MẸ SẮC BÉN MUA MỘT TẶNG HAI

"Không được cười. . . . . ." Vẻ mặt Trình Quân Hạo rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.

An Tâm Á lập tức thu nụ cười, nghiêm túc nói: "Được, sau này nhất định trung thực, không cùng anh ta dây dưa không rõ. . . . . ."

Trong lòng Trình Quân Hạo hổn độ, cái này, quả thật người đàn ông kia là tồn tại, rất muốn biết là ai, anh sẽ làm thịt hắn. Anh vì sự ghen tức của bản thân mà giật mình, sự bình tĩnh của anh vậy mà vẫn bị ảnh hưởng.

Có một cảm giác bị cô khống chế, nhưng Trình Quân Hạo không muốn buông tha cô gái này, ít nhất hiện tại, anh thật muốn cô.

Nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, An Tâm Á bất đắc dĩ nói: "Tôi có thể tan việc chưa? Tôi nghĩ. . . . . . Mười vạn kia, anh nguyện ý đưa thì cho tôi luôn đi, còn không muốn cho thì thôi. . . . . ."

Giọng nói kia cũng rất nhỏ cùng dè chừng.

Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, "Muốn tiền làm gì? ! Nuôi đàn ông? ! Về sau có tôi nuôi cô, cô còn cần tiền này. . . . . ." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay vẫn ký một tờ chi phiếu, ném cho cô.

". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, thật sự cô chính là đi nuôi đàn ông, là hai đứa con trai của anh.

Thận trọng cầm lấy chi phiếu, cô đứng dậy mặc quần áo, trên người vết hôn có chút ái muội, An Tâm Á thở dài. Chỉ là, có tiền này, cô cùng hai bảo bối An Bình An Tĩnh có thể chống đỡ một khoản thời gian.

Trình Quân Hạo âm dương quái khí nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia liền có chút đáng sợ, chẳng lẽ cô thật sự nuôi đàn ông? !

"Ở đâu vậy? Tôi đưa cô về. . . . . ." Trình Quân Hạo khó được tốt bụng.

An Tâm Á vội la lên, "Không cần, tôi đón taxi về nhà. . . . . ."

Trình Quân Hạo híp mắt lại , cô gái này. . . . . . Thật sự có bí mật.

Thế nhưng anh lại không có phản bác cô nữa. An Tâm Á mặc quần áo tử tế, chạy trối chết. Sau lưng Trình Quân Hạo còn ác độc uy hiếp, "Cô gái, phải giữ lời hứa, sáng mai tới công ty tìm tôi, nếu không. . . . . ."

An Tâm Á cả người run lên, cô có thể không tới sao? ! Mẹ nó.

Trình Quân Hạo vuốt ve môi, nơi đó. . . . . . Có cảm giác ấm áp, giống như bị lấp đầy tiếc nuối, cô gái này, hương vị thật không tệ, tâm tình nhất thời lại thích .

Anh đang muốn về công ty, lại truyền đến tiếng điện thoại, anh cau mày liếc nhìn điện thoại, là Lâm Khả Nhân, anh nhận cuộc gọi.

"Quân Hạo, . . . . . ." Lâm Khả Nhân ở đó đầu khóc lên, "Khả Khả mất tích. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Cái gì? !" Trình Quân Hạo giận dữ, vọt ra khỏi phòng làm việc, "Mất tích khi nào , từ từ nói. . . . . ."

*

"Người nào là Trình Khả Khả? ! Ba đứa bé dáng dấp rất giống. . . . . ." Người đàn ông mặt áo đen cầm ống nhòm, một bên nhìn hình so sánh, trầm giọng nói.

Phía sau năm người mài đao sèn soẹt, vẻ mặt hung ác, cả giận nói: " nếu vậy không bằng bắt tất cả ? Thà bắt nhằm 1000, không thể bỏ qua Trình Khả Khả. . . . . ."

Người đàn ông áo đen trầm ngâm một tiếng, quyết định nói: "Được, tất cả đều trói lại cho ta, cẩn thận đừng làm cho người xung quanh nhìn thấy. . . . . ."

". . . . . . Vâng" phía sau năm người thận trọng nhích tới gần. Cầm trong tay ba cái khăn lông có tẩm thuốc mê. An Bình nhất thời cảm thấy sau lưng có một luồn sát khí mãnh liệt, cậu quay đầu lại liền thấy năm người đi tới, anh cả kinh kêu lên, "Các ông muốn làm gì. . . . . ."

Nhưng cậu lại bị động tác nhanh chóng của bọn họ cho bịt kín miệng mũi, An Bình trong lòng kinh hãi, không tốt. . . . . . Anh lập tức thừa dịp còn sót lại ý thức sau cùng nhấn cái nút của đồng hồ trên cổ tay, không còn kịp nhìn Lẳng Lặng, người đã mất đi ý thức.

Ba đứa bé, ở dưới gốc cây, bị năm người đàn ông bắt đi, chỉ còn lại ba cái cặp sách bị vứt linh linh ở trên thảm cỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi