MẸ SẮC BÉN MUA MỘT TẶNG HAI

Trình đại thiếu lạnh lùng khẽ hừ, sắc mặt tái xanh. Lâm Khả Nhân mặt mừng rỡ nhìn Khả Khả cùng Trình Quân Hạo, không che đi chút nào vẻ mặt hưng phấn, Trình lão vẫn như cũ nhàn nhạt, "Ừ, Quản gia, ăn cơm thôi. . . . . ."

Bắt đầu bữa ăn, như cũ là yên tĩnh, yên tĩnh như tờ, Trình lão không mở miệng, không ai dám đánh vỡ cục diện bế tắc, Trình Quân Hạo cũng không có khẩu vị để ăn, tùy ý ăn hai miếng, có chút không kiên nhẫn, cái này không giống anh lúc bình thường, nhưng là, hôm nay chính là anh không nhịn được, "Cha, ông gọi tôi về có chuyện gì? !"

Thật là hiếm thấy, hẳn là có chuyện.

Trình lão không kiên nhẫn, giọng nói uy nghiêm, "Không có việc gì thì không thể gọi anh trở lại ăn cơm sao? Anh là con cháu Trình gia, . . . . . ."

Trình Quân Hạo khinh thường cười một tiếng, "Cha, có chuyện gì trực tiếp nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng. . . . . ." Ý tứ là những lúc có chuyện cần nói thì không cần ngụy trang. . . . . .

"Càn rỡ! !" Trình lão sắc mặt tái xanh, bị khiêu khích nổi trận lôi đình, Trình Quân Hạo không biến sắc, chuyện như vậy, đã vô số lần.

Trình Khả Khả sợ hết hồn, mắt sợ hãi liếc Trình lão một cái, cậu là vô cùng sợ ba , cẩn thận hướng Trình nhị thiếu bên cạnh nhích lại gần, một màn này rõ ràng chọc giận Trình lão, hắn trong mắt dâng lên vạn trượng hỏa hoạn, rồi dùng lý trí ép xuống. . . . . .

Trình đại thiếu không khách khí, "Em trai, có phải cậu muốn ba ăn một bữa cơm trong lòng cũng không thoải mái phải không? ! Ăn cơm xong rồi hãy nói cậu khó chịu phải hay không? ~"

Giọng điệu của hắn giễu cợt, tức giận, ghen ghét, toàn bộ đều có.

"Lão gia, đừng nóng giận a. . . . . ." Lâm Khả Nhân cũng bị hù sợ, vội vàng trấn an Trình lão.

Trình Quân Hạo vẫn như cũ ngồi yên như núi, không biến sắc, lão già kia, nhịn ông nhất thời, tuyệt đối về sau không nhịn ông nữa.

Trình lão lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt hơi có tức giận, "Tôi tìm anh về muốn nói với anh hai chuyện. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhíu mày, "Nói. . . . . ."

Trình lão không vui, lại ngăn chận tức giận, "Chuyện thứ nhất là về chuyện của Khả Khả, nó đã bốn tuổi rồi, có thể đi nhà trẻ rồi, tôi muốn cùng anh thương lượng chuyện chọn vườn trẻ. . . . . ."

Lâm Khả Nhân sửng sốt, có chút bị giật mình, len lén liếc một cái Trình lão, có chút lọ ra vẻ mặt chột dạ. Trình đại thiếu lạnh lùng cười một tiếng, ông cụ rõ ràng chính là hoài nghi huyết thổng của Khả Khả rồi.

Hắn lạnh lùng cười một tiếng, Trình Quân Hạo là nghiệt chủng, Khả Khả không phải là nghiệt chủng của nghiệt tử sao? ! Thật là buồn cười, ba còn cố tình quan tâm cái chuyện hư hỏng này, khiến trong lòng Trình đại thiếu khó chịu.

Chỉ có Trình Quâ Hạo bất động như sơn, nheo ánh mắt, ông cụ muốn cùng anh thương lượng chuyện Khả Khả đi nhà trẻ? ! Theo lý bình thường đúng là dư thừa, trừ phi lão đã biết. . . . . .

Mí mắt Trình Quân Hạo hơi thu lại lại, trong lòng liền nghiêm túc suy nghĩ.

"Cha, chuyện của Khả Khả ông làm chủ là tốt, lý thường thì đâu cần phải cùng tôi thương lượng. . . . . ." Trình Quân Hạo mặt không đổi sắc, giọng nói lành lạnh.

Trình lão lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt léo ra ánh sáng, "Vậy sao? ! Vậy tôi liền làm chủ a. . . . . ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi