MẸ ƠI~ DIÊU TỔNG ĐỨNG NGOÀI CỬA!

Tần Tâm Ly thấy hắn gắp thức ăn, trên mặt vẫn duy trì lạnh nhạt, cô cũng không nói một câu nào, Cô không biết có hợp khẩu vị của hắn hay không nữa, người này thật khó hiểu, cũng rất khó đoán.

Thôi thì nếu hắn không muốn ăn thì có thể đứng dậy, còn nếu muốn thì vẫn ngồi ăn cùng với cô, nó chỉ đơn giản như thế, cô cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến vị đại gia này có vừa miệng hay không.

Trên thực tế những món ăn này vô cùng vừa miệng, Diêu Trì tay gắp thức ăn cũng nhanh hơn.

Cô ăn rất ít, phần lớn các món ăn trên bàn đều chui hết vào bụng của Diêu Trì.

Tần Tâm Ly thu dọn bát đũa, trên đĩa sạch sẽ thức ăn, không còn sót lại cái gì, cô âm thầm mỉm cười, cũng không nói rõ ràng mà đem nó đi rửa.

Sau khi ăn xong thì Diêu Trì lại ra ban công ngồi trầm ngâm.

3 ngày kết hôn, dành thời gian 3 ngày để tân hôn, bọn họ không phải là hôn nhân thật sự cũng không cần phải đi hưởng tuần trăng mật, chuyện này có thể cho qua nhưng cũng không thể làm giả vờ trước mặt ông cụ, Vì thế hắn nghỉ ở nhà 3 ngày, xem như là buổi nghỉ để kết hôn.

Và rồi.... không khí vẫn im lặng như cũ, bởi vì hai người không có chuyện gì để nói, tính cách cũng trầm lặng y như nhau, một người trầm lặng, còn một người quái gở không thích nói chuyện, sống trong một nhà như nước sông không phạm nước giếng, chỉ mỗi bữa cô nấu ăn, hắn đều có mặt rất đúng giờ và phần lớn thời gian còn lại ai làm việc đấy.

Buổi trưa, Tần Tâm Ly bỗng nhiên nổi hứng muốn làm bánh, lúc trước cô đã có làm rất nhiều lần, nhưng từ khi gia đình xảy ra chuyện, cô tất bật làm việc thì không làm nữa, Bây giờ rảnh rỗi, cô lại nghĩ đến nó.

Cô muốn làm bánh puding, ở đây dụng cụ cũng rất đầy đủ, chỉ cần mua thêm bột nữa là xong.

Nghĩ đến đây, cô liền hành động, Tần Tâm Ly ngay lập tức xách túi ra khỏi nhà.

Cô không thấy Diêu Trì, chắc chắn bây giờ hắn đang ở trong thư phòng, cô cũng không tiện quấy rầy hắn, cứ thế im lặng mà rời đi.

Siêu thị ở rất gần với khu biệt thự cao cấp, Cô chỉ cần đi bộ vài phút là đến, không cần phải phiền hà đến người khác đưa đón, như thế rất rắc rối.

Tần Tâm Ly tản bộ nhìn một vài người già ở khu biệt thự kế bên đang ngồi hóng mát dưới mái hiên trước nhà, tâm trạng rất tốt, có lẽ sau này về già, cô cũng sẽ giống như bọn họ.

Tìm một người đàng hoàng rồi kết hôn, sẽ cùng người đó già đi, mỗi ngày sẽ cùng người đó ngắm hoa và xem con cháu trưởng thành.

Thật tốt.

Tần Tâm Ly ra vừa đến cổng thì gặp một người quen thuộc, mà cũng không hẳn là quen thuộc, Hôm qua vừa mới gặp, hai bên chỉ nhìn nhau một cách xa lạ, chính là vị tiểu thư Mộc Tiểu này.

Hình như là người thầm yêu của Diêu Trì thì phải.

Cô nghĩ chắc người này đến đây để tìm hắn, Nếu như vậy thì quá trùng hợp.

Cả hai cũng không có giao tình gì, vì vậy cô lẳng lặng bước đi, đi thì tốt hơn.

Tần Tâm Ly vốn tính đi thẳng, nhưng không ngờ lại bị Mộc Tiểu cản lại.

" Tôi có thể nói chuyện với cô một chút hay không?".

Nhân vật bị cản lại là cô trợn mắt kinh ngạc, làm gì chứ, cô nhìn cô ấy:" tìm tôi sao? nhưng mà tôi với cô không có chuyện gì cả".

Đúng là như thế.

" Chúng ta sẽ có chuyện để nói. Tôi đến đây là để gặp cô".

Tần Tâm Ly cứ tưởng là cô ấy đến gặp Diêu Trì, nhưng không ngờ người mà coi ấy lại đích thân muốn gặp là cô, nhưng mà không biết cô ấy có chuyện gì muốn nói cả.

"Chúng ta đến quán cà phê nói chuyện được không?". Mộc Tiểu đề nghị.

Cô hơi suy ngẫm rồi cũng đồng ý:"cũng được".

" vậy thì lên xe của tôi đi".

Trước sự mời gọi của Mộc Tiểu, Tần Tâm Ly bước lên xe, hai người đi đến quán cà phê.

Trên đường đi cô luôn nghĩ không biết cô ấy sẽ nói chuyện gì với mình, hay là chuyện liên quan đến Diêu Trì... chắc là không đâu, về chuyện này thì hai người bọn họ không có gì để nói cả.

Mà cô cũng không có hứng thú muốn biết....

Nếu cô ấy gây bất lợi cho cô thì như thế nào? Nhưng cô nào có sô hở gì đáng tiền chứ, chỉ làm điều thừa thãi mà thôi.

Cô nhìn Mộc Tiểu đang xoay mặt cười tươi với cô, cô ấy không có một tia đố kỵ nào cả, cô liền gạch bỏ khả năng này.

Cô ấy không có khả năng đó, với lại lúc trước, cô đã nghe được cô ấy còn khuyên nhủ Diêu Trì phải sống thật tốt nữa mà.

Hai người đến quán cà phê đối diện siêu thị, quán cà phê yên tĩnh này rất hợp để nói những chuyện mà hai người cần biết.

" Hôm nay tôi đến tìm cô là có việc muốn nói với cô". Mộc Tiểu vào chủ đề chính.

"  tôi biết ". Tần Tâm Ly gật đầu, rất bình tĩnh mà nhìn cô ấy.

Mộc Tiểu lại nói tiếp:" cô không cảm thấy ngạc nhiên sao?".

Cô cười nhẹ:" Có chứ ? tôi rất ngạc nhiên, không biết là cô muốn nói chuyện gì với tôi".

Mộc Tiểu phì cười, có ý khen ngợi:" cô quả thật rất thẳng thắn".

" ân~ quá khen, cảm ơn".

"  Chắc chắn cô cũng đã nghĩ đến tôi muốn nói chuyện gì rồi phải không?". Mộc Tiểu cứ vòng vo, Tần Tâm Ly cũng không có gấp gáp.

" Đúng vậy....nhưng mà không biết trong lòng tôi nghĩ có giống với cô đang nghĩ hay không?".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi