MẸ SẮC BÉN MUA MỘT TẶNG HAI

Lâm Khả Nhân kinh ngạc, lực của cú đẩy này có chút lớn, bối rối cùng luống cuống, hai người đều là như thế, Trình Quân Hạo vội vàng che giấu đi, "Tôi hiện tại rất bận. . . . . ."

Lâm Khả Nhân càng thêm uất ức, đôi mắt nhỏ ửng hồng, "Anh bận rộn đến nổi thời gian ăn cơm với em cũng không có sao? !"

Trình Quân Hạo cứng họng, sắc mặt hòa hoãn đi một ít, "Đang rất vội, ngày mai đi. . . . . ."

Lâm Khả Nhân mừng rỡ , bất chấp tất cả ôm lấy cổ của anh, trên môi anh hung hăng hôn một cái, "Quân Hạo, hôn em đi. . . . . ." cô ta có chút hoảng loạn, sau khi nụ hôn trôi qua, mới thở dốc mà nói, "Trưa mai người ta sẽ tới tìm anh, chúng ta đi Lệ Tinh đi, chỗ cũ, có được hay không? ! Người ta rất muốn anh à. . . . . ."

Người đẹp ở trong ngực, hơi thở thì rối loạn.

Nhưng Trình Quân Hạo lại vẫn ngồi im lòng không loạn, chuyện này thật không phù hợp phong cách của anh, anh cười khổ, lại gật đầu, ". . . . . . Tốt."

Lâm Khả Nhân lúc này mới vui mừng hớn hở đi ra, chầm chậm từng bước.

Trình Quân Hạo Mất hồn nhíu mày, cô gái An Tâm Á kia, giống như đã nắm giữ lấy dục vọng anh, tại sao anh lại thế chứ? ! Chính anh cũng không làm rõ được là thế nào.

Lâm Khả Nhân vui mừng hớn hở đi thang máy xuống dưới lâu, lúc này trợ lý Lâm mới có thể buống lỏng sự căng thẳng của bản thân, nhìn trong phòng nghỉ không có động tĩnh, cô gọi một cú điện thoại cho Trình Quân Hạo, "Trình tổng, An tiểu thư đến. . . . . ."

"Gọi cô ấy vào đi. . . . . ." Giọng nói của Trình Quân Hạo có chút âm trầm rất kinh khủng, khiến cả người trợ lý Lâm lạnh phát run, cô ấy để điện thoại xuống rồi đi phòng nghỉ tìm An Tâm Á, không ngờ tới cô lại đang ngủ, đang ngủ rất ngon.

Trợ lý Lâm vội vàng gọi cô tỉnh dậy, An Tâm Á lúc này mới phục hồi tinh thần tỉnh lại, lầu bầu nói: "A, tôi đi vào là được rồi. . . . . ."

Cô ngáp một cái thật to, đứng lên hướng phòng làm việc của tổng giám đốc mà đi.

Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, bởi vì chuyện tiêu hóa của hai bảo bối không tốt, loay hoay đến hơn nửa đêm, buổi sáng công việc lại nặng, làm cho đến buổi trưa, ngay cả cảm giác đói bụng cũng không có, rất muốn ngủ một giấc thật ngon.

Trợ lý Lâm trở lại chỗ ngồi.

An Tâm Á đẩy cửa vào, cô mơ mơ hồ hồ, đột nhiên bị một cánh tay kéo vào phòng làm việc, "Pằng. . . . . ." Tiếng đóng cửa phát ra nặng nề làm trợ lý Lâm giật mình, hoảng hồn không thôi, a a. . . . . . Cô là thay tổng giám đốc giữ biết bao nhiêu chuyện a, hù chết cô rồi. . . . . .

Cả người An Tâm Á liền bị đè vào cánh cửa gỗ phía sau lưng, cô ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu khó hiểu nhìn người đàn ông âm tình bất định trên đỉnh đầu, có chút sững sờ, người này. . . . . . Ánh mắt như muốn ăn thịt người, thật là dọa người.

Cô giật mình, hoàn toàn liền thức tỉnh.

Trình Quân Hạo cũng không nói chuyện, quan sát cô, hai người mặt đối mặt, trong lòng An Tâm Á có chút sợ, con sói này không phải là muốn phát tình đi, có thể không? !

Quả nhiên. . . . . . Môi Trình Quân Hạo liền lập tức mạnh bạo áp tới, nụ hôn này vừa hung hãn vừa mãnh liệt lại vừa vội vã, khiến An Tâm Á ngay cả thở cũng không có thời gian, thân thể An Tâm Á mềm nhũn, Trình Quân Hạo thừa dịp liền ôm lấy cô, kéo cô mang đến trên bàn làm việc, thừa dịp đánh ngã cô, ngay sau đó cả người đánh úp tới, đè lên. . . . . .

Hai người dính lấy nhau chặt chẽ không một khe hở, không tốt. . . . . . An Tâm Á trong lòng rất sợ, xong rồi, tên dã thú này, thật sự phát tình rồi, cô âm thầm kêu khổ, đẩy anh một cái, hoàn toàn đẩy không được, quyền đạo của cô học thật là uổng phí. Mẹ nó. . . . . .

Trong lòng Trình Quân Hạo có một ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt, anh không biết vì sao lúc này dục vọng của anh chỉ vì cô mà đột nhiên dâng trào, anh thật sự có chút mơ hồ.

Hổn hển. . . . . . Nhiệt độ trong phòng tăng cao hết sức, rất nóng.

Trong đầu của anh chỉ còn sót lại một tia lý trí, nói thầm , "An Tâm Á. . . . . ." Em là độc dược. Trong lòng của anh mặc niệm, thân thể này trúng độc của cô rồi, rất sâu rất sâu. . . . . .

Anh đột nhiên giật mình, lại có một chút kêu rên khó chịu.

"An Tâm Á. . . . . . An Tâm Á. . . . . . Cái cô gái này. . . . . ." Trong lúc anh đang hôn cô mãnh liệt, thanh âm bể tan tành, môi đi xuống, chuyển qua cái cổ của cô, "Tâm Á. . . . . ."

An Tâm Á vừa buồn bực vừa sợ hãi, miệng của cô vừa được tự do, cố hít một hơi, cực kỳ tức giận thấp giọng rên rỉ, "Hôm nay em. . . . . . Vừa mới bị đạo diễn mắng. . . . . . Anh không nên tùy tiện phát tình. . . . . . Có được hay không? ! Em, em. . . . . . Ưmh. . . . . . Em. . . . . . Buổi chiều. . . . . . Còn phải quay một cảnh. . . . . . Ách a. . . . . ."

An Tâm Á nổi điên, nội y của cô bị cởi ra, anh trực tiếp úp mặt lên ngực cô mút chặt lấy nụ đào hồng, lời cô nói, căn bản anh không nghe vào.

Trong đầu An Tâm Á sợi dây lý trí cuối cùng đứt lìa, cô vỡ tan muốn tìm về giọng nói của mình, "Em. . . . . . Anh. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần hại em. . . . . . Lại bị đạo diễn mắng. . . . . . Ghê tởm. . . . . . Ách a. . . . . ."

Mặt của cô đỏ bừng mềm mại, thân thể nhộm màu hồng, áo bị cởi ra, cả người giống như một món quà tặng hiện ra trước mắt, đang chờ đợi chủ nhân đến lấy đi, cô thật muốn nổi điên, nơi này là phòng làm việc, bàn làm việc a a a. . . . . .

Cô bị anh đè ép nằm ngửa ở trên bàn làm việc, không thể động đậy, cả người cũng rất nhếch nhác, chỉ là đôi tay nhỏ bé vẫn kháng cự anh như cũ.

Trình Quân Hạo không vui, đưa một tay ra lấy hai tay của cô đè lên đỉnh đầu, trong đôi mắt mang theo uy hiếp nồng đậm, ác ngoan nhìn chằm chằm cô, giống như bởi vì cô không phối hợp mà cực kỳ không vui, cũng bởi vì phân ra mất một cái tay để giữ chặt cô càng thêm không vui, An Tâm Á tức muốn bất tỉnh, cả người run rẩy, cắn răng, "Cái anh này bộ điên rồi hả, bây giờ là giờ ăn trưa. . . . . ."

"Anh biết, anh sẽ nói thư ký đưa cơm tới đây. . . . . ." Anh nói chuyện như lẽ đương nhiên.

"Em còn muốn đi làm. . . . . ." An Tâm Á nói càng thêm cắn răng nghiến lợi, chỉ là giọng nói này lại khiến người ta đỏ mặt, giống như thấp giọng rên rỉ vậy, cô vốn muốn nói sao cho hung hăng một chút, nhưng lại đổi thành như vậy, trong hoàn cảnh này, muốn thay đổi vị cũng khó.

Trình Quân Hạo tức giận rống lên, "Chỉ một lần thôi. . . . . ." Để cho anh ăn đỡ thèm lại nói, mẹ nó, tối hôm qua chưa ăn được.

". . . . . ." An Tâm Á đã muốn nổi điên, đang muốn phản bác, môi của anh lại ngăn lời của cô.

Trong mơ hồ, truyền đến âm thanh Trình Quân Hạo bấm điện thoại, trợ lý Lâm nhận điện, một số âm thanh khả nghi làm ặt cô ta đỏ đến tận chân tóc, "Trình, Trình tổng. . . . . ."

Mẹ nó, có cần phải kích liệt đến thế này hay không a, trong đầu trợ lý Lâm tưởng tượng một hồi, cô cho là đang trong lúc tiến hành quá trình, nhất định là không cẩn thận đè vào bàn phím điện thoại, đang muốn ngắt, lại truyền đến giọng phân phó thật thấp của Trình Quân Hạo, "Gọi hai phần đồ ăn mua ngoài đem lên. . . . . . Giữ ấm. . . . . . Chờ tôi ra ngoài ăn. . . . . . Còn nữa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào. . . . . ."

"Pằng. . . . . ." Điện thoại cúp cái rụp, trợ lý Lâm hóa đá, cả người ngơ ngác mặt đỏ đến tận mang tai, ôi trời.

Đoán chừng mới vừa cùng Lâm Khả Nhân một hồi, hiện tại lại với An Tâm Á. . . . . . Tổng giám đốc không khỏi quá mức cường hãn, haizzzz, thuần phục được hai người phụ nữ, bản lãnh thật sự quá cao.

Cả buổi trưa hôm đó, trợ lý Lâm cũng đứng ngồi không yên, cô không muốn cũng khó a, mắt không tránh được cứ hướng phòng làm việc của tổng giám đốc mà nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi