MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU

Trong cuộc đời của Nghiêm Dục, không có người phụ nữ nào dịu dàng như Trịnh Vãn.

Lúc nào mẹ cũng nổi nóng với cậu, thỉnh thoảng mẹ vẫn dịu dàng với cậu, nhưng rất nhanh sau đó, mẹ sẽ lại cáu gắt với cậu.

Bà nội yêu thương cậu bằng mọi cách mà bà có thể, chỉ cần đó là thứ mà cậu thích và cậu muốn, bà sẽ tìm cách để cho cậu thứ đó.

Vì vậy, cậu không quen cho lắm.

Chưa kể, bên cạnh thím là người chú mà cậu sợ nhất trần đời này.

Sau khi ăn sủi cảo và nhận bao lì xì, Nghiêm Dục nhanh chóng chuồn đi mất. Sau mười lăm năm, đây là lần đầu tiên cậu tích cực đến trường như thế này.

Sau khi Nghiêm Dục rời đi, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn không lãng phí thêm thời gian nữa, họ cùng đưa Trịnh Tư Vận đến bệnh viện.

Thật ra, trong mấy năm qua, Trịnh Vãn đã có thể tự làm rất nhiều việc, không những thế, cô còn làm rất tốt. Nhưng Nghiêm Quân Thành vẫn coi cô như là người cần được chăm sóc, sau khi đến bệnh viện, anh để cho Trịnh Vãn ngồi bên cạnh Trịnh Tư Vận, còn mình thì đi xếp hàng đăng ký…

Thực tế là anh không quen với mấy chuyện này cho lắm.

Mấy năm rồi, rất hiếm khi nào anh bị ốm. Dù có ốm đau thì cũng đã có bác sĩ gia đình chăm sóc hết sức tận tâm, nếu cần phải nhập viện thì đã có người sắp xếp hết mọi chuyện lặt vặt. Thời gian của anh quá sức quý giá, quý giá đến nỗi không thể lãng phí một phút một giây nào cho những công việc nhỏ nhặt.

Trịnh Vãn lo rằng con gái mình bị mệt mỏi quá độ.

Cô đưa tay ôm con mình vào lòng, dỗ dành con như khi còn nhỏ, thi thoảng lại chạm vào tay và mặt con.

“Còn đau không con?”

Trịnh Tư Vận yên tâm tựa vào trong lòng mẹ, ngửi thấy hơi thở của mẹ, cô ấy lắc lắc đầu, lòng hoài niệm mà nói: “Không còn đau nữa đâu mẹ.”

“Hy vọng là không bị gãy xương.”

“Không đâu, con tự cảm nhận được mà mẹ.”

Trịnh Tư Vận để ý đến Nghiêm Quân Thành đang đứng trong hàng cách đó không xa, dáng dấp của chú Nghiêm rất nổi bật.

Chú Nghiêm thực sự rất cao, nhìn thoáng qua thôi là có thể thấy được, chú ấy đã ở độ tuổi đó rồi mà trên người không hề có một chút uể oải nào, chú ấy cứ như tùng như bách vậy.

“Mẹ, có phải là chú Nghiêm khiến mẹ thấy rất yên tâm không ạ?” Trịnh Tư Vận khẽ hỏi: “Hồi trước, mỗi khi con bị bệnh, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện rồi lại bận tới bận lui.”

Trịnh Vãn ngước mắt lên nhìn Nghiêm Quân Thành sau khi nghe thấy những lời đó.

Dường như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt đến từ cô, rõ ràng là anh không hề cười, nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, vẻ mặt anh đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, như thể là anh đang an ủi cô rằng: Không sao đâu, hết thảy mọi chuyện đều có anh lo rồi.

Trịnh Vãn cũng nhẹ nhàng cười với anh, rồi cô thì thầm với con gái mình rằng: “Yên tâm thì yên tâm đó, nhưng mà, Tư Vận à, thật ra mẹ như thế này thì… không tốt cho lắm.”

Sau khi Trần Mục qua đời, cô cũng cô đơn không một nơi nương tựa, cô cũng bàng hoàng, thi thoảng cũng muốn hít thở một hơi thật thoải mái, nhưng khi cúi đầu xuống và nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ ngây thơ của mình, cô lại nghĩ, không được như thế.

Cô không muốn làm gương xấu cho con gái mình.

Cô không muốn dẫn theo con gái để đi dựa dẫm vào bất kỳ người nào khác ngoài ba mẹ và chồng.

Cô không hề ngu ngốc, trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ ra, thì ngay cả Trần Mục cũng sẽ có những mong muốn nhất định ở cô.

Đã nhận được những gì thì ắt là phải trả giá nhiều hơn thế.

Nào có thứ gì chẳng đòi hỏi ta phải hồi đáp hay trả giá đâu?

Những người thực sự yêu cô cũng muốn cô trao đi tình yêu, chẳng hạn như Trần Mục, và chẳng hạn như Nghiêm Quân Thành, không phải là họ không có mong muốn gì, mà họ chỉ muốn tình yêu của cô mà thôi.

Trịnh Tư Vận sững sờ mất một giây.

Chắc chắn là Trịnh Tư Vận của năm mười lăm tuổi sẽ không thể hiểu được lời mẹ nói, nhưng khi hai mươi tám tuổi, Trịnh Tư Vận có thể hiểu được sự bất lực của mẹ và chữ “kỳ vọng” mà mẹ không muốn nói ra với mình.

Mẹ là một đóa hoa, nhưng mẹ lại hy vọng rằng mình có thể trở thành một cái cây cao chót vót, không cần phải bám vào bất kỳ thứ nào cả.

Trịnh Tư Vận ôm chặt lấy cánh tay mẹ mình: “Không phải đâu mẹ! Trong lòng con, mẹ là người tốt nhất và quyền lực nhất trên đời này. Từ giờ trở đi, mẹ sẽ có hai cây gậy để chống đỡ, một là chú Nghiêm, một là con. Với hai cây gậy này, dù có ra sao đi chăng nữa thì mẹ sẽ không bao giờ bị ngã đâu!”

Ngay cả khi không có chú Nghiêm, thì vẫn còn có cô ấy nữa mà.

Trịnh Vãn đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay con gái mình, khẽ cười và gật đầu, đáp rằng: “Được rồi.”

Sau khi Nghiêm Quân Thành đăng ký thành công thì anh đưa họ đến khoa chỉnh hình. Lúc nào bệnh viện cũng chật kín người, họ ngồi sang một bên và chờ được gọi đến số của mình.

Cách đó vài ghế có một cô gái trẻ, chân cô ấy đang bó bột nhưng tay thì cứ đan len mãi không ngừng, như thể là không có bất kỳ ai ở đó vậy, trông cô ấy quá nổi bật.

Trịnh Vãn chú ý đến, ánh mắt của Nghiêm Quân Thành cũng quét nhanh qua đó.

Gần nửa tiếng sau mới gọi đến số của họ, bác sĩ chỉnh hình yêu cầu chụp X-quang, có kết quả khá nhanh, đúng như bác sĩ ở trường suy đoán, không tổn thương đến xương cốt nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi hẳn hoi.

Nghiêm Quân Thành dứt khoát đưa ra quyết định: “Mấy ngày tới vẫn cứ đến trường như bình thường đi, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ học tập. Anh sẽ sắp xếp tài xế đưa đón con bé đi học.”

Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bác sĩ cũng nói là cố gắng đừng leo cầu thang, thế này đi…”

Dường như là Trịnh Vãn đã đoán được là anh sẽ nói gì, cô ngước mắt lên nhìn anh, ý muốn chối từ thể hiện rõ ràng qua ánh mắt.

Anh dừng lại khoảng chừng mấy giây, rõ ràng là anh đang thỏa hiệp: “Ở khách sạn mấy ngày đi, không thể đỡ con bé lên xuống cầu thang, cầu thang thì lại quá hẹp, rất bất tiện. Anh có một phòng cố định trong khách sạn, được chứ?”

Trịnh Tư Vận nín thở và tập trung hết sức.

Mặc dù cô ấy cũng đoán được là chú Nghiêm vẫn luôn mong nhớ mẹ mình trong nhiều thập kỷ qua, nhưng cô ấy vẫn thấy vô cùng ngạc nhiên trước cái cách mà chú ấy đối xử với mẹ.

Một nhân vật huyền thoại nổi tiếng bởi sự dứt khoát trong lời nói và cách làm việc quyết liệt, mà dường như chú ấy sẽ luôn thận trọng mỗi khi đối mặt với mẹ mình.

Trịnh Vãn hơi do dự: “Được. Nhưng mà liệu có…”

Hình như anh đã đoán ra được là cô sẽ nói gì, anh chỉ bình tĩnh nói rằng: “Không phiền phức.”

Trịnh Vãn mỉm cười và gật đầu chấp thuận.



Hai mẹ con đi theo Nghiêm Quân Thành đến khách sạn.

Khách sạn này nằm ở khu CBD [*], cách ga tàu điện ngầm không xa, gần như là nó đã nằm ở vị trí giao thông thuận tiện nhất. Căn phòng của Nghiêm Quân Thành có diện tích hơn hai trăm mét vuông, trong phòng có treo vài tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ hàng đầu, phòng nằm trên tầng cao nhất và có ban công hướng ra ngoài, gần như là người ta sẽ “bắt trọn” được cảnh đêm của Đông Thành khi đứng ở cái ban công này, mỗi khi đêm đến, dường như ta đang chạm tới những vì sao trên bầu trời.

[*] CBD là là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

“Không khí trong khu nghỉ dưỡng trong lành hơn.” Nghiêm Quân Thành hơi cúi người xuống, nhỏ giọng giải thích với Trịnh Vãn rằng: “Nhưng em phải đi làm, còn con bé thì phải đi học, tình hình giao thông ở đó không thuận tiện cho lắm, vậy nên tạm thời cứ ở lại đây vài ngày đi nhé.”

“Đã tốt lắm rồi anh.”

Trịnh Vãn đặt hành lý xuống.

Trịnh Tư Vận cư xử như một học sinh trung học mười lăm tuổi vậy, cô ấy cứ nhìn ngó cảnh vật xung quanh mãi.

Căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông có đầy đủ hết mọi tiện nghi cần thiết, Trịnh Tư Vận ngồi trước bàn làm việc lớn và xoay xoay ghế văn phòng, đang lúc vui vẻ thì chợt thấy Nghiêm Quân Thành đi tới, thế là cô ấy vội vã ngồi xuống.

Trong những năm qua, chính Nghiêm Quân Thành cũng không biết là mình đã tiếp xúc với bao nhiêu người.

Dù rằng Trịnh Tư Vận đã sống lại một đời, nhưng trong mắt Nghiêm Quân Thành, cô ấy vẫn quá sức đơn thuần.

Anh chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã có thể hiểu được đứa trẻ này.

Nghiêm Quân Thành điềm tĩnh, trưởng thành và nhạy cảm hơn Nghiêm Dục, anh cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Đứa trẻ này sợ anh, nhưng chỉ sợ chứ không hề khó chịu.

Con bé thấy rất tò mò nên thỉnh thoảng sẽ lén lút nhìn anh.

Nhưng con bé rất tốt, rất yêu mẹ, và con bé có một trái tim trong sáng.

Dù rằng…

Dù rằng con bé là con gái của Trần Mục, nhưng đây vẫn là đứa bé mà Trịnh Vãn hạ sinh sau bao nỗ vất vả b

Anh sẽ không bao giờ quên đi điều này.

Đứa trẻ này là báu vật trong lòng cô.

Nghiêm Quân Thành bình tĩnh hỏi cô ấy: “Cháu thích nơi này không?”

Trịnh Tư Vận nhanh chóng trả lời: “Cháu thích lắm ạ.”

Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Cháu thích là được rồi, mấy ngày tới tài xế sẽ đưa cháu đi học, có gì muốn hỏi thì có thể nói với anh ấy.”

“Vâng ạ.” Trịnh Tư Vận cẩn thận trả lời: “Cảm ơn chú ạ.”

Nghiêm Quân Thành điềm nhiên gật đầu một cái.

Bây giờ, mỗi khi phải đối mặt với Nghiêm Quân Thành, Trịnh Tư Vận đã thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ là vì cô ấy đã nhìn thấy một mặt khác của chú ấy, chú ấy không còn là người được đặt dưới một tình huống nào đó rồi phân tích trong lớp của giáo sư, cũng không còn là chủ tịch Nghiêm khó tính và vô cùng bí ẩn mà người ta thường hay nói đến, mà cô ấy đã thấy được sự trân trọng của chú và tình yêu mà chú dành cho mẹ mình – ấy là thứ mang đến cho mẹ sự ấm áp và cảm giác được yêu thương.

Đặt hết tất cả mọi ánh hào quang lại phía sau, thì đây chỉ là một người đàn ông yêu mẹ cô ấy sâu sắc.

Nghiêm Quân Thành biết mình không nên ở lại đây quá lâu, vì vậy, anh bèn nói nhỏ vài câu với Trịnh Vãn rồi rời đi, để lại căn phòng cho mẹ con họ.

Đã bốn giờ chiều rồi, Trịnh Vãn thấy con gái bị ốm nên cô lau mặt cho con xong thì để con nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì dựa vào một bên, vươn tay ra khẽ vỗ vào lưng con gái, dỗ con gái ngủ như khi con còn bé vậy.

Cũng ở thời điểm này của kiếp trước, Trịnh Tư Vận không thích việc mẹ luôn coi mình như là một đứa trẻ không chịu lớn.

Còn bây giờ cô ấy đang tận hưởng nó.

Yên tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay mẹ chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

Sau khi Trịnh Tư Vận chìm vào giấc ngủ, Trịnh Vãn cẩn thận đi xuống giường, lo lắng con gái tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy mình nên cô để lại một miếng giấy nhắn và nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa. Mặc dù phòng ở bên trong, nhưng cô vẫn sợ mình sẽ đánh thức con nên cô đã mở cửa thật là nhẹ nhàng.

Không ngờ rằng, khi cô cửa vừa mở ra thì cô chợt thấy Nghiêm Quân Thành đang dựa vào tường với vẻ mặt mệt mỏi.

Cô rất ngạc nhiên.

Thế là cô vội vàng đi ra ngoài, trở tay đóng cửa lại rồi hốt hoảng thở dài một tiếng: “Sao anh lại ở đây thế?”

Nghiêm Quân Thành vừa nói với cô rằng anh đang trong một phòng nằm ở tầng dưới, bao giờ cô xong việc thì tới đó.

Cô tưởng rằng anh đang đợi cô ở trong phòng, ai ngờ đâu, khi mới mở cửa bước ra ngoài thì lại trông thấy anh, thế nên, chắc chắn là cô sẽ thấy vô cùng kinh ngạc.

Nghiêm Quân Thành nắm tay cô rồi cùng cô đi đến thang máy.

Sau khi vào thang máy, anh khẽ giải thích rằng: “Anh vừa mới lên.”

Căn phòng anh ở nằm ở tầng dưới, tuy nhỏ hơn căn phòng mà hai mẹ con cô ở, nhưng thật ra là nó cũng rộng hơn một trăm mét vuông rồi.

“Mấy ngày tới anh cũng sẽ sống ở đây.” Anh nói.

Trịnh Vãn bất lực, nhưng cô cũng biết là mình không thể ngăn anh lại được, anh đã thỏa hiệp và không đưa họ đến Lan Đình, điều này nằm ngoài dự đoán của cô. Bây giờ anh lại nhượng bộ để được sống trong căn phòng ở tầng dưới.

Cô cố ý nói: “Tư Vận vẫn còn nhỏ, em không thể để con bé ngủ một mình vào ban đêm được đâu.”

“Ừ, anh biết mà.”

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình họ nên anh mới ôm cô vào lòng.

Cô cũng vòng tay ôm lấy eo anh, cảm nhận nụ hôn mà anh hạ xuống vành tai và cần cổ mình.

“Hôm nay không được đâu.” Cô thở hổn hển đẩy anh ra: “… Em vẫn còn hơi khó chịu.”

Dường như anh vừa mỉm cười: “Ừm. Em cũng mệt rồi nhỉ, anh ngủ với em một lát.”

Một lúc sau, cả hai người đều nằm trên giường.

Rèm trong phòng được kéo lại hết, bên giường chỉ bật một ngọn đèn đọc sách, đèn toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, không hề khiến cho mắt bị chói.

Cô nằm trong vòng tay anh, mơ màng sắp rơi vào giấc ngủ.

Anh không ngủ, đang để một tay sau đầu còn tay kia thì ôm lấy cô.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này, đến cả hơi thở cũng nhẹ nhàng theo.

Trịnh Vãn chợt nghĩ đến điều gì đó nên vui vẻ trở lại, chống khuỷu tay lên, đặt cằm mình lên ngực anh và hỏi anh rằng: “Quản lý nói là, trong tháng sau, em và cố vấn Lục sẽ cùng nhau ra nước ngoài học tập nâng cao một tuần. Anh có muốn quà gì không, lúc đó em sẽ mua cho anh.”

Cô nói xong thì lại bị chính bản thân mình chọc cười: “À em quên mất, bây giờ anh không thiếu gì hết, chắc là cái gì anh cũng có hết rồi.”

Nghiêm Quân Thành khép hờ mắt, nghe vậy thì chỉ nhìn cô một cái rồi đưa tay ra, khẽ chạm vào mặt cô, lơ đễnh hỏi cô: “Đan khăn quàng cổ cho anh được không?”

Trịnh Vãn sững sờ vài giây, nhớ đến cô gái đang đan len mà mình đã thấy ở khoa chỉnh hình của bệnh viện, cô chợt hiểu ra, thế là nhân cơ hội này trêu chọc anh liền: “Anh mà cũng thiếu khăn quàng cổ à?”

“Thiếu.” Anh nhìn cô chằm chằm.

“Được chứ.” Cô đồng ý, lại hỏi anh rằng: “Vậy bây giờ anh thích màu gì?”

“Màu gì cũng được.”

“Được rồi, để em suy nghĩ đã nhé.”

Có vẻ là anh hài lòng lắm, anh lại ôm cô thật là chặt.

Đây mới đúng là đắm chìm.



Trịnh Vãn cũng rất chú tâm đến vấn đề này, nhân lúc mình không quá bận rộn, cô đã ra ngoài trong giờ nghỉ trưa, mua loại len tốt nhất và đắt nhất.

Vào buổi tối, lúc Trịnh Tư Vận trở về, cô ấy đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.

Mẹ cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem tivi vừa đan khăn quàng cổ, cảm giác ấm áp lặng lẽ chảy trôi trong lòng, cô ấy cười nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ không ạ? Con có một chiếc khăn quàng cổ nhỏ xíu màu hồng, trông giống như một chiếc nơ vậy đó, nó rất đẹp, là mẹ đã đan nó cho con, các bạn ở trường mẫu giáo từng ghen tị với con nhiều lắm.”

Tay của Trịnh Vãn như bị đóng băng.

Đến tận khi nhận thấy cây kim đan len bị cắm nhầm, thì cô mới hoàn hồn lại, dùng giọng điệu như bình thường mà nói với con gái mình: “Nhanh đi rửa mặt đi, có muốn mẹ giúp không?”

Trịnh Tư Vận vội xua tay: “Không sao đâu, gần như là con đã khỏi hẳn rồi, chỉ là tắm rửa thôi mà, không có vấn đề gì đâu ạ.”

Cô ấy đã mười lăm tuổi rồi mà, sao cô ấy dám nhờ mẹ giúp mình tắm chứ!

Cô ấy nói xong thì đứng dậy ngay, cẩn thận đi sang bên kia lấy bộ đồ ngủ.

Dưới ánh đèn, Trịnh Vãn nhìn xuống nửa chiếc khăn đã đang và bắt đầu thinh lặng.

Khi mới quyết định hẹn hò với Trần Mục, năm đó Nam Thành lạnh hơn lúc bình thường, sinh viên trong ký túc xá đều mua khăn len, vì thấy buồn chán nên đã nổi lên hứng thú đi mua len về để đan cho Trần Mục một chiếc khăn quàng cổ. Cô là người mới, đó là lần đầu tiên cô đan len, đường đan len rất lộn xộn, nhưng Trần Mục lại rất thích, anh ấy rất trân trọng nó, sau này, mỗi khi mùa đông tới, cô sẽ đan cho anh ấy một chiếc khăn quàng cổ.

Mùa đông ở Nam Thành rất ngắn ngủi.

Dù tiết trời không lạnh thì anh ấy vẫn sẽ quàng khăn, cô cười anh ấy, bảo rằng, không sợ bị người khác chê cười à.

Anh ấy chỉ nhẹ nhàng nói rằng, đây là tấm lòng của vợ.

Chê cười à?

Sao có thể như thế được, người khác chỉ thấy ghen tị mà thôi.

Khi đi công tác, anh ấy sẽ không bao giờ quên cho một chiếc khăn quàng vào vali hành lý.

Thời gian có thể là liều thuốc chữa lành tốt nhất, hoặc, nó cũng có thể là thuốc độc. Rồi một ngày nào đó, những cảm xúc mạnh mẽ trong quá khứ cũng sẽ phai nhạt đi. Anh ấy đã mãi mãi dừng lại ở tuổi ba mươi hai của cô, còn cô, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

Trịnh Vãn cầm lấy cây kim đan len, sau vài giây sững sờ thì cô lại tiếp tục đan chiếc khăn quàng ấy, như thể là chưa có chuyện gì xảy ra cả.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chương này thả hai trăm bao lì xì nhé! Thật lòng là mình đang phải quỳ lạy trước tốc độ của bạn (khóc)

Mình sẽ không phân tích chương này, mọi người tự diễn giải đi nhá he he he!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi