽ không xếp nhiều đồ ăn như vậy một chỗ.

Thật sự ăn không nổi nữa, một đĩa này làm sao bây giờ?

Bên cạnh đều là bạn học, còn có cả thầy giáo, thật mất mặt, giống như 800 năm chưa nhìn thấy đồ ăn.

Tần Thư cũng đã ăn kha khá, muốn giúp cũng không giúp được.

Lúc này Hạ Cảnh Nam cất di động, nhìn bàn ăn, lại nhìn bạn học đó: “Đây là giúp tôi lấy bữa sáng sao?”

Còn không đợi người kia nói chuyện, anh nói trước: “Cảm ơn.” Sau đó kéo đồ ăn đến trước mặt mình.

Chỉ một hành động săn sóc ấm áp như vậy, Tần Thư vẫn luôn nhớ kỹ, bạn học đó có lẽ cả đời này cũng sẽ không quên.

Sau này, cô cùng bạn học tham ăn đó trở thành bạn thân, chính là Nhan Ngạn.

Cho tới bây giờ, Nhan Ngạn mỗi lần đề cập đến tiệc đứng 5 sao, đều sẽ không quên cảm kích Hạ Cánh Nam.

Mà việc nhỏ như vậy với Hạ Cảnh Nam mà nói, không đủ để quan tâm, đã sớm quên, đó chỉ là phản ứng bản năng của anh, lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Cô thích Hạ Cánh Nam chính là từ những việc nhỏ việc nhỏ tích lên, cô thưởng thức anh hào phóng, anh tự kiềm chế, anh khiêm tốn, anh nghiêm cẩn, còn có bộ dáng anh nghiêm túc khi làm việc.

Đương nhiên, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm.

Chỉ là từ lúc cô thổ lộ bị cự tuyệt, cô liền chậm rãi quên đi những tính cách đặc biệt cô từng thưởng thức đó, nhớ rõ mỗi việc anh đã cự tuyệt cô.

Thời gian lâu rồi, loại thích này đều sắp biến thành oán niệm.

Oán anh sao đột nhiên đối với cô nhẫn tâm như vậy, oán anh tại sao ý chí sắt đá như thế.

Nhưng hôm nay ngẫm lại, anh vẫn là anh trước kia, thậm chí so với mấy năm trước càng ưu tú, càng ổn trọng hơn.

Chẳng qua, tâm tình của cô thay đổi.

Cô yêu Hàn Phái.

Tần Thư ngước mắt nhìn anh chằm chằm.

Hạ Cảnh Nam hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Thư giãy giụa chút, vẫn nói: “Thầy Hạ, thật xin lỗi, ngày hôm qua, em cảm xúc có hơi kích động, nói chuyện cực đoan.” Tối hôm qua cô nói anh có bệnh, anh chà đạp cô.

Hiện tại nghĩ lại, nếu Hạ Cánh Nam biết cô cùng Hàn Phái ở bên nhau, khẳng định sẽ không biểu lộ nỗi lòng với cô, anh là một người kiêu ngạo như vậy.

Hạ Cánh Nam cười cười: “Không sao, nói hết là tốt.”

Cô lại gọi anh là Thầy Hạ, đây là một cái ranh giới không thể vượt qua.

Như vậy cũng tốt, thời khắc nhắc nhở anh, cô bây giờ chỉ là học sinh của anh.

Chỉ có như vậy.

Tần Thư lại nói: “Chờ dự án AC với BD trên tay em kết thúc, em phải quay về công ty nhà em làm việc, trong khoảng thời gian thực tập này vẫn muốn làm phiền thầy.”

Hạ Cánh Nam ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ quyết định như vậy, nhưng tất cả lại hợp lý, cô sẽ không để Hàn Phái phải chịu ủy khuất. Cô rời Hải Nạp, đối với anh, đối với Hàn Phái đều tốt.

Anh cười cười: “Được, hai dự án này sau khi kết thúc, kinh nghiệm của em cũng đủ để đối ứng với bất kỳ tình huống nào trong công việc.”

Sau một lúc lâu, Tần Thư nói: “Em sẽ không quay về cùng mọi người, mẹ em hôm nay muốn tới Thượng Hải, em cùng mẹ gặp mặt rồi mới trở về.”

Hạ Cánh Nam biết mẹ Tần Thư là một người bận rộn hầu như lúc nào cũng trên máy bay, thời gian ở nhà một năm không nhiều lắm.

“Được, không vội, ngày mai em về cũng được.”

“Cảm ơn.” Tần Thư bắt đầu ăn bánh quẩy.

Thật sự ăn không nổi, lát đóng gói mang về cho Hàn Phái ăn…

Tần Thư trở lại phòng, Hàn Phái đã tắm xong, đang ở sô pha xem di động.

“Anh đã dậy rồi à?” Tần Thư đóng cửa hỏi.

“Anh không ngủ được nữa.” Anh nhìn túi đóng gói trong tay cô: “Em lấy bánh quẩy làm gì?”

Tần Thư ngồi trên đùi anh: “Ăn không hết, không thể lãng phí.” Đưa bánh quẩy đến miệng anh: “Giúp em ăn.”

Cô ghé vào lồng ngực anh, “Chúng ta hôm nay làm gì?”

Hàn Phái: “Ngủ.”

Tần Thư: “…Không phải anh nói không ngủ được à?”

Hàn Phái nuốt bánh quẩy trong miệng xuống, “Có em ở trên giường anh sẽ ngủ được.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Thư ngẩng đầu, cười: “Em là thuốc ngủ?”

Tay cô dọc theo bụng anh sờ xuống phía dưới, “Tới đây, ngủ thôi.”

Hàn Phái: “…Đừng sờ.” Kéo tay cô ra, “Lát nữa cho em khóc.”

Sau đó hai người cũng không đi dạo phố, đêm qua ngủ không nhiều, ban ngày ngủ bù.

Hàn Phái bị cô lăn lộn quá sức, cô thỉnh thoảng lại trêu anh.

“Kỳ Kỳ?” Hàn Phái muốn ngăn cô lại, cô đã sớm đem áo tắm dài của anh cởi bỏ.

“Lại khoe khoang?” Hàn Phái thầm thở một hơi, bị cô hôn đến cả người đều là lửa nóng.

Tần Thư cười: “anh không thích à?”

Chờ cô đem anh trêu đùa đến không chịu nổi, cô liền bọc chăn nói buồn ngủ.

Hàn Phái kéo cô xuống dưới thân: “Không thu thập em, em liền không biết chính mình họ gì?”

Tần Thư ôm cổ anh: “Hàn Phái, chân em đau, chỗ nào cũng đau.”

Hàn Phái thở dài, không đành lòng khiến cô mệt, “Ngủ.”

Trở về Bắc Kinh đã là hơn 10 giờ.

Ô tô chạy đến Tam Hoàn, cách chung cư của hai người không xa.

Hàn Phái hỏi cô: “Đưa em về nhé?”

Tần Thư nhìn anh chằm chằm, tài xế ở phía trước, có những câu cô không tiện nói thẳng, lấy di động đánh chữ: “Anh nói lời này cảm giác như còn ý khác vậy.”

Cô muốn qua nhà anh, nhưng cảm thấy Hàn Phái không quá nguyện ý, hôm nay ở khách sạn, thiếu chút nữa cô trêu anh chết.

Nhưng cô muốn ôm anh ngủ.

Hàn Phái cười: “Mắt nào của em thấy anh có thâm ý?”

Tần Thư tiếp tục đánh chữ: “Bình thường không phải trực tiếp đưa em về nhà sao? Hôm nay còn hỏi?”

Hàn Phái nhìn tài xế trước mắt, lấy đi động của cô qua đánh chữ, đem dấu chấm của câu vừa rồi sửa lại: “Đưa em trở về!”

Tần Thư: “…”

Trừng mắt liếc anh một cái.

Tần Thư cất điện thoại vào trong túi, vừa lúc nhìn đến túi trang điểm, cô lấy son đỏ vẽ vài đường trên ngón tay trỏ, duỗi đến trước mặt Hàn Phái: “Anh xem, tay em chảy máu.”

Hàn Phái nhéo nhéo ngón tay cô, biết cô dùng son môi vẽ lên, lên tiếng nói: “Ừ, thì sao?”

Tần Thư nhỏ giọng nói: “Không mở được khóa vân tay, em chỉ có ngón tay này có vân tay, những ngón khác không lưu.”

Hàn Phái: “…”

Anh cười, dùng điện thoại của mình gõ chữ: “Nói trước, có thể qua, nhưng em ngoan ngoãn ngủ cho anh, lại làm loạn, anh trực tiếp ném em xuống dưới giường.”

Tần Thư duỗi 3 ngón tay thề thốt.

Kết quả về đến nhà, tắm xong lên giường, Tần Thư lại bắt đầu không nghe lời.

Vì dỗ cô ngủ, Hàn Phái dựa vào đầu giường xem văn kiện.

Tần Thư cả người đều dựa vào anh, từng hàng cởi cúc áo sơ mi của anh.

“Tần Thư!” Anh gọi thẳng tên cô cảnh cáo.

Tần Thư mặc kệ, chôn ở trước ngực anh nhẹ nhàng cắn, hôn.

Hàn Phái âm thầm thở dài, anh nên biết lời cô nói không đáng tin.

“Kỳ Kỳ, đừng nghịch!”

Anh lại không phải không muốn cô, nhưng mấy hôm nay tâm tình cô phập phồng, anh không nghĩ ở ngay lúc này.

Tần Thư càng hăng hái, cô ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ: “Em đêm nay thật muốn bắt nạt anh.” Cúi đầu tiếp tục hôn.

Hôn dọc theo ngực xuống phía dưới, khi thì mút vào khi thì khẽ cắn.

Đêm nay, Hàn Phái bị cô tàn phá không chịu nổi.

Sau đó, chính anh cũng không nhịn được cười.

“Kỳ Kỳ”

“Dạ?”

“Đêm nay em nhớ cho kỹ.”

“Nhớ kỹ làm cái gì?”

“Lễ Tình Nhân xem anh xử lý em thế nào.”

“…”

Sau khi đi làm, Tần Thư bắt đầu bận rộn với các hạng mục trên tay, chỉ chạm mặt Hạ Cánh Nam một lần, là một lần đến sớm. Sau đó Hạ Cánh Nam đến New York công tác, mỗi ngày chỉ báo cáo công tác bằng văn bản, tới gần Tết Âm Lịch, đều là các loại bận, không có thời gian để ý nữa.

Hai tuần sau, tâm tình kích động tại Thượng Hải lần trước cũng chậm rãi bình phục.

Hạ Cánh Nam đi công tác về đã là sáng 13 tháng 2, cũng là 28 Tết Âm lịch, mọi người đều đã nghỉ, ngày đó Hạ Cánh Nam gọi điện cho cô, nói kế hoạch dự án anh xem xong rồi, cũng không tệ lắm, cô tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, qua Tết xong phải bận rộn.

Trò chuyện kết thúc, Tần Thư nhàm chán nằm trên sô pha.

Chung cư thật yên tĩnh, Nhan Ngạn về quê, mùng 6 mới quay lại.

Lấy di động, nhắn tin cho Hàn Phái: “Tiểu ca ca~~”

Trong khoảng thời gian này, hai người đều bận, mỗi ngày thời gian gặp mặt tính bằng giây, buổi sáng mấy trăm giây, có khi buổi tối anh có xã giao, không lấy ra nổi thời gian tìm cô chạy bộ.

Hàn Phái rất nhanh đã trả lời: “Nhàm chán thì tới văn phòng anh.”

Tần Thư: “Không đi, sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Từ khi có tầng quan hệ thân mật kia, mỗi lần gặp mặt, cô đều muốn dính lấy anh, hận không thể hai tư giờ đều dán trên người anh mới được.

Hàn Phái: “Buổi tối tan tầm anh tìm em.”

Tần Thư: “Các anh khi nào mới nghỉ?”

Hàn Phái: “Ngày mai không phải đến công ty, Tết Âm lịch mấy ngày thời gian đều dành cho em.”

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Thu Lam điện thoại đến, dặn anh: “Đừng quên đêm nay bạn học tụ tập, 6 giờ.”

Hàn Phái ngẩn ra, lại nghĩ, hình như trước khi đi công tác Thiên Tân Thu Lam đã nói với anh chuyện này, nói với cô: “Gửi cho tớ địa chỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi