MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU

Khi Trịnh Vẫn đến trường trung học cơ sở số 3 thì đã gần mười một giờ.

Xe taxi dừng ở cổng trường, cô thanh toán xong rồi mới đi xuống xe, cô Triệu có tác phong làm việc nhanh nhẹn, đã báo trước với bảo vệ, sau khi cô nói tên của mình ra thì bảo vệ mở cổng cho cô.

Trên đường đi, cô không ngừng suy nghĩ trong đầu.

Khi chồng cô còn sống, mặc dù bận rộn với công việc, nhưng về cơ bản, anh ấy luôn chịu trách nhiệm theo dõi việc học của con gái, anh ấy cũng là người trao đổi với các giáo viên trong trường. Sau khi anh ấy qua đời, Trịnh Vãn mới thực sự trở nên độc lập từng chút một, nhưng bây giờ, làm thế nào để trao đổi với giáo viên vẫn là một bài toán khó đối với cô.

Cô đang suy nghĩ xem mình nên xử lý chuyện này như thế nào cho phải.

Nó không chỉ thể hiện thái độ của cô: là một người mẹ, chắc chắn cô phải tin tưởng vào con của mình nhiều hơn.

Nhưng điều quan trọng nhất là phải thuyết phục được giáo viên.

Cô không biết quy định hiện giờ của nhà trường, nếu cô không làm rõ được hành vi gian lận của con gái mình thì liệu nhà trường có lập biên bản hay không? Liệu nó có ảnh hưởng xấu đến tương lai của con gái cô hay không?

Khi đến tòa nhà giảng dạy, sau lưng cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Khi cô đến văn phòng làm việc của cô Triệu – giáo viên chủ nhiệm lớp, còn chưa đến gần cửa mà cô đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền từ trong phòng ra…

“Nên phạt thế nào thì cứ phạt thế ấy đi.”

“Để cho nó nhớ đời.”

Cô dừng bước.

Từ góc nhìn của cô, tất cả những gì cô có thể thấy là bóng lưng của một người đàn ông cao lớn.

Cô Triệu nói qua điện thoại rằng con gái cô đã chuyển đáp án cho một nam sinh trong lớp, chẳng lẽ người này là phụ huynh của đứa bé kia?

Có vẻ là cô đã đến trễ.

Nghĩ đến đây, cô lịch sự đưa tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa.

Khi âm thanh truyền đến, bấy giờ cô Triệu mới nhìn thấy cô, rõ ràng là cô ấy đang rất đau đầu, nhưng vẫn mỉm cười với cô và nói: “Mẹ Tư Vận, chị đến rồi, may quá, tôi sẽ giải thích với chị chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.”

Trịnh Vãn bước nhanh đến, lồng ngực phập phồng và tim đập nhanh.

Trước khi cô bình tĩnh trở lại, cô đã vô thức nói rằng: “Cô Triệu, tôi xin lỗi vì đã làm phiền, Tư Vận nhà tôi đã khiến cô phải lo lắng rồi.”

Người đàn ông đang quay lưng lại với cô hơi khựng lại.

Cô bước vào văn phòng và lơ đãng nhìn sang anh.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng chói chang chiếu vào văn phòng, như thể là con người ta có thể nhìn thấy bụi bay trong không khí.

Nháy mắt, Trịnh Vãn nghĩ rằng mình đã trở lại thời niên thiếu, khi anh mới mười bảy, mười tám tuổi.

Đôi khi, thật là trùng hợp biết bao.

Có lẽ ông trời cũng đã nghe được lời độc thoại nội tâm của cô, trong lòng thầm nghĩ, đã qua bao nhiêu năm rồi, cô cũng đã quên mất hình bóng mối tình đầu, ấy thế mà nay anh lại xuất hiện trước mặt – cứ xuất hiện như thế mà chẳng có bất kỳ một lời dự báo nào.

Trong vài giây ngắn ngủi, cô không biết mình nên có biểu cảm gì.

Trên thực tế, cô không biết phải nói gì hay phải làm gì.

Ngay khi cô đang do dự có nên chào anh hay không, thì anh lại thản nhiên nhìn đi chỗ khác. Anh vẫn cao lớn như vậy, cơ thể anh thẳng tắp hơn trong bộ tây trang, anh đã mất đi sự non nớt và vẻ trẻ trung của trước đây, Trịnh Vãn giao thiệp với nhiều người quanh năm, cô có thể thấy được rằng, giờ đây, sự nghiệp của anh rất thành công, cả người tràn đầy phong thái mạnh mẽ, chắc chắn anh đã có địa vị vượt trội.

Cô Triệu cúi xuống rót một cốc nước nóng cho Trịnh Vãn, nói: “Mẹ Tư Vận, làm phiền chị phải đến đây rồi, nghe giám thị nói xong, tôi sốt ruột quá nên mới gọi chị đến. Chủ yếu là tôi hỏi em Trịnh Tư Vận, nhưng em ấy vẫn luôn im lặng, không chịu nói bất cứ điều gì khi được hỏi. Chẳng phải như thế thì sẽ càng bị hiểu lầm nhiều hơn hay sao? Tôi cũng rất lo lắng, nhưng may mắn thay, Nghiêm Dục thú nhận rằng em ấy đã ném một mảnh giấy cho một bạn khác cùng lớp. Ai ngờ quả bóng giấy đã được ném ấy lại rơi bên chân Trịnh Tư Vận, con bé vừa nhặt lên xong thì tình cờ bị giám thị bắt được.”

Trịnh Vãn như đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lông mày cũng giãn ra trở lại.

Nhưng chỉ có cô biết rằng, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, ngón tay cầm cốc giấy dùng một lần hơi siết chặt lại.

Theo logic mà nói, mọi thứ đã được giải quyết êm đẹp khi bọn họ chia tay. Trịnh Vãn không bao giờ ngờ rằng, cô sẽ gặp lại anh, còn gặp lại trong một dịp như vậy nữa chứ. Thay vào đó, bây giờ cô đang thấy ghen tị với Nghiêm Quân Thành, anh có lẽ đã không nhận ra cô, dù sao thì, cũng đã hai mươi năm họ không gặp nhau rồi, hai mươi năm, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như cô đã yêu một người khác, đã kết hôn và có một đứa con hơn mười tuổi. Một người như anh nên có nhiều trải nghiệm và cuộc sống nên có nhiều màu sắc hơn cô, quên cô là lẽ thường tình mà thôi.

Sau khi thông suốt điều này, tâm trạng của Trịnh Vãn cũng bình tĩnh lại, cô khẽ gật đầu, vẫn mỉm cười, nói: “Vậy hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi. Cô Triệu, hai ngày trước Tư Vận hơi khó chịu, tôi định cho con bé xin nghỉ phép, nhưng tính tình con bé bướng bỉnh, có lẽ bây giờ vẫn chưa nhận ra, về nhà tôi sẽ nói chuyện lại với con bé.”

Cô Triệu nói: “Tôi biết ngay mà, trông em ấy không ổn cho lắm, khó chịu thì phải đi khám bác sĩ, nhất định đừng cố chịu đựng.”

“Được.” Trịnh Vạn lịch sự đáp.

Cô Triệu thoáng nhìn sang Nghiêm Quân Thành, bỗng thấy lúng túng.

Không cần chủ nhiệm nhắc nhở thì cô ấy cũng biết Nghiêm Quân Thành là ai, cũng biết nhà họ Nghiêm đã quyên góp rất nhiều thứ cho trường học dưới danh nghĩa phúc lợi công cộng. Đây là người cần được đối xử một cách lịch sự, nhưng vấn đề ở đây là, cháu trai của Nghiêm Quân Thành đã gian lận, đây là sự thật!

Mặc dù Nghiêm Quân Thành rất lịch sự, nói cô ấy có thể giải quyết theo như quy định, nhưng cô ấy không chắc đó có phải là một câu nói khách sáo hay không.

“Anh Nghiêm, thật ra Nghiêm Dục là một học sinh ngoan.” Cô Triệu vô cùng ngại ngùng khi nói ra câu nói này, nhưng cô ấy không thể không nói rằng: “Em ấy rất thành thật, lần này em ấy đã chủ động thú nhận sự việc đó không liên quan gì đến Trịnh Tư Vận. Chúng tôi sẽ thảo luận về cách giải quyết. Phụ huynh trong nhà có thể nhẹ nhàng trao đổi với em ấy, kỳ thi tuyển sinh cấp ba sắp diễn ra, xem em ấy có dự định thế nào, miễn là em ấy sẵn lòng, các giáo viên bộ môn chúng tôi, bao gồm cả các bạn trong lớp, sẽ giúp em ấy.”

Trịnh Vãn nghĩ rằng đó là con của Nghiêm Quân Thành.

Sau lần xấu hổ này, cô vẫn còn suy nghĩ, nhưng nó đã khác đi nhiều.

Khi cô gặp Nghiêm Quân Thành, anh là một học sinh giỏi nổi tiếng trong lớp và là học sinh được giáo viên đặt rất nhiều kỳ vọng. Thời điểm đó, anh là người thông minh nhất mà cô từng gặp.

Sau vài giây im lặng.

Trong khi cô Triệu không thể không tự xem xét lại xem những gì mình nói có “thấm thía quá mức” với phụ huynh hay không, thì Nghiêm Quân Thành lại nói: “Được, khi về tôi sẽ nói chuyện với thằng bé, làm phiền cô giáo rồi.”

“Việc nên làm mà thôi.” Cô Triệu cười gượng: “Chỉ cần bọn nhỏ học tập tốt, những thứ này không là gì cả. Vậy anh Nghiêm, sau khi có kết quả xử phạt, tôi có nên liên lạc với anh không?”

Nghiêm Quân Thành cúi đầu, liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt bình thản: “Mẹ thằng bé sắp về rồi, phiền cô giáo cứ gọi điện thoại cho chị ấy là được.”

Cô Triệu đồng ý.

Sau khi sự việc đã được giải quyết xong xuôi, Nghiêm Quân Thành không ở lại đây nữa, anh chào cô Triệu rồi đi ra ngoài.

Tốc độ ổn định và mạnh mẽ.

Cô Triệu và Trịnh Vãn bất giác không nói năng gì, cho đến khi tiếng bước chân càng ngày càng xa, Cô Triệu mới hoàn toàn thả lỏng, cô ấy nhìn Trịnh Vãn, nói: “Mẹ Tư Vận, tôi thật lòng xin lỗi vì đã làm chậm trễ công việc của chị.”

Trịnh Vãn lắc đầu và cười: “Không đâu.”

Bây giờ cô Triệu mới có thời gian để nhìn Trịnh Vãn.

Có lẽ vì vội vã suốt cả đường đi nên tóc cô hơi rối. Trịnh Vãn có một mái tóc dài bồng bềnh và mượt mà, có lẽ cô đang vội ra ngoài, hôm nay cô không chăm sóc mái tóc mình như thường lệ, cô chỉ dùng kẹp để kẹp tóc lên, vài sợi tóc dài xõa ra. Nhiệt độ đang ngày càng lạnh, cô mặc một chiếc áo gió màu hoa mơ, những ngón tay thon dài cầm chiếc túi xách màu đen, không thể che lấp đi vẻ đẹp mong manh.

Là một người phụ nữ, cô Triệu biết rằng, Trịnh Vãn là kiểu người mềm yếu bên ngoài và mạnh mẽ bên trong.

Nếu thực sự yếu đuối thì sao cô có thể sống một mình với con gái, sao cô có thể nuôi sống gia đình được?

Nhiều lần cô ấy muốn hỏi về đời sống tình cảm của Trịnh Vãn, nhưng khi lời nói đã đến bên môi, thì sự lịch sự đã buộc cô ấy phải nuốt xuống, là giáo viên chủ nhiệm, cô ấy phải giữ một khoảng cách nhất định với phụ huynh học sinh.

“Chị ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”

Cô Triệu nhẹ nhàng đề nghị.

Sắc mặt của Trịnh Vãn thực sự không tốt, hôm nay cô đến trường vội vàng, lớp son môi cô đã đánh vào buổi sáng đã phai đi ít nhiều, có thể thấy được màu môi nhạt nhạt ban đầu.

“Cảm ơn.”

Trịnh Vãn luôn biết ơn lòng tốt của người khác.

Khi chồng cô còn sống, một mình anh ấy gánh vác hết mọi công việc, dù đã ngoài ba mươi nhưng cô vẫn vô tư.

Tai nạn bất ngờ đã cướp đi người yêu của cô, bấy giờ cô mới nhận ra rằng anh ấy đã vì cô mà chặn biết không biết bao nhiêu là sóng gió, nhưng anh ấy đã ra đi, một mình cô phải bươn chải nuôi sống gia đình, sáu năm qua cô đã nghe bao lời chế nhạo, đã gặp phải những thất bại, nhưng “thu hoạch” nhiều nhất là sự giúp đỡ từ người khác.

“Tư Vận trông không được khoẻ cho lắm, cũng may mà đây không phải kỳ thi quá quan trọng.” Tất nhiên là cô Triệu cũng quan tâm đến điểm số, nhưng cô ấy cũng quan tâm đến sức khỏe tinh thần của học sinh, suy nghĩ một chút, cô ấy lại cười nói: “Lát nữa chị đưa em ấy về, để em ấy nghỉ ngơi cho tốt đã nhé.”

Trịnh Vãn gật đầu, cảm thấy hôm nay mình như được đi tàu lượn siêu tốc.

Trên đường đến đây, cô còn đang suy nghĩ cách để giúp con gái mình lấy lại danh dự, khi đến nơi, lòng cô ngập trong niềm vui và nỗi buồn.

Điều đáng mừng là sự việc đã được giải quyết và con gái cô không hề gian lận.

Đáng buồn là cô đã tình cờ gặp lại một người bạn cũ.

Nghĩ kỹ lại thì cũng không thể coi nó như là một nỗi buồn, đã nhiều năm qua bọn họ không gặp, anh không nhận ra cô, cho nên cô cũng không nên để tâm quá nhiều vào lần gặp mặt này. Quá khứ đó đã qua lâu lắm rồi, khi mười bảy, mười tám tuổi chưa hiểu gì, sau chia tay, quả thật là cô đã chìm trong đau khổ một thời gian dài, lúc đó cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể nào quên được. Tuy nhiên, cô đã nhập học đại học, không lâu sau thì gặp được chồng cô. Sau này nhớ lại thì thấy, chẳng qua đó chỉ là một đoạn quá khứ từng có mà thôi.

Nhưng…

Vẫn còn ngượng ngùng.

Con trai anh học cùng lớp với con gái cô.

“Kỳ thi vào cấp ba sắp đến rồi.” Giọng điệu của cô Triệu lại trở nên buồn bã: “Tôi thật lòng lo lắng cho những đứa trẻ này, nếu có thể giữ được bình tĩnh khi thi vào cấp ba và đại học thì thật là tốt biết bao!”

Khi nghe thấy câu này, Trịnh Vãn hơi sững sờ.

Tâm trạng bây giờ thực sự bình tĩnh. Đúng vậy, học kỳ sau sẽ thi vào cấp ba, có lẽ bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.

Mặc dù anh không nhớ cô là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi gặp anh.



Nghiêm Quân Thành đi xuống lầu.

Tài xế lái xe đã đợi sẵn ở trong xe, anh ta rất tinh ý, khi nhìn thấy Nghiêm Quân Thành từ xa, anh ta đã nhanh chóng mở cửa và đứng sang một bên chờ đợi.

Anh ta đã lái xe cho Nghiêm Quân Thành được bốn, năm năm nay, dù ít dù nhiều gì thì cũng đã hiểu anh.

Nhìn thấy Nghiêm Quân Thành đến gần hơn, tim anh ta đập như trống bỏi – đã xảy ra chuyện gì khi ở trong đó vậy?

Tại sao anh ta lại cảm thấy chủ tịch Nghiêm có tâm trạng tồi tệ vậy nhỉ?

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Sau này truyện sẽ được cập nhật vào mỗi buổi sáng lúc chín giờ ~

Chương này tiếp tục thả 100 bao lì xì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi