MẸ NÓ À! EM THẬT MẠNH MẼ

Đẩy cửa ra liền nhìn thấy, Hoắc Đình đang nâng cái bụng lên dựa vào đầu giường mà đọc sách, còn cái tay kia thì đang cầm ô mai cho vào miệng. Bạch Vũ Phi vừa cười vừa đi lại, liền giật mình, một cái túi ô mai lớn bây giờ chỉ còn thấy một cái đáy nhỏ nhỏ, “ Ôi tổ tông của anh, tiểu Đình, một túi ô mai lớn như vậy mà em cũng ăn hết sao?” Bạch Vũ Phi trừng mắt nhìn.

Hoắc Đình đang xem sách, mắt không nhìn lên nói, “ Không phải anh nói là buồn nôn thì ăn sao, em vẫn luôn cảm thấy buồn nôn, chỉ cần không ăn liền muốn ói, em cũng đâu muốn như vậy.”

“ Nhưng mà em ăn như vậy sẽ thấy khó chịu, mau bỏ xuống đi.” Nhanh chóng giật quả ô mai mà Hoắc Đình đang chuẩn bị cho vô miệng, ném lại vào trong túi, “ Tiểu Đậu sẽ lập tức bưng cơm lên, ăn cơm cho ngon, đừng ăn những thứ này nữa.” Bạch Vũ Phi lấy sách trong tay Hoắc Đình đi, rồi chậm rãi dìu cậu đi.

“ Em có thể tự đi.” Hoắc Đình đẩy tay của Bạch Vũ Phi ra, thật ra thì anh nằm cả ngày trên giường, cho nên cơ thể cũng không thể nào linh hoạt được. Với lại bụng càng ngày càng lớn, cho nên lúc đứng lên khiến cho phần hông của Hoắc Đình phải chịu một áp lực rất lớn, mặc dù là anh ngầm chịu đựng, nhưng cái cảm giác giày vò người khác này thỉnh thoảng làm anh thật sự không thể chịu nổi. Cho nên anh chỉ có thể tận lực mà nằm nghỉ thôi, cho dù anh cảm thấy như vậy không giống một nam tử hán cho lắm, nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác.

“ Được rồi, chờ đến lúc em sinh, cũng sẽ khó khăn hơn như vậy nữa đó.” Bạch Vũ Phi lại đi qua dìu Hoắc Đình.

Hoắc Đình lại đỏ mặt, lần này cũng không đẩy tay anh ra nữa. Bạch Vũ Phi đỡ anh ngồi vào trước bàn cơm, tiểu Đậu đã bày các món ăn lên. Đều là những món ăn mà Hoắc Đình thích ăn, làm cho khẩu vị của anhc ũng tốt hơn, ăn cũng nhiều hơn. Sau đó được Bạch Vũ Phi nhắc nhở, “ Tiểu Đình, không nên ăn quá nhiều, nếu không lúc hài tử đạp vào bụng sẽ thấy rất khó chịu, em lại buồn nôn nữa đó.” Bạch Vũ Phi nhẹ nhàng mà sờ sờ bụng của Hoắc Đình.

“ Dạ.” Hoắc Đình dĩ nhiên là biết nếu ăn quá nhiều sẽ khiến anh khó chịu, cho nên bèn buông đũa.

Tiểu Đậu dọn dẹp chén đũa, lui ra ngoài. Bạch Vũ Phi giúp Hoắc Đình, “ Em lên giường ngồi một chút, anh đi thắp đèn trong viện lên, chúng ta đi dạo trong viện một chút, hôm nay em còn chưa hoạt động gì đâu đấy.” Hơn tám tháng rồi, nếu không hoạt động nhiều một chút, để cho hài tử quay xuống dưới, nhất định lúc sinh con sẽ mất rất nhiều sức.

“ Mệt mỏi, không muốn cử động.” Hoắc Đình nhíu mày.

“ Tiểu Đình, nghe lời, như vậy hài tử mới có thể quay đầu, nếu không lúc sinh sẽ không tốt.” Bạch Vũ Phi ngồi xổm phía trước Hoắc Đình, nâng lấy cái bụng to của Hoắc Đình.

Tư thế như thế này khiến cho Hoắc Đình có chút ngượng ngùng, khẽ nghiêng mặt qua một bên, “ Được…Được rồi.” Kỳ thật anh cũng không muốn lúc sinh hài tử lại không tốt.

Bạch Vũ Phi chuẩn bị xong, quay trở lại đỡ Hoắc Đình, lần này Hoắc Đình cũng không đẩy Bạch Vũ Phi ra nữa, quả thật cảm giác hôm nay có chút không đúng lắm, cảm giác rất kỳ quái. Hai người chậm rãi mà đi ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi mà tản bộ ở trong sân.

“ Hôm nay đi xem bệnh có vài người rất phiền, người có tiền là người yếu ớt nhất, không có bệnh gì nặng cũng làm chuyện bé xé ra to.” Bạch Vũ Phi vừa đi vừa cùng lão bà nói những việc mà anh đã trải qua ngày hôm nay.

Hoắc Đình nghe câu được câu mất, thật giống như là đã thành thói quen vậy. Đột nhiên cảm giác được trong bụng vang lên ùng ục ùng ục, đột nhiên một cảm giác kỳ quái xông lên, bước chân của Hoắc Đình dừng lại, bàn tay xoa lên bụng to một cái.

“ Thế nào, tiểu Đình?” Cảm thấy Hoắc Đình dừng lại, còn xoa bụng, làm cho Bạch Vũ Phi sợ hết hồn.

“ Không…Không biết, cảm giác thật kỳ quái.” Hoắc Đình nhíu mày. Trong bụng lại một trận ùng ục ùng ục vang lên kêu loạn một hồi, có cái gì đó muốn xông ra khỏi  hạ thân của Hoắc Đình. “ Ngô…” Hoắc Đình giống như là đã ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

“ Tiểu Đình, đừng có dọa anh! Thế nào? Động thai? Hay là bị đau chỗ nào?” Chỉ cần là chuyện của Hoắc Đình thì Bạch Vũ Phi đều luống cuống tay chân hết cả lên.

“ Không…Không phải!” Nói xong Hoắc Đình liền tránh khỏi tay của Bạch Vũ Phi, liền hướng qua bên phải của viện mà đi.

“ Thế nào, tiểu Đình, cuối cùng là em bị như thế nào? Làm sao mà lại không nói cho anh biết, em muốn anh sốt rột đến chết à!” Bạch Vũ Phi sốt ruột muốn chết, nắm chặt tay Hoắc Đình không để cho cậu đi.

“ Ai nha, mau buông ra, em không được…Ngô…” Trong bụng liền truyền tới một cảm giác quặn đau, khom lưng ôm lấy bụng.

“ Tiểu Đình!” Bạch Vũ Phi thật sự không thể nhịn nữa, lập tức ôm lấy Hoắc Đình, cũng không biết là cái thân thể nhỏ này có bao nhiêu sức lực. Xoay người quay trở lại phòng ngủ.

“ A! Anh thả em xuống! Nhanh lên một chút, em…em…” mặt Hoắc Đình đỏ lên, “ Em hình như là bị tiêu chảy!” Hoắc Đình nói xong hận không thể đem đầu lưỡi của mình mà nuốt mất.

Bạch Vũ Phi liền ngẩn người, thì ra là lão bà muốn phóng thích chất thải, thở dài một hơi, chẫm rãi mà để Hoắc Đình xuống. Chân vừa chạm đất, Hoắc Đình liền một tay chống hông, một tay nâng bụng lên hướng về phía nhà xí bên phải viện mà “ Chạy ”.

“Đừng nóng vội! Tiểu Đình, để anh dìu em, em chậm một chút!” Bạch Vũ Phi muốn đuổi theo.

“ Không được!” Hoắc Đình mạnh mẽ quay đầu lại, “ Không cho phép anh tới đây!” Để cho Bạch Vũ Phi dẫn anh đi bài tiết, nghe cái mùi buồn nôn kia, còn không bằng để cho anh lập tức chết đi cho rồi, “ Không cho phép đi tới đây, nếu không sẽ cho anh biết mặt!” Nói xong liền vội vàng mà đi vào bên trong nhà xí.

Bạch Vũ Phi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi lão bà của mình, lão bà đã ra lệnh, sao dám không nghe chứ, nhưng mà vẫn không yên lòng, chỉ có thể đứng ở chỗ cách nhà xí không xa mà chờ Hoắc Đình đi ra.

Từ lúc bụng của Hoắc Đình hơi nhô ra, Bạch Vũ Phi đã đem nhà xí đổi thành kiểu ngồi, cho nên anh cũng không lo lắng chyện vì thân hình của Hoắc Đình mà không thể ngồi xổm được, nhưng mà đã hơn tám tháng rồi cho nên thân thể cũng có chút nguy hiểm, anh ở ngoài cửa có chút sốt ruột. Cố gắng mà lắng nghe động tĩnh bên trong nhà xí, bên trong mơ hồ mà truyền ra tiếng rên rỉ của Hoắc Đình, trong lòng Bạch Vũ Phi thấy thật là khó chịu.

Một lát sau, cửa nhà xí mở ra, Hoắc Đình đỡ bụng mà đi ra, Bạch Vũ Phi nhanh chóng chạy lại, “ Tiểu Đình, sao rồi?”

Sắc mặt của Hoắc Đình không được tốt lắm, nhưng mà lại không muốn làm cho Bạch Vũ Phi lo lắng, lại càng không muốn ở trước mặt anh mà tỏ ra yếu đuối, “ Không có… Không có chuyện gì…” Nhưng tay lại vẫn không ngừng mà xoa bụng.

Bạch Vũ Phi nhìn thấy cậu vẫn không được thoải mái, thì hết sức đau lòng, “ Ai, nhất định là do ăn quá nhiều ô mai, mà vừa rồi lúc nãy cũng ănk hông ít cơm tối, cho nên mới làm cho dạ dày khó chịu như vậy. Đã nói là em đừng ăn nhiều như vậy rồi, lúc nào em cũng không chịu kiềm chế mình cho tốt!” Một tay đỡ Hoắc Đình, tay kia cũng không nhàn rỗi gì mà đang giúp anh xoa bụng.

Hoắc Đình lúc này đang cảm thấy khó chịu, nghe anh nói xong liền có chút tức giận, “ Anh còn trách em? Là ai đã biến em thành cái bộ dàng kỳ quái này?!”

Bạch Vũ Phi sửng sờ, biết là mình không nên nói như vậy, “ Đừng tức giận đừng tức giận, là anh sai, anh không nên nói như vậy.” Anh vội vàng mà dỗ dành lão bà đang tức giận của mình.

Hoắc Đình trừng mắt liếc anh một cái, không thèm nói chuyện, anh cũng biết là do Bạch Vũ Phi đau lòng cho nên mới nói như vậy, mà hôm nay đúng là anh cũng không biết tiết chế, lại ăn nhiều ô mai đến như vậy, “ Hô… Lần sau em sẽ chú ý, sẽ không ăn nhiều như vậy nữa, ngô…Ừ…” Trong bụng lại quấy lên, quay người đi về phía nhà xí.

“ Ai, tiểu Đình!” Bạch Vũ Phi sốt ruột mà dìu anh đi.

“ Đứng ở đó, đừng có tới đây!” Hoắc Đình cũng không quay đầu lại, mà vội vàng đi vào nhà xí.

Một buổi tối, Hoắc Đình ra ra vào vào nhà xí bảy tám lần, rốt cuộc thì cái dạ dày cũng trống không, không còn gì cả, hai chân thì như nhũn ra chỉ có thể dựa vào Bạch Vũ Phi dìu đi mà quay trở về phòng ngủ, sắc mặt thì tái nhợt đi, Bạch Vũ Phi nhìn thấy thế này liền hết sức đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào, mặc dù là hài tử đã lớn rồi, nhưng Hoắc Đình cũng không dám tùy tiện mà uống bất kỳ loại thuốc nào, chỉ có thể cố gắng vào những lúc này.

“ Ngô…Ngô…Ừ…Hoắc Đình nằm ở trên giường, vô thức mà hừ nhẹ, hai chân anh bây giờ nhũn hết cả ra, cả người vã ra cả mồ hôi lạnh, cái bụng vẫn còn rất khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi