MẸ SẮC BÉN MUA MỘT TẶNG HAI

An Tâm Á cười khổ, ngay cả An Bình cũng cầu xin cô như vậy, chuyện tối ngày hôm qua, nhất định có ẩn chứa chuyện gì rồi, cô rất hiểu con của mình. . . . . . Nhưng mà bất kể là An Như Ý, hay là An Bình An Tĩnh cũng đều vậy, bất cứ cái gì cũng không chịu nói với cô, thật sự chính là vì muốn bảo vệ cô ư, nhưng vì sao cô lại cảm thấy mình có chút thương tổn.

Cô vô lực nói, ". . . . . . Được, chúng ta đi." An Bình thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại vừa ngắt, An Tâm Á vô lực ngẩng đầu, nhìn về phía An Như Ý, nhẹ giọng nói, "Mẹ, đừng khóc, con đồng ý với mẹ. . . . . ."

Tâm, có chút đau.

Trình Quân Hạo, anh đã làm ra cái nghiệt gì, ban đầu bất kể là bởi vì Chu Hoài, hay là bởi vì Trữ Trữ, tôi với anh đều đã có một mối duyên phận khó giải thích được, nhưng ngày hôm nay, cũng là chính bọn họ tới đây nói tôi rời khỏi anh. . . . . .

Có lẽ, anh cũng là tội nghiệt mà tôi mắc phải trong cuộc đời này, một tội nghiệt không giải được. . . . . .

Lúc tôi muốn cách xa anh thì tất cả mọi chuyện đều như muốn cầu xin tôi lưu lại, nhưng lúc tôi lưu luyến không muốn rời xa, lúc mọi thứ đã thành thói quen, thì mọi người lại cầu xin tôi rời đi. . . . . .

Lòng của An Tâm Á có chút đau.

Trên đường trở lại công ty thì tinh thần có chút hoảng hốt. Cho tới lúc đến cửa công ty Phó Vũ Hằng đã gọi cô ba tiếng, cô mới nghe. An Tâm Á cười có chút miễn cưỡng.

"Tâm Á, cô không sao chứ, sắc mặt hình như không tốt lắm, có muốn xin nghỉ hay không?" Phó Vũ Hằng quan tâm hỏi cô.

An Tâm Á lắc đầu, "Tôi không sao, đừng lo lắng, không thể vì một chuyện nhỏ như vầy mà ảnh hưởng tới công việc, nếu không không bị Jack mắng chết mới lạ. . . . . ."

Phó Vũ Hằng nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, "Mới vừa. . . . . ." Suy nghĩ một chút lại dừng lại không tiếp tục nói nữa. An Tâm Á lòng rối loạn, cùng anh vào thang máy, lên lầu mười hai.

Ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Trình Quân Hạo đứng ở đó, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, có vẻ vừa khiếp sợ lại vừa ghen tỵ.

Phó Vũ Hằng ngượng ngùng sờ sờ mũi, đi thẳng vào phòng quay phim.

Trong ánh mắt Trình Quân Hạo nhìn về phía bóng lưng anh ta cũng có chút lạnh.

"Mới vừa rồi sao lại không nhận điện thoại? !" Trình Quân Hạo không vui hỏi cô, "Không phải là em cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm chứ? !"

An Tâm Á tránh ra ánh mắt của anh, khí thế bức người của anh làm cho cô có tránh cũng không thể tránh được, nhưng vừa nghĩ tới nhưng lời mới vừa rồi của mẹ mình, còn có quyết định của An Bình An Tĩnh, thì cô liền không có cách nào nhìn về phía anh giống như nữa thường ngày nữa.

Trình Quân Hạo giật mình, nhất thời ngẩn người tại chỗ, chuyện ngày hôm qua tựa như một cây gai, làm anh nghẹ họng, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để đứng đó, để bình tĩnh.

An Bình An Tĩnh cho anh thời gian ba ngày, đến bây giờ anh vẫn như cũ không biết xử lý làm sao mới có thể làm cho bọn họ hài lòng.

Nhưng Lâm Khả Nhân, dù sao cũng đã đi theo anh nhiều năm rồi, dù sao cũng có chút ân tình. . . . . .

Không khí giữa hai người thấy thế nào cũng có chút quỷ dị.

Cái gì cũng không nói, cuối cùng vẫn là Trình Quân Hạo phá vỡ không khí bằng cách tự mình nói qua một chủ đề khác, mới xóa đi sự lúng túng, "Mới vừa rồi đạo diễn Lưu đã về lại công ty, anh đã khôi phục công việc cho ông ta, anh muốn sau này ông ta không được làm khó em, ông ta cũng không phải là người không có mắt nhìn người, cũng đã tĩnh ngộ rồi mới trở lại làm, em yên tâm. . . . . ."

Có thêm một đạo diễn khác ở đây, công việc của Jack cũng nhẹ nhõm đi một chút.

". . . . . . Ừ." An Tâm Á gật đầu một cái, cười khổ.

Trình Quân Hạo mở miệng, lại phát hiện không biết nên nói những gì, muốn chất vấn cô cùng Phó Vũ Hằng, nhưng lời nói thế nào cũng không ra khỏi miệng được, nghẹ lại làm trong lòng có chút khó chịu.

"Em đi làm việc. . . . . ." An Tâm Á cúi đầu nói.

Tâm tình Trình Quân Hạo trở nên hoảng hốt, vội vàng kéo tay của cô, "Tâm Á, cho anh chút thời gian. . . . . ."

An Tâm Á không quay đầu lại, rút tay ra, chạy vào phòng quay phim. Trình Quân Hạo ngẩn người tại chỗ, nhìn tay trống không, đột nhiên có một loại cảm giác là sắp mất đi An Tâm Á.

Trình Quân Hạo cũng không có tâm tình ăn cơm, tâm tình buồn bực trở lại tầng trên cùng, thư ký Lâm không thể làm gì khác hơn là kêu đồ ăn bên ngoài đem vào, Trình Quân Hạo cũng chỉ ăn vài miếng liền buông xuống.

Nghĩ tới thái độ An Tâm Á, trái tim liền đập loạn.

Con Muỗi gọi điện thoại tới, trong lòng Trình Quân Hạo liền bất an, gần đây mỗi lần anh nhận được điện thoại của Con Muỗi, là mỗi lần gặp chuyện không may, bây giờ làm cho anh giống như bị mắc phải chứng hoảng sợ vô cớ vậy. ( Cũng không biết là tác giả muốn nói tới bệnh gì nhưng đại khái là như vậy ^^!)

"Con Muỗi. . . . . ." Trình Quân Hạo lạnh giọng hỏi, "Lại xảy ra chuyện gì? !"

Con Muỗi sợ hết hồn, "Anh hai, vốn là tối hôm qua em có sai mấy đàn em đi coi chứng Lâm Khả Nhân , nhưng mà, nhưng mà. . . . . . Hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra mà không thấy cô ta. . . . . ."

"Không thấy? !" Trình Quân Hạo từ bàn làm việc đột ngột đứng lên, nói: "Sao lại không thấy hả ? Chuyện gì xảy ra? !"

"Em cũng không biết, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn ở . . . . . ." Con Muỗi cũng bất đắc dĩ nói.

Lông mày Trình Quân Hạo cau lại, "Khả Khả đâu rồi, có ở đó hay không? !"

Con Muỗi nhanh chóng kêu lên, "Đây mới là trọng điểm, tiểu thiếu gia cũng không thấy đâu, em cho người đi vườn trẻ, tiểu thiếu gia vừa tan học liền bị người đón đi, hiệu trưởng nói vậy. . . . . ."

Con Muỗi luôn luôn không thích Lâm Khả Nhân, hắn tuyệt không quan tâm chuyện người phụ nữ này biến mất, cái hắn lo lắng chính là Trình Khả Khả.

"Cái gì? !" Trình Quân Hạo nhất thời có loại dự cảm chẳng lành. Trong lòng lại sinh ra những ngờ vực vô căn cứ, ngộ nhỡ là An Bình bọn họ. . . . . .

Sự rối loạn trong lòng anh nhanh chóng tăng cao, cúp điện thoại xong, anh trực tiếp gọi cho An Bình, giọng nói mặc dù uyển chuyển, nhưng cũng là hỏi An Bình này, An Bình lạnh lùng cười một tiếng, "Trình nhị thiếu, ông lại nghĩ tôi là người như vậy sao. . . . . . Tôi cho dù có hận ông sâu sắc, vô cùng hận Lâm Khả Nhân, cũng không đến nổi đem một đứa bé ra để mà trút giận. . . . . ."

Nói xong liền không chút khách khí cúp điện thoại.

Trình Quân Hạo nhất thời ngẩn ngơ, nguy rồi, anh lại chọc Trữ Trữ mất hứng.

An Bình tức muốn bất tỉnh, cũng không còn tâm tư đi học, lôi kéo Lẳng Lặng rời vườn trẻ trước giờ tan học, mặc dù tức thì tức, nhưng Lâm Khả Nhân biến mất chuyện này cũng là chuyện lớn, người đứng sau màn này, rốt cuộc là ai, thế nhưng lại liên tiếp gây ra nhiều chuyện như vậy, cậu cũng muốn điều tra một chút rốt cuộc là ai đã theo dõi Trình Quân Hạo, đáng chết.

Trình Quân Hạo tâm hoảng ý loạn, gọi vào điện thoại di động của Trình Khả Khả, liền có lời nhắc nhở nằm ngoài vùng phủ sóng, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, cắn răng nghiến lợi, "Lâm Khả Nhân, ruốt cuộc cô mang theo Khả Khả đi đâu rồi? !"

Có cảm giác mơ hồ, là Lâm Khả Nhân mang theo Khả Khả rời đi, có lẽ cũng không phải bị bắt cóc.

Việc có người đến vườn trẻ đón, đã nói lên, phải nhất định là người quen, nếu không Khả Khả không thể nào ngu đến mức đi cùng người xa lạ. Lâm Khả Nhân cùng Khả Khả cùng lúc không thấy, cũng đủ để nói rõ tất cả chuyện này, chính là do Lâm Khả Nhân làm ra.

Trình Quân Hạo vốn là đã rất hận, cộng thêm chuyện này, càng thêm hận đến tận xương, Lâm Khả Nhân, nếu Khả Khả có việc gì, tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô. . . . . .

*

Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên bận rộn một ngày, rốt cuộc cũng tra được một chút đầu mối, bọn họ mừng rỡ nói cho An Bình, "Tra được vị trí Ôn Tâm rồi, ở một chỗ tuyệt đối không ai nghĩ tới, người này ở thành phố A thật đúng là thâm tàng bất lộ, thật không nhìn ra. . . . . ."

An Bình gật đầu một cái, "Là ai? !"

"Vương lão, Vương lão của ngân hàng Vương thị. . . . . ." Đêm 13 cười híp mắt, hưng phấn nói, "Vừa nghe cái từ ngân hàng này, ta liền muốn trộm của hắn. . . . . ."

Bộ Phi Yên gật đầu đồng ý, "Đồng cảm. . . . . ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi