MẸ ƠI~ DIÊU TỔNG ĐỨNG NGOÀI CỬA!

" Tôi không nghĩ anh còn giận lâu như thế".

"Tôi không giận, chỉ là không thích nhìn mặt những người mình ghét mà thôi".

" hóa ra anh ghét tôi như vậy à?". Người đàn ông da ngăm bất đắc dĩ.

Diêu Trì vẫn rất khí thế.

"  Biết như vậy còn hỏi làm gì?".

" Hai chúng tôi hi vọng ba người sẽ như lúc trước".

Diêu Trì hất mạnh ly rượu:" không thể nào, từ khi chuyện đó xảy ra, ba người không thể nào trở lại như trước, anh hiểu ý tôi mà".

" Diêu Trì, cậu đừng có cố chấp như thế được không?". Người đàn ông đó thở dài. Mà Diêu Trì thì lại vẫn cứ cười:" chuyện đã qua thì không thể vãng hồi, tuy tôi không còn muốn giành Mộc Tiểu về nhưng tôi cũng không muốn gặp những người làm tôi khó chịu".

Người đàn ông nhíu mày, dường như không chấp nhận được:" Anh còn có ý muốn cướp cô ấy, còn vợ anh thì sao?".

" Bạn tốt à, Việc này không phải là việc của anh nên bận tâm". Diêu Trì hất bàn tay đang tính đến gần ra.

" Vì sao lại không, Chúng ta là bạn....".

" Bạn ? Tôi không phải là bạn của anh, nếu là bạn của tôi, vì sao anh lại giành mất Mộc Tiểu, trong khi tôi và cô ấy đã sắp đính hôn".

" Diêu Trì, chuyện tình cảm không thể nào cưỡng cầu được, tôi biết là tôi có lỗi, anh cũng đừng quá cố chấp được không?".

" Tiêu Tổng cứ tự nhiên, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa".

Người đàn ông nhìn Diêu Trì quay lưng rời đi thì lại lặng lẽ thở dài.

Anh ta quay đầu nhìn Mộc Tiểu ở một góc đang cười nói vui vẻ với Tần Tâm Ly thì giương một nụ cười nhẹ.

Chuyện này chính là anh ta có lỗi, Diêu Trì và Mộc Tiểu là thanh mai trúc mã, còn anh ta là bạn tốt của hắn, Diêu Trì yêu thầm Mộc Tiểu, đến tuổi liền tự ý xin Mộc gia đính hôn, nhưng mà Mộc Tiểu kiên quyết không đồng ý, bởi vì cô đã có ý trung nhân.

Còn nhớ lúc Tiêu Mặc Hiên gặp Mộc Tiểu là trong một buổi gặp mặt vốn dĩ riêng của Diêu Trì, lúc đó anh ta chỉ vô tình đi ngang qua nhưng lại bị sa vào, Mộc Tiểu cũng không thoát được, khi ấy vừa đúng thời điểm Diêu Trì xin phép hai nhà đính hôn.

Chuyện này cũng không hẳn là đều quy lỗi cho hai người, nhưng mà... nó rất khó nói....

Tiêu Mặc Hiên từ từ bước đến ôm Mộc Tiểu vào lòng, anh ta nhìn cô khẽ gật đầu:" Xin chào, tôi là Tiêu Mặc Hiên, rất hân hạnh được biết cô".

" Xin chào tôi là Tần Tâm Ly". cô hơi bị ngượng, bởi vì nhìn người khác âu yếm trước mặt mình, cô không được tự nhiên.

" Tôi biết, cô là vợ của Diêu Trì".

Cô cười cười, Cô biết hai người này có quan hệ không đơn giản với Diêu Trì. Và cô cũng đoán được thân phận của người đàn ông này.

" Mộc Tiểu đã làm phiền cô nhiều rồi, tôi xin phép đem cô ấy đi trước ".

" được chứ, hai người cứ tự nhiên". Cô cũng lễ phép mà đáp lại.

Nhiều lúc không có cái gì được gọi là bất ngờ. Tần Tâm Ly cầm ly nước ép, Sau khi ly khai Mộc Tiểu thì tìm được Diêu Trì ở một nơi gần đó. Cô cười thầm, có lẽ tên này ngay từ đầu đã chú ý đến bên này rồi.

Chắc chắn hắn luôn lén lút nhìn, lại không biết gì, tâm tư của cô không thoải mái lại nổi lên.

Cô lắc đầu, áp nó xuống, không cho cảm xúc dư thừa nào bùng phát.

Trong suốt buổi tiệc, cô đều đi theo sát Diêu Trì. Đóng vai là một người vợ hiền.

Cuối cùng cũng kết thúc. Cô ngay lập tức trở về nhà, thay đôi giày cao gót và bộ váy bó chặt người thì cô mới cảm thấy thoải mái, cứ đi nhiều như thế đến cả chân cũng muốn trẹo.

Bước vào chốn kinh doanh đều giả tạo như vậy, đều dùng hình thức để giao tiếp đơn thuần, nhưng sâu trong đó là âm thầm thu lợi nhuận, cũng không cần phải quan tâm ai.

Cuộc sống như thế thật mệt mỏi, vẫn như cô là tốt nhất, sau này sẽ trở về nhà, mỗi ngày muốn buồn thì buồn muốn khóc thì khóc không cần phải cố né tránh.

Tần Tâm Ly thay quần áo xong thì bước xuống phòng bếp lấy nước. Ở đây, cô gặp người không muốn gặp nhất... chính là Diêu Trì.

Hắn thấy cô cũng khựng lại, sau đó lại đột nhiên tức giận.

"  lần sau không cho phép cô nói chuyện với hai người đó".

" hai người nào?" cô khó hiểu.

" Chính là.... đừng giả vờ, tôi biết cô hiểu rõ hai người tôi nói là ai".

Là người đàn ông đó và Mộc Tiểu sao?. Cô đặt ly nước xuống bàn, thú vị nhìn hắn:"  vị tiên sinh này, tôi giao tiếp với ai thì có liên quan gì đến anh".

"...cô là vợ tôi".

" Tôi đồng ý là tôi là vợ anh, nhưng mà không phải trong hợp đồng nói rõ là chuyện ai người nấy lo hay sao? Tôi không bao giờ cấm cản anh quan hệ với ai, Vì sao anh lại muốn cấm cản tôi".

Diêu Trì hít mắt, ngay lập tức đè cô vào vách tường, chỉ xém một chút là đã xô ngã một kệ Ly, cũng may là Cô nhanh chóng trở tay bắt kịp.

" Anh bị thần kinh à?".

"  Đúng vậy, tôi như thế đấy. không nghĩ rằng nhân duyên của cô lại nhiều đến như vậy".

" ha~ Đầu tiên là quyến rũ đàn ông, sau đó lại muốn kết bạn với những người Thế Gian Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào một bước lên mây".

Cô lại bị chọc cho tức cười, tên thối tha này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi