MÊ MUỘI

Tần Thư vội hít một hơi, bắt đầu chuẩn bị cảm xúc bi thương, nếu không lần này sẽ bị Hàn Phái xử lý chết mất.

Hàn Phái đi tới, nhìn chằm chằm cô quan sát một lúc lâu.

Tần Thư không có bất cứ phản ứng nào, vẫn cúi đầu, vùi đầu đến quá sâu, anh không nhìn thấy mặt cô.

Hàn Phái ngồi xuống đối diện cô, cầm ly cà phê của cô lên uống mấy hụm: “Chạy mệt rồi à?”

Tần Thư cuối cùng cũng ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên.

Hàn Phái ngẩn ra, không biết cô định ra chiêu gì.

Tần Thư tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh gắt gao ôm eo anh: “Em còn tưởng anh không kịp tới tham dự lễ tốt nghiệp, từ tối hôm qua đến giờ, em vẫn luôn khó chịu.”

Ngữ khí cực kỳ ủy khuất.

Nói xong chôn mặt vào trong ngực anh, thanh âm càng ngày càng thấp: “Mẹ em nói ba mẹ em không tới được, anh cũng không rảnh.”

Hàn Phái bị lời này của cô làm cho không đành lòng trách cứ cô được.

Nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, ôn hò nói: “Không phải anh tới rồi sao?”

Tần Thư giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Em tưởng anh không tới, vừa rồi đọc sách cũng không vào, mới xuống uống cà phê, sợ anh biết cảm xúc dị thường của em, em mới giả vờ chạy bộ.”

Cô ngước mắt, hốc mắt ướt đẫm: “Em không muốn lừa anh, lúc trước thật sự là em tự mình chạy, nhưng hôm nay em không có tâm tình chạy, lại sợ anh cho rằng em có chỗ nào không đúng, em không muốn làm anh lo lắng, lúc này mới cầm di động lắc lắc.”

Thiếu chút nữa than thở khóc lóc.

Hàn Phái kéo cô tới, ôm cô trên đùi: “Dì nói hết với em rồi à?”

Tần Thư gật đầu: “Tối hôm anh vừa cúp điện thoại, thì mẹ em gọi.” Vòng cổ anh: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”

Hàn Phái: “Anh đổi với ba anh, ba anh cùng đoàn thương vụ ra nước ngoài, anh ở lại tiếp đãi một khách hàng lớn của Vạn Hòa, nhưng anh chỉ có thể tham gia buổi lễ của học viện thôi, buổi lễ của trường thì không kịp, chiều mai anh phải về rồi.”

Tần Thư đã rất thỏa mãn: “Không sao, tham gia một cái là đủ.”

Cô biết đi cùng đoàn thương vụ đối với anh rất có ý nghĩa, nhưng anh từ bỏ.

“Khảo sát thương vụ rất quan trọng, anh xem lần này anh bỏ lỡ một cơ hội quan trọng như vậy.”

“Có bỏ mới có được.” Hàn Phái mua cà phê, để lại tiền boa, nắm tay cô: “Đi thôi, lên lầu nào.”

Anh biết chút tâm tư nhỏ của cô, tâm tình không tốt là thật, nhưng lừa số bước cũng là thật.

Vừa rồi bộ dáng đáng thương kia cũng là nửa thật nửa giả, diễn như thật.

Nói với cô: “Lần sau mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không được lừa gạt.”

Tần Thư lý luận với anh: “Em như vậy không gọi là lừa gạt, chỉ là nói dối, hơn nữa còn là lời nói dối thiện ý.”

Hàn Phái: “…”

Không thể giảng đạo lý với cô, có nói cô cũng không nghe.

Biện pháp xử lý cô tốt nhất, chính là trên giường.

Lên nhà, Hàn Phái đánh giá một vòng chung cư, tuy nhỏ, nhưng đầy đủ phòng ốc, phong cách trang trí kiểu Anh lãng mạn, trong phòng sắp xếp cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Chỉ có một phòng ngủ, khăn trải giường lại là màu hoa hồng khô, thế này anh làm sao mà ngủ được?

Anh thương lượng với Tần Thư: “Đổi chăn nệm được không?”

“Không cần, dạo này em thích nhất là màu này.”

“…”

Anh cất hành lý, một tay bế Tần Thư lên.

“Này, anh làm gì?”

“Hoàn thành phần vận động hôm nay.”

Đặt cô lên giường, anh cũng áp lên.

“Em không có bao.” Tần Thư đẩy anh.

“Anh mang theo.”

Sau đó nghe được Tần Thư bảo đảm: “Về sau em không bao giờ nói dối, thật đấy, nói được thì làm được, Hàn Phái, anh nhẹ thôi.” Vừa khóc vừa nói, nói nói lại cười, thiếu chút nữa bị Hàn Phái lăn lộn chết.

Hàn Phái lau nước mắt cho cô, “Hôm nay chỉ là cảnh cáo, lần tới nói dối lại bị anh tóm được, thì sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay đâu.”

“Hàn Phái.” Tần Thư làm nũng kêu.

“Làm nũng vô dụng, anh nhìn thấu em rồi, cho em cái thang em có thể leo lên trời.”

Hàn Phái từ trên người cô đứng lên, hôn cô: “Em muốn uống gì?”

Tần Thư: “Nước chanh.”

Hàn Phái nhíu mày: “Cái đó chua lắm.”

“Vâng, em muốn uống.” Cô cũng cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay chỉ muốn uống đồ chua, càng chua càng tốt.

Trong nhà không có chanh, Hàn Phái thay quần áo đi ra ngoài mua cho cô.

Ở cửa quán cà phê dưới lầu, Hàn Phái đụng phải Phương Mộ Hòa, Phương Mộ đang uống cà phê, di động còn đặt bên tai.

Phương Mộ Hòa đối mặt với Hàn Phái, không cần nói cũng biết tình huống như thế nào rồi.

Hai người không hàn huyên nhiều, chỉ gật đầu chào hỏi.

Phương Mộ Hòa khách khí hỏi: “Đi ra ngoài à?”

Hàn Phái: “Ừ, đi mua chanh.”

Trong nhà Phương Mộ Hòa có chanh, nhưng không muốn cho, tự mình đi mua đi.

Trong điện thoại, bên kia hỏi: “Anh nói chuyện với ai thế?”

Phương Mộ Hòa: “Hàn Phái.”

Triệu Mạn Địch sửng sốt: “Hàn Phái ở New York? Anh ta không làm việc à?”

“Ừ, muốn mỹ nhân không cần giang sơn.” Phương Mộ Hòa bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô: “Mạn Địch, nếu anh cũng giống như Hàn Phái, em trở về được không? Em không nhớ anh à?”

Triệu Mạn Địch nhịn không được đả kích nói: “Anh trước cứ bảo vệ giang sơn đi rồi nói sau.”

Phương Mộ Hòa: “…”

Triệu Mạn Địch hôm nay chủ động liên hệ với anh, cũng là Hạ Cánh Nam phân phó nhiệm vụ, Hải Nạp tiếp nhận vụ của Phương thị, vẫn là do đoàn đội của các cô phụ trách.

“Không nói nữa, chờ anh về lại nói tiếp.”

Phương Mộ Hòa: “Được, buổi lễ của Kỳ Kỳ bên này kết thúc anh sẽ về ngay.”

Chạng vạng ngày hôm sau, Doãn Nhất Kiều gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy với Thu Lam đã tới New York.

Còn mang theo đồ ăn ngon từ thành phố khác cho cô.

“Sang nhà chị bên kia thay đổi không khí không?” Thu Lam hỏi.

Tần Thư hỏi có xa không, ngày mai cô còn phải tham gia lễ tốt nghiệp của học viện, nếu xa quá không kịp về.

Thu Lam: “Cách chỗ em nhiều nhất hai mươi phút lái xe, ban ngày chúng ta uống chút rượu tâm sự, buổi tối ở nhà chị, tỷ tỷ tri tâm của em muốn nói chuyện phiếm với em.”

“Qua chơi thì có thể, nhưng có thể qua đêm hay không, lát nữa em trả lời chị.” Tần Thư không lập tức đồng ý.

Thu Lam hiểu rõ: “Còn phải xin chỉ thị của vị kia nhà em à?”

“Vâng.”

“Vậy em nhanh lên, chị với Nhất Kiều sắp đến dưới lầu nhà em rồi.”

Hàn Phái đang vắt nước chanh cho cô, tối hôm qua một ly, cô không chớp mắt chút nào, một hơi uống hết, uống xong biểu tình còn cực kỳ thỏa mãn.

Anh chỉ nhìn cô uống, cũng cảm thấy chua không chịu được.

Hôm nay cô vẫn muốn uống.

Tần Thư từ sau lưng ôm anh: “Ông xã.” Nói rồi còn lấy mặt cọ cọ lưng anh.

“Thương lượng với anh chuyện này.”

“Nói.”

“Doãn Nhất Kiều với Thu Lam ở bên này nghỉ phép, tới đây tìm em chơi, anh nói em có nên đi không?”

Hàn Phái kinh ngạc: “Thu Lam?”

Tần Thư gật đầu: “Đúng vậy, với Doãn Nhất Kiều, Doãn Nhất Kiều trước kia là đồng nghiệp ở Hải Nạp, đối với em khá tốt, trước đây mấy chị ấy đã nói sẽ tới tìm em, bây giờ tới rồi.”

Hàn Phái cũng không phản đối cô lui tới với Doãn Nhất Kiều và Thu Lam, Doãn Nhất Kiều cùng Thu Lam đều là những người phụ nữ có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, chơi với bọn họ, đối với Tần Thư mà nói là chuyện tốt.

Chỉ dặn dò cô: “Đừng chơi muộn quá, về nhà sớm một chút.”

“Đêm nay em có thể ở lại chỗ đó không? Chỉ ở nhà tâm sự, không ra ngoài.” Tần Thư nhỏ giọng thương lượng với anh.

Trầm mặc một lát, Hàn Phái cuối cùng đáp ứng: “Có thể, nhưng không được uống rượu.”

“Được, em bảo đảm không uống.” Tần Thư vòng đến phía trước anh, “Vậy phải để anh một mình ở nhà rồi.”

Hàn Phái: “Em ở nhà anh cũng không có thời gian chơi với em, còn phải làm việc, mấy ngày nay em vẫn luôn bận rộn, vừa lúc đi thả lỏng một chút.”

Tần Thư dùng sức hôn môi anh: “Cảm ơn ông xã, yêu anh, sáng mai em về.”

Nói xong buông anh ra, nhanh như chớp lấy túi chạy xuống lâu.

Hàn Phái: “…”

Những lời anh muốn nói cũng chưa kịp nói câu nào, cô cũng không quấn lấy anh.

Xem ra có câu nói không sai, một người phụ nữ có bạn bè có sự nghiệp, thì chồng chỉ là công cụ làm ấm giường, khi nào cần mới lấy tới dùng..

Sau khi đón Tần Thư, ba người đi siêu thị mua chút đồ ăn, rồi về thẳng nhà.

Đã lâu rồi Tần Thư chưa được thoải mái như vậy, có thể tạm thời buông bỏ phiền não.

“Em hình như béo lên đấy?” Doãn Nhất Kiều nhìn chằm chằm cô vài giây, nói một câu như vậy.

“Thật á?” Tần Thư vội lấy gương ra soi, tự cô nhìn không nhận ra cái gì.

“Cảm giác hình như béo lên.” Thu Lam cũng nói như vậy.

Tần Thư nghĩ: “Dạo này em bận quá, mỗi ngày đều ăn khuya, có lẽ béo lên thật.” Cũng có thể là khoảng thời gian trước không cùng Hàn Phái vận động nên béo lên.

Xem ra phải rèn luyện thật rồi, chỉ dựa vào lắc di động lừa bước số cũng không phải biện pháp.

“Em thật sự quyết định bước vào vũng nước đục này à?” Thu Lam từ kính chiếu hậu nhìn Tần Thư, hỏi.

Tần Thư gật đầu, hỏi lại: “Bằng không chị còn có cách nào không?”

Thu Lam nhún vai: “Chị thì có thể có cách nào? Vậy chúc em kỳ khai đắc thắng.”

“Cảm ơn chị.”

Doãn Nhất Kiều cất di động, cũng nói vài câu: “Chị cảm thấy, đối phó với Úy Minh Hải như vậy, cần dựa vào sách lược, cứng đối cứng là thua không thể nghi ngờ.”

Vỗ vỗ bả vai Tần Thư, “Chị xem trọng em.”

Tần Thư cười cười: “Chị nói vậy, em nhất định phải làm ra chút thành tích mới được.”

Cô lại hỏi Thu Lam: “Chờ về Bắc Kinh, có thể giúp em hẹn chị của chị uống ly cà phê không?”

Thu Lam buồn bã nói: “Chị đã nói mà, sao mà em có thể nhàn hạ thoải mái uống rượu với chị lãng phí thời gian đâu, hóa ra là có mục đích cả.”

Tần Thư theo sát hỏi: “Vậy chị có đồng ý giúp em không?”

Thu Lam cũng ăn ngay nói thật: “Em đoán chắc chị không quen nhìn Úy Lam, khẳng định sẽ giúp em, em mới nguyện ý nói với chị chuyện của Phương Mộ Hòa, đúng không? Bằng không em vừa mới bị vạ miệng xong, sẽ không vô duyên vô cớ tìm chị nói chuyện cơ mật như vậy.”

Tần Thư: “Còn không phải là em tin chị nên mới nói với chị sao?”

“Thôi thôi thôi, mấy lời này của em mang về độc hại Hàn Phái đi.”

“…”

Thu Lam cũng sảng khoái: “Khi nào về chị sẽ giúp em hẹn chị ấy, còn hai người nói chuyện được như thế nào, chị cũng mặc kệ.”

Tần Thư cười: “Cảm ơn chị, em biết chị là người đẹp tâm thiện mà.”

Thu Lam: “…” Vua nịnh nọt.

Tần Thư còn tương đối tự giác, đồng ý với Hàn Phái không uống rượu, nên không chạm vào, cùng Doãn Nhất Kiều uống chút đồ uống, Doãn Nhất Kiều sau khi mang thai thì bắt đầu thích ăn đồ chua, đồ uống cũng vậy.

Hỗn hợp nước chanh và nước nho.

“Cái này của chị chua lắm.” Doãn Nhất Kiều nhắc nhở Tần Thư.

Tần Thư: “Không sao, đồ uống chua nhiều C, đẹp da.”

Cũng chỉ có một mình Thu Lam uống rượu vang đỏ, còn uống không ít.

Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện đến tận gần 1 giờ sáng.

Có lẽ do tế bào thần kinh quá hưng phấn nên không buồn ngủ chút nào.

“Nói chút chuyện kích thích không?” Thu Lam ghé vào sô pha, hỏi hai người bọn cô.

“Được đấy, nói bí mật của chính mình.” Doãn Nhất Kiều không chê, lại nhìn về phía Tần Thư: “Em thì sao? Có dám chơi không?”

Tần Thư nghĩ nghĩ, “Hình như em cũng không có bí mật gì khiến các chị hứng thú.”

“Nếu không thì tâm sự xem bạn trai cũ của em là ai.” Thu Lam uống hơi say, cũng không có cố kỵ, nói với Tần Thư: “Để công bằng một chút, chị nói bí mật của chị trước, trước kia chị yêu thầm một người đàn ông, thật ra thấy anh ta đáng thương, cho anh ta chút mặt mũi, nếu không một thanh niên tốt mà không có nữ nhân vây quanh, quá mất mặt.”

Doãn Nhất Kiều: “Chua quá, cái ly nước này của tớ là nước chanh với nước nho cũng không chua bằng lời cậu nói, nếu không cậu sửa tên đi, gọi là Thu Toan Toan? Tên này cũng không tệ đâu.”

(Toan là vị chua)

Thu Lam cũng cười: “Lăn sang một bên đi!”

Doãn Nhất Kiều cằm hướng về phía Tần Thư giương lên: “Đến lượt em.”

Tần Thư: “Mối tình đầu của em chính là Hàn Phái nha, không có bạn trai cũ.”

Thu Lam bò dậy, đổ nửa ly rượu vang đỏ: “Vậy chẳng phải là không thú vị sao, cả đời chỉ có một người đàn ông, em cũng không có gì để so sánh.”

Doãn Nhất Kiều không ủng hộ: “Ai nói một người thì nhàm chán, Hàn Phái như vậy, một người bằng mười người, nói không chừng mười người cũng không bằng một mình anh ta.”

Nói xong ha ha bật cười.

Tần Thư: “…”

Cùng mấy chị thục nữ ở bên nhau, thật đúng là không phải đối thủ, cô không theo được.

Doãn Nhất Kiều ngồi trên thảm, dựa vào sô pha, cả người đều lười biếng, hỏi cô: “Em xinh đẹp như vậy, trước khi gặp được Hàn Phái không có người nào theo đuổi em à, hay em không thích?”

“Đúng vậy, nói nam thần trước kia đi.” Thu Lam phụ họa.

Tần Thư: “Em yêu thầm thầy giáo em, sau đó thổ lộ bị cự tuyệt.”

“Mẹ nó! Kinh vậy?! Em như vậy còn bị cự tuyệt?” Thu Lam tinh thần tỉnh táo, buông chén rượu, dựa vào gần Tần Thư, “Nói nói, thầy giáo kia thế nào, khẳng định mắt bị mù, nếu không một cô bé tốt như vậy, sao nỡ cự tuyệt?”

Tần Thư không nói tên, dù sao Thu Lam với Doãn Nhất Kiều đều biết Hạ Cánh Nam, còn chuyện sau đó Hạ Cánh Nam lại thổ lộ với cô, cô càng không đề cập nửa câu.

Chỉ đơn giản nói: “Thầy giáo đó rất đẹp trai, rất có mị lực, có lẽ không thích kiểu như em nên cự tuyệt.”

Doãn Nhất Kiều vẫn luôn như suy tư gì đó nhìn Tần Thư, hồi tưởng từ lần đầu tiên thấy Tần Thư đến bây giờ, đặc biệt vài chi tiết có quan hệ đến Hạ Cánh Nam, cô đều tinh tế hồi tưởng lại một lần.

Cô bừng tỉnh, “Tần Thư, thầy giáo em yêu thầm, không phải là …lão đại của chúng ta chứ?”

“Ai?” Thu Lam nhíu mày, cho rằng mình nghe lầm.

Doãn Nhất Kiều: “Ngân hàng của bọn tớ còn có ai đẹp trai?”

“Hạ Cánh Nam chứ ai.” Thu Lam không hề nghĩ ngợi đã nói ra.

Doãn Nhất Kiều cơ bản xác định, chính là Hạ Cánh Nam.

Hạ Cánh Nam vẫn luôn cực kỳ bảo vệ Tần Thư, lúc trước cô muốn Tần Thư đến tổ cô, Hạ Cánh Nam không cho cô chút mặt mũi nào, trước kia không hiểu, hiện tại đã biết rõ, hóa ra Hạ Cánh Nam rất để ý đến cảm nhận của Tần Thư.

Tần Thư ở dự án AC phạm vào sai lầm cấp thấp, Hạ Cánh Nam chưa bao giờ bảo vệ ai như vậy, loại bảo vệ này hiển nhiên vượt qua tình cảm của một cấp trên đối với cấp dưới.

Là bản năng bảo vệ của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Có lẽ Hạ Cánh Nam đã bỏ lỡ Tần Thư.

Người đàn ông này vẫn giống như trước kia, sự nghiệp vĩnh viễn quan trọng nhất.

Doãn Nhất Kiều nhìn Tần Thư: “Có phải thầy Hạ của em không?””

Tần Thư cười: “Em quên rồi.”

“Trời ạ, duyên phận kiểu gì vậy, ông trời của tôi ơi.” Thu Lam nhất thời kích động, “Tớ thật bội phục Hạ Cánh Nam, người yêu thầm mình với vợ cũ đều làm việc dưới trướng của mình, anh ta còn có thể trấn định tự nhiên như vậy.”

Tần Thư ngẩn ra, “Vợ trước của thầy Hạ cũng làm ở Hải Nạp?”

Doãn Nhất Kiều liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Nào, ngoan, gọi một tiếng cựu sư mẫu nào.”

Tần Thư: “……”

Cô trực tiếp ngã ra thảm, lấy cánh tay che mắt.

Thế giới nhỏ như vậy, vòng đi vòng lại, cô vậy mà lại kết bạn với vợ cũ của Hạ Cánh Nam.

Thu Lam: “Không được, tớ phải uống thêm một chén.” Cô quỳ bò qua, cũng không cần khăn lông, trực tiếp dùng tay cầm bình rượu vang đỏ đổ một ly đầy.

Đặc biệt cảm khái: “Thật sự, hạnh phúc đều là so sánh mới thấy được, biết em xinh đẹp như vậy còn yêu mà không được, chị cũng hoàn toàn cân bằng rồi, tới đây, ba người phụ nữ số khổ chúng ta làm một ly.”

Tần Thư còn nằm trên mặt đất: “Để bản công chúa bình tĩnh một chút.”

Doãn Nhất Kiều cười: “Nhìn đến cựu sư mẫu kích động đến thế à?”

Cô vỗ vỗ chân Tần Thư: “Dậy đi, em xem đầu em gối đi đâu rồi.”

“Chị cảm thấy em nên thấy may mắn, may mắn lúc trước thầy Hạ của em cự tuyệt em, bằng không em nào có cơ hội gặp được Hàn Phái? Nói thật, Hạ Cánh Nam là một cộng sự tuyệt vời, cũng vừa là thầy vừa là bạn, một cấp trên có mị lực, cũng là một đối thủ khiến người ta tôn trọng, nhưng trong tình yêu, gia đình, anh ta một chút cũng không xứng.”

Tần Thư bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi ngồi dậy.

Thu Lam đưa một ly rượu vang đỏ cho cô: “Đến đây đi, uống một chút.”

Tần Thư xua tay: “Em uống một chút là say, đã đồng ý với Hàn Phái là không uống rồi”

Doãn Nhất Kiều nhìn về phía Thu Lam: “Đừng mời rượu, đôi mắt của cô ấy không tốt lắm, loại đồ uống có cồn vẫn là không nên uống.”

Tần Thư kinh ngạc: “Cái này chị cũng biết?”

Doãn Nhất Kiều gật đầu: “Ừ, chị vẫn luôn hỏi Hạ Cánh Nam muốn người, sau đó Hạ Cánh Nam bị chị phiền đến không có cách nào, nói đôi mắt em không tốt, không chịu nổi ngồi máy tính lâu, lúc này chị mới từ bỏ.”

Cô cầm hai hộp sữa chua đổ vào cái ly, đưa cho Tần Thư một ly, lại ý bảo Thu Lam: “Nào, chúng ta cùng nhau uống một chén, kính thanh xuân bất hối của chúng ta, cảm ơn chúng ta gặp được người đó, giúp chúng ta trưởng thành, càng muốn cảm ơn chính chúng ta, cảm ơn chúng ta không thay đổi, không buông bỏ không lạc đường, sau khi phá kén thành bướm, chúng ta có được bản thân xinh đẹp nhất, cũng cảm tạ biển người mênh mông, ba chúng ta có cơ hội gặp gỡ.”

Sau đó cũng không biết tới mấy giờ, có lẽ là tới gần hửng đông.

Nói chuyện đến đói bụng, Thu Lam đi làm chút đồ ăn, ăn xong lại tiếp tục nói.

Cuối cùng nói đến mệt mỏi, nằm ở trên sô pha ngủ thiếp đi.

Doãn Nhất Kiều cũng không mở nổi mắt, vẫn cố đứng dậy, tìm thảm lông đắp lên cho Tần Thư với Thu Lam, mình cũng đắp một cái, không vào phòng ngủ, ở một cái sô pha khác ngủ tạm trong chốc lát.

Đêm nay, đối với Tần Thư mà nói, là một đoạn đặc biệt có ý nghĩa trong sinh mệnh của cô.

Rất nhiều năm sau cô với Doãn Nhất Kiều và Thu Lam nói đến đêm đó, vẫn sẽ đặc biệt cảm khái.

Từ trên người Doãn Nhất Kiều và Thu Lam, cô nhìn thấy, hóa ra phụ nữ có thể sống rộng lượng, tiêu sái như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi