MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU

Tiết học thứ hai trong buổi chiều là tiết thể dục.

Với các bạn học sinh lớp chín mà nói, từ rất lâu về trước, bọn họ đã quên luôn cái cảm giác được đến lớp học thể dục rồi. Không có gì lạ khi tiết học này lại bị buộc phải chuyển thành tiết tự học. Nghiêm Dục không thể ngồi yên được, cậu bèn ôm một quả bóng rổ đi ra khỏi lớp, cậu vội vã đi xuống lầu, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ phát ra từ trong một góc nhỏ, giọng nói ấy nghe vô cùng lo lắng: “Bà ngoại, sao thế ạ, tại sao mẹ cháu lại ở trong bệnh viện vậy ạ?”

Bước chân của cậu chợt khựng lại.

Chỉ vì, cậu nhận ra giọng nói đó, đó là giọng của Trịnh Tư Vận.

Trịnh Tư Vận vô cùng mong chờ ngày mai mẹ mình sẽ về, nhưng cô lại nhận được tin nhắn từ ông ngoại, ông ngoại nói cô cứ đến lớp cho tốt, hai ngày tới mẹ cô sẽ không thể quay lại Đông Thành.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Bèn bỏ qua việc vẫn còn đang trong giờ tự học, xin phép giáo viên xong thì cô chạy ra khỏi lớp và bấm số của bà.

Bà nói với cô là mẹ cô đang ở trong bệnh viện.

Bà Trịnh đi tới hành lang, cố gắng hạ thấp giọng xuống rồi dỗ dành cô: “Tư Vận à, không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ cháu chỉ hơi hơi sốt mà thôi, giờ còn đang truyền dịch, hồi phục lại rồi thì mẹ cháu sẽ quay về với cháu, bây giờ bà nói cho cháu biết là vì bà không muốn cháu lo lắng quá nhiều.”

“Vậy mẹ cháu thì sao ạ, mẹ cháu đã khá hơn chưa?”

Trịnh Tư Vận nói hơi nhanh, cô quá lo lắng.

“Mẹ cháu không sao đâu, vừa mới ngủ không bao lâu, bao giờ mẹ cháu tỉnh lại thì bà sẽ bảo con bé gọi về cho cháu nhé.”

“Bà ngoại, không sao thật chứ ạ? Tại sao mẹ lại sốt vậy bà? Không đúng, thời tiết ở Nam Thành tốt như vậy mà sao mẹ cháu lại bị sốt cho được?”

Nghiêm Dục – người không hề có ý định nghe lén, đã hiểu hết.

Tiết trước, thông qua Đặng Mặc Ninh, cậu đã biết rằng, mẹ của Trịnh Tư Vận đã trở lại Nam Thành vì có một số việc, vậy nên Trịnh Tư Vận đã ở tạm trong ký túc xá của trường vài ngày.

Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế?

Mẹ của Trịnh Tư Vận bị ốm và phải nhập viện ư?

Khi cậu hồi thần lại thì không còn âm thanh nào ở góc nhỏ đó nữa. Cậu ngập ngừng đi xuống lầu, nhưng chỉ mới xuống được có vài ba bước, thì cậu lại tình cờ liếc nhìn và trông thấy Trịnh Tư Vận đang bám vào lan can, cô cúi đầu và vai hơi run run.

Ngay lập tức, đầu Nghiêm Dục chợt nảy số…

Có phải là cô ấy đang khóc không nhỉ?

Chuyện này…

Cậu có thể lờ đi như không biết gì không?

Nghiêm Dục còn chưa nghĩ được bước tiếp theo mình nên làm gì, thì Trịnh Tư Vận đã nghe thấy tiếng bước chân, cô ngừng khóc và quay đầu lại nhìn.

Trong mắt Nghiêm Dục, cậu chỉ thấy trông cô thật là đáng thương.

Trịnh Tư Vận cũng thu hồi ánh nhìn và cố gắng bình tĩnh lại. Cô trùng sinh từ năm hai mươi tám tuổi về lại, hoàn toàn không thể nhớ rõ hết mọi tình tiết của hơn mười năm trước, sau khi nghĩ kỹ càng lại, cô không nhớ kiếp trước mẹ mình có về trễ mấy ngày trong dịp này hay không…

Khi đó, cô chỉ tập trung vào việc học.

Cô không nên hoảng hốt quá mức.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mẹ mình đang bị bệnh thì cô lại thấy vô cùng lo lắng, thậm chí, cô còn thấy hối hận, hối hận vì sao mình không trở về cùng mẹ, dù không thể làm gì thì ít nhất là cô vẫn có thể ở bên cạnh mẹ khi mẹ bị ốm.

Trong cuộc đời của Trịnh Tư Vận, không ai quan trọng hơn mẹ cô, kể cả chính bản thân cô.

Cô có thể vào vai một học sinh cấp hai nhanh như thế, cô có thể bình tĩnh học tập như thế, tất cả chỉ là vì lòng cô hướng về một mong muốn duy nhất.

Để mẹ cô có một cuộc sống tốt đẹp.

“Không phải là tôi cố ý nghe lén đâu.” Nghiêm Dục giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.

Trịnh Tư Vận ủ rũ ậm ừ.

Sau khi Nghiêm Dục chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cậu hỏi: “Mẹ cậu bị bệnh à?”

Trịnh Tư Vận không muốn nói gì cả, cô quay đầu nhìn sang nơi khác.

Nghiêm Dục không biết cách an ủi người khác, cậu cao hơn Trịnh Tư Vận gần một cái đầu, nhưng bây giờ cả người cậu cứng đờ hết ra và trong lòng bối rối vô cùng, chỉ có thể vô tư mà nói: “Bây giờ đang giao mùa, ốm là chuyện bình thường.”

Trịnh Tư Vận cứ thầm nhắc nhở lòng mình rằng: Đây là người thừa kế của tập đoàn Thành Nguyên trong tương lai, đây là chủ tịch tương lai, chú của cậu là chủ tịch Nghiêm mà mọi người đều phải kính sợ.

Chỉ có vậy thì cô mới có thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn nhìn chằm chằm vào cậu.

Không phải là cô không biết phân biệt tốt xấu, cô biết là cậu đang an ủi mình chứ, chỉ là cậu không giỏi ăn nói mà thôi, cho nên cô cũng không trách lòng tốt của cậu.

Nghiêm Dục cũng ý thức được mình đã nói sai, bèn xấu hổ sờ sờ mũi, lui về phía sau một bước, nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Trịnh Tư Vận: “Ừ.”

Sau khi nghĩ một chút, cô nói thêm hai chữ: “Cảm ơn.”

Nghiêm Dục cảm thấy xấu hổ khi cô nói câu đó.

Hầu như tất cả các thành viên trong gia đình nhà họ Nghiêm đều có tính tình khá dễ chịu.

Khi Nghiêm Dục đi xuống cầu thang rồi nhìn lên một lần nữa, Trịnh Tư Vận đã lên lầu và đi vào lớp học.



Bệnh viện Nam Thành.

Khi Trịnh Vãn tỉnh dậy thì trời đã tối.

Xung quanh cô chỉ toàn là sự im lặng, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời. Cửa phòng bệnh khép hờ, từ hành lang dần truyền đến tiếng bước chân, còn có mấy âm thanh mơ hồ nào đó.

Lòng buồn rầu, cô đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh một cách vô cùng máy móc.

Nhà vệ sinh chật chội, cô quên bật đèn, một tay cô đỡ bồn rửa mặt và nhìn vào gương với vẻ mặt thất thần.

Là một người mẹ, chỉ cần nhớ lại giấc mơ vừa nãy thôi, thì trái tim cô đau đớn vô cùng, thậm chí, cô còn vô thức quên đi rằng, trong cuốn sách đó, mẹ của nhân vật nữ phụ Trịnh Tư Vận cũng đột ngột qua đời. Cô không hề nghĩ tới tình cảnh của mình trong giấc mơ đó, cũng không nghĩ tới cuộc đời của mình ngắn ngủi như thế, mà trong đầu cô chỉ toàn là vẻ mặt tuyệt vọng của con gái.

Trịnh Vãn nắm chặt lấy mép bồn rửa.

Bấy giờ, những ngón tay mảnh mai rõ ràng như đang hội tụ một nguồn sức mạnh vô biên, như thể là cô có thể chống lại mọi tai họa.

Lòng cô rối như tơ vò, cảm thấy hoảng loạn không thôi.

Ngay cả cơ thể cô cũng run lên, không sao kiểm soát được.

Cho đến khi có người gõ nhẹ vào cửa, rồi có một giọng nói ân cần, giọng nói ấy như có thể xoa dịu mọi cảm xúc khó chịu của cô trong giây lát: “Tiểu Vãn, sao không bật đèn lên vậy con? Con đã thấy đỡ hơn chưa? Mẹ đi kêu y tá đến đo nhiệt độ nhé?”

Đôi mắt Trịnh Vãn dần bình tĩnh lại, đi ra khỏi cơn hoảng sợ, cô đưa tay ra, lần mò lung tung rồi cuối cùng cũng chạm vào được công tắc.

Xua tan bóng tối của không gian chật hẹp này.

“Mẹ, con… ra ngay đây.”

Đôi bàn tay cô run rẩy vặn vòi nước, nước lạnh giội lên người khiến cô dần tỉnh táo trở lại.

Mẹ Trịnh lo lắng đứng ở cửa.

Trịnh Vãn mở cửa, cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng mẹ và con gái luôn có một sự gắn kết thân thiết nhất trên thế gian này. Mẹ Trịnh chỉ cần liếc mắt thôi là đã biết con gái mình có gì đó không ổn, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, sắp gục xuống như phiến lá rụng, bà bèn vội vàng tiến lên, ôm chặt lấy con gái mình, hỏi han: “Sao vậy con? Tiểu Vãn, con mau nằm xuống đi, mẹ đi gọi bác sĩ ngay.”

“Không, không sao ạ.” Rõ ràng là Trịnh Vãn vừa mất bình tĩnh xong, nhưng giờ đây, khi cô sờ sờ vào bàn tay nhăn nheo của mẹ, cô chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt cô ánh lên vẻ yếu ớt: “Không sao ạ, thật đó mẹ, chỉ là con đã nằm mơ rồi bị dọa sợ thôi.”

Mẹ Trịnh cười.

Dù con gái đã ngoài ba mươi nhưng trong mắt bà, cô vẫn là em bé gặp ác mộng thì sẽ ôm búp bê đến để nhận được những lời an ủi của năm nào.

Thế là bà vươn tay vỗ vỗ vào cánh tay của con gái, dỗ dành: “Mọi thứ trong mơ đều là giả, mơ trái ngược với thực tế.”

Trịnh Vãn thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: “Vâng, mọi thứ trong mơ đều là giả, sẽ không bao giờ xảy ra.”

Cô nằm xuống giường, mẹ Trịnh ngồi bên giường.

“Ngoan, ngủ thêm một lát nữa đi, ba đã đi về nấu cơm rồi, lát nữa mới tới.”

Đôi bàn tay già nua như chứa chan sức mạnh đang vuốt ve tấm lưng gầy guộc của cô con gái.

Trịnh Vãn từ từ nhắm mắt lại.

Dẫu đã đi vào giấc ngủ, cô vẫn nắm lấy tay mẹ.

Sức mạnh mà cô nhận được từ mẹ mình rồi sẽ trở thành sức mạnh của chính cô, và cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con gái mình, giống như là mẹ đã bảo vệ cô vậy.



Nghiêm Dục rất ít đến lớp tự học buổi tối, cả ngày ở trong trường học đã đủ mệt mỏi rồi, khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu là người đầu tiên xông ra khỏi phòng học. Tài xế đã chờ sẵn ở cổng trường, cậu khá thân với chú Dương tài xế, sau khi lên xe, cậu không suy nghĩ gì mà chỉ hỏi ngay: “Chú Dương, chú nghĩ từ chỗ chúng ta mà lái xe đến Nam Thành thì sẽ mất bao lâu?”

Chú Dương nắm chặt tay lái, sắc mặt trông vẫn như bình thường và đáp lời: “Sao cháu lại hỏi cái này? Lái xe đến đó thì mất ít nhất là mười tiếng.”

Nghiêm Dục chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Cậu ậm ừ, sau đó dựa vào ghế ngồi, nói tiếp: “Cháu chỉ là hỏi chơi chơi thôi, Nam Thành xa đến vậy à.”

Chỉ là vì cậu cảm thấy giọng điệu cầu xin được quay lại Nam Thành của Trịnh Tư Vận qua điện thoại nghe đáng thương quá.

Nhưng trong chuyện này, cậu không có tư cách gì để giúp đỡ cô.

Nếu chú mà biết thì e là cậu sẽ gặp phải rắc rối còn lớn hơn.

Năm nay Nghiêm Dục đã mười lăm tuổi, cuộc sống của cậu quá sức đơn giản, có lẽ, nỗi lo lắng lớn nhất của cậu là “Có cách nào để mình không yếu đuối khi đối mặt với chú mình không?” mà thôi. Cậu không hiểu quy tắc xã giao trong xã hội này, vậy nên, sau khi đưa cậu về nhà, chú Dương – người rất thân thiết với cậu đã không hề do dự mà bấm gọi vào số của trợ lý Vương.

Sau khi trợ lý Vương nghe được chú Dương nói như vậy thì cũng thấy hơi khó hiểu: “Nghiêm Dục hỏi lái xe đến Nam Thành mất bao lâu à?”

Chú Dương cũng thấy vô cùng khó hiểu: “Bỗng nhiên cậu ấy nhắc đến, rồi chỉ là hỏi chơi chơi một hai câu.”

Trợ lý Vương trầm ngâm: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ấy suy nghĩ mất vài giây.

Theo logic mà nói, anh ấy không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện gia đình của chủ tịch Nghiêm, nhưng Nghiêm Dục đã đề cập đến Nam Thành, có vẻ như cậu ấy muốn đến Nam Thành. Để tránh cho những điều không cần thiết sẽ xảy ra và làm chậm trễ tiến độ công việc của chủ tịch Nghiêm, thân là trợ lý đặc biệt, trợ lý Vương không do dự quá nhiều, anh ấy đã báo cáo đầy đủ đầu đuôi sự việc này lại với Nghiêm Quân Thành.



Khi Nghiêm Dục nhìn thấy Nghiêm Quân Thành trở lại nhà cũ, cậu đã bị sốc.

Còn ngỡ rằng mình đã bị ảo giác.

Nếu không thì, sao nửa năm rồi chú không về mà bây giờ lại xuất hiện ở nhà?

Nghiêm Quân Thành thản nhiên liếc nhìn cậu.

Cậu sợ tới mức không nói được câu nào, cứ tưởng rằng chú đã phát hiện ra tâm tư của mình, thế là lặng lẽ ngồi thẳng lưng lên.

Nghiêm Quân Thành tùy ý ngồi ở trên sô pha, ánh mắt anh sáng như ánh đuốc, anh nhìn cậu với ánh mắt dò xét trong vài giây, cuối cùng, anh hỏi rằng: “Cháu muốn đến Nam Thành à?”

Nghiêm Dục: “?”

Cậu chết lặng.

Nhớ không nhầm thì cậu chỉ mới thuận miệng nói với chú Dương thôi, mới có một tiếng trước thôi mà, sao chuyện này truyền tới tai chú nhanh vậy nhỉ?

Phải để cho người ta có quyền riêng tư đi chứ?

Trong lòng oán thì oán vậy thôi, chứ bên ngoài Nghiêm Dục lại rụt rè y như chim cút khi phải đối mặt với chú mình, cậu thành thật trả lời: “Cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi ạ.”

“Thuận miệng?” Nghiêm Quân Thành hờ hững nói ra hai chữ này.

Rõ ràng là không hề có cảm xúc nào trong đó cả, nhưng Nghiêm Dục bỗng cảnh giác theo hai chữ ấy, lập tức lắc đầu như trống lắc: “Không, không, chú, cháu không có ý đó đâu chú.”

“Ý của cháu, nói chú nghe đi.”

Nghiêm Dục do dự chừng một giây, rồi cuối cùng cậu đã kể lại toàn bộ câu chuyện mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào: “Trịnh Tư Vận trong lớp chúng cháu là cô gái bị cháu liên lụy trong kỳ thi đó chú. Vì có việc nên mẹ cậu ấy trở lại Nam Thành, nghe nói bị ốm nên tạm thời không về đây được, cháu thấy cậu ấy khóc, rồi cháu hỏi chú Dương, cháu cũng không có ý gì khác.”

Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn không hề thay đổi.

Anh chỉ liếc Nghiêm Dục một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại, với chất giọng trầm trầm, nói: “Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy bọn họ.”

Nghiêm Dục thấy đau khổ lắm.

Chú Dương không có tinh thần giữ bí mật gì cả.

Nghiêm Quân Thành đứng dậy, khi anh đi ngang qua Nghiêm Dục, vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, trên nét mặt không có bất kỳ một sự dao động nào, như thể là, việc mẹ của Trịnh Tư Vận bị bệnh phải nhập viện không thể để lại chút ảnh hưởng nào trong lòng anh, cô chỉ là một người xa lạ, không liên quan gì đến anh. Nghiêm Dục thấy nghi ngờ suy đoán của mình, hay là cậu đã sai, dường như chú không có phản ứng đặc biệt gì khi nghe thấy điều này, chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều do cậu bị chấn động não rồi tự tưởng tượng ra?

Phát rầu lên được.

Còn bị chú mắng nữa chứ.



Đêm khuya mịt mù.

Có một chiếc ô tô màu đen lướt ngang qua như một con báo trong bóng đêm.

Người lái xe chú ý đến các biển báo trên đường cao tốc.

Trong xe, gần như không có lấy một tiếng động nào, người đàn ông uy nghiêm đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ ~

* Đã trễ lắm rồi, không có nhiều chuyến bay bay từ Đông Thành đến Nam Thành *

* Chủ tịch Nghiêm có chuyên cơ riêng, nhưng thường thì phải hẹn trước với bộ phận có liên quan từ rất sớm thì mới được cất cánh *

↑↑

Đó là lý do tại sao phải lái xe đến đó ngay trong đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi