MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Hứa Diễn cung kính khom lưng trước ảnh chụp: "Con chào ông cố, con tên Hứa Diễn." Nếu anh xuyên qua đây sớm chút nữa, nói không chừng cũng có thể gặp mặt ông ngoại của mẹ rồi đó.

Cuối cùng, sau khi hai mẹ con thắp hương cho Cố lão tiên sinh xong thì cùng nhau ra khỏi phòng.

Hứa Diễn đột nhiên cảm thán nói: "Con, ờm, nói ra có lẽ mẹ không tin, nhưng khi còn nhỏ con vẫn luôn có một ước mơ."

Hứa Thư Yểu quay đầu xem hắn: "Là gì?"

"Con vẫn luôn đang đợi mẹ nói cho con rằng, thiệt ra nhà chúng ta rất có tiền."

Hứa Thư Yểu cười khúc khích: "Vậy giờ con biết rồi cũng không muộn nha."

"Con có thể, tham quan biệt thự nhà chúng ta một chút chứ?" Hưng phấn trong mắt Hứa Diễn đã không ức chế được, trời ơi nguyên cái biệt thự bự như vậy, là của mẹ anh nha.

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Đi đi."

Advertisement

Hứa Diễn đi lên lầu tham quan, ở dưới lầu Hứa Mộng Dao cũng đang nhìn căn nhà trước mắt này. Từ lúc mới bước vào cửa là cô ta đã thấy được cây đàn dương cầm tam giác được đặt ở trong góc kia rồi. Cây đàn dương cầm này, thoạt nhìn, còn xinh đẹp hơn cả cây mình nhìn thấy ở biệt thự nhà họ Diệp hôm đó nữa.

Giữa lúc hoảng hốt, cô ta như thấy được hình ảnh Hứa Thư Yểu ngồi trước đàn, tùy ý đàn tấu vậy.

Ánh nắng len lỏi vào từ một bên cửa sổ rọi vào, dừng trên thân đàn, thân đàn màu đen nhánh chiết xạ ánh nắng, tạo ra chùm sáng như cầu vồng vậy. Dần dần, cô ta như lại thấy, chính mình cũng có thể ngồi trước cây đàn này vậy.

"Ba, đợi lát nữa đi trấn trên ăn tối đi, trong nhà cái gì cũng không có." Hứa Thư Yểu chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang bằng gỗ.

Hứa Mộng Dao đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong ảo tưởng, nhìn về phía Hứa Thư Yểu.

Cô ta không thể không thừa nhận một sự thật rằng, thì ra, từ lúc bắt đầu, mình đã không bằng chị ta.

Trong lòng cô ta như bị nhúng dấm vậy đó, chua lè. Cô ta thừa nhận, mình lúc này điên cuồng ghen ghét Hứa Thư Yểu.

Hứa Lập Thành gật đầu: "Không thành vấn đề."

Ông cũng đang nhìn bài trí trong nhà, đặc biệt là những tấm ảnh chụp ở ngăn tủ bên kia.

Đấy là những bức ảnh của Hứa Thư Yểu chụp hồi lúc nhỏ, những tấm ảnh này bắt đầu được chụp lúc 3-4 tuổi, vẫn luôn kéo dài đến tận 16-17 tuổi. Từ lúc còn là đứa bé con tập tễnh học đi, lớn lên trở thành nàng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều bây giờ.

Hứa Lập Thành rất may mắn, vì cha vợ đã nuôi con gái được tốt như vậy.


"Yểu Yểu, cậu bé trên tấm hình này là ai vậy?" Hứa Lập Thành càng nhìn về sau, phát hiện khi con gái được cỡ 8 tuổi về sau, trong mỗi tấm ảnh của con bé đều sẽ xuất hiện một cậu bé.

Trong hình ảnh, Hứa Thư Yểu cười rất là vui vẻ, cậu bé trai bên cạnh con bé lại có chút như là không tình nguyện ấy, hình như là không quá thích chụp hình.

Cậu bé trông khỏe mạnh kháu khỉnh, thoạt nhìn có hơi dữ.

Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua, cười: "Đây là một người bạn con quen lúc học tiểu học. Hình như nhà cậu ấy đột nhiên chuyển tới trấn trên, sau đó còn chuyển tới trường bọn con đi học nữa. Có điều về sau nhà cậu ấy lại dọn đi rồi, con cũng không biết là dọn đi đâu nữa."

Cô nói, cầm lấy một tấm hình chụp chung cuối cùng giữa cô và cậu nam sinh ở trên bàn: "Con nhớ rõ, tấm hình này nè, con chụp lúc con 13 tuổi, chụp xong không được bao lâu là cậu ấy với người nhà liền dọn khỏi trấn nhỏ."

Trong hình, tay Hứa Thư Yểu khoác trên vai cậu nam sinh, tạo dáng ra một kiểu tư thế tuấn tú, còn cậu nam sinh kia thì nghiêng đầu nhìn cô, cuối cùng khoảnh khắc đó đã dừng lại trên ảnh.

Hiện giờ lại là 5 năm đi qua, nếu không phải lần này đi về, Hứa Thư Yểu đều sắp sửa quên mất.

Cô gãi gãi đầu, mở ra tấm ép sau khung ảnh, lấy ảnh chụp ra, thấy được dòng chữ mình viết xuống khi đó phía sau tấm ảnh.

Hứa Thư Yểu và Hoắc Trầm, phải làm bạn bè tốt với nhau cả đời.

Nhớ ra rồi, ảnh tên Hoắc Trầm.

Là một tiểu ca ca không thích chụp hình, rất thích đánh lộn với người khác.

Hứa Diễn tham quan hết khắp trong ngoài biệt thự, trừ bỏ mấy bức tranh chữ trên lối đi lầu 3 với lầu 4 mà anh không thưởng thức ra được kia, anh cảm thấy căn biệt thự này quả thực quá hoàn mỹ.

Vẻ mặt anh hưng phấn chạy xuống: "Trên tầng thượng thế mà còn có bể bơi!"

Hứa Thư Yểu gật đầu: "Ừ, một cái bể bơi lộ thiên, mùa hè mà bơi trong đó đúng rất mát mẻ."

Trước đó nghe Hứa Thư Yểu là ở dưới quê mới lên, Hứa Diễn cũng cho rằng mẹ mình ở dưới nông thôn là sống cuộc sống nghèo khổ.

Nhưng lại không ngờ rằng, cuộc sống của mẹ anh chính là cuộc sống của phú bà giản dị tự nhiên lại buồn tẻ vậy đấy.

"Nếu con thích chỗ này, chờ thi đại học xong rồi, chúng ta về ở một đoạn thời gian." Hứa Thư Yểu cười nói: "Con có muốn ngâm mình trong nước mỗi ngày cũng không thành vấn đề."

Hứa Diễn hỏi: "Vậy bên này có mạng không?"

"Hả?" Hứa Thư Yểu còn chưa có khái niệm gì mấy với internet, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại.


Hứa Diễn nhìn cái biểu cảm này của mẹ mình, anh biết ngay là căn biệt thự này chắc chắn không có kéo dây mạng. Anh chàng do dự một lát, phảng phất như đã hy sinh rất lớn lao ấy, miễn cưỡng nói: "Vậy nghỉ hè con về đây ở với mẹ một đoạn thời gian vậy."

Hứa Thư Yểu: "......"

Tối nay, bọn họ cùng nhau dùng bữa tối ở một nhà hàng nhỏ ở trên trấn, là đồ ăn nhà nông chính tông.

Trên đường về biệt thự, còn gặp được thím Phúc hồi trước từng làm việc trong nhà.

Thím Phúc kinh ngạc nhìn Hứa Thư Yểu: "Yểu Yểu, sao con lại về rồi?"

"Thím Phúc, trường con được nghỉ, nên con về thăm ông ngoại." Hứa Thư Yểu nói, quay đầu lại giới thiệu Hứa Lập Thành: "Đây là ba con."

Thím Phúc nhìn thoáng mọi người, cười chào hỏi: "Chào Hứa tiên sinh nha."

Hứa Lập Thành khách khí đáp lại: "Vâng, chào chị, chị quá khách khí."

Thím Phúc cười nói: "Yểu Yểu à, về sau có thời gian liền về thường xuyên nha con. Ngày mai có dẫn ba con tới nhà thím Phúc ăn cơm không?"

"Dạ không được, ngày mai nhà con về rồi, cảm ơn thím Phúc, để lần sau có thời gian con lại về." Hứa Thư Yểu nói: "Chắc chắn tới thăm nhà thím."

Từ biệt thím Phúc xong, Hứa Lập Thành nói: "Không nghĩ tới, nhân duyên của con gái ba ở chỗ này tốt đến vậy."

Hứa Thư Yểu cười nói: "Thím Phúc tốt bụng, lúc con dọn đi có xin nhờ thím ấy nếu có thời gian liền tới quét tước nhà cửa một chút." Chứ không thì nghĩ sao mà biệt thự không ai ở, mà lại mấy tháng rồi cũng không phủ bụi chứ?

"Đúng là cực kỳ cảm tạ chị ấy."

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, con có trả tiền cho thím ấy."

——

Sáng sớm hôm sau, bọn họ đuổi tới đúng giờ công viên giải trí mở cửa. Tuy công viên giải trí mở ở cái chỗ khá là hẻo lánh như này, nhưng mà nhân khí vẫn là khá cao à nha, vì sáng sớm đã có không ít người tới chơi từ các địa phương rồi.

Có thể tưởng tượng ra được, chờ sau khi kỳ nghỉ hè đổ bộ, các thí sinh đều được nghỉ, chỗ này sẽ càng thêm náo nhiệt. Khách sạn nghỉ phép cách đó không xa tựa hồ đã xây dựng được hình thức ban đầu, chắc không cần tới 1 tháng là có thể hoàn công.

Có thể có hiệu quả thế này, công tác tuyên truyền của truyền thông Diệp thị có quan hệ không nhỏ. Cái công viên giải trí này đã phát trên TV được gần nửa tháng rồi.

Đi theo đám người xếp hàng vào công viên giải trí, Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn về phía tàu lượn siêu tốc và bánh xe quay khổng lồ ở phương xa, có chút sợ hãi.


Cô chưa từng tới công viên giải trí, càng chưa từng thấy mấy thứ này bao giờ.

Cô càng chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên tới công viên giải trí trong đời mình, là tới với ba và mẹ kế.

À, còn có con trai cô.

Hứa Thư Yểu lập tức cảm thấy, đời người thiệt là rất kỳ diệu.

Hứa Lập Thành nói: "Mấy người trẻ tuổi như tụi con đi chơi đi, ba với dì con thì sẽ ở cửa chờ mấy đứa, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, chơi cho vui vẻ vào."

Sau đó ông cho mỗi người 300 đồng tiền, để bọn họ có thể thể nghiệm các hạng mục của công viên giải trí một cách vui sướng.

"Có thể đi ngồi tàu lượn siêu tốc thử chút không?" Hứa Diễn cười nói: "Rất k1ch thích."

Hứa Thư Yểu ngửa đầu nhìn cái tàu lượn siêu tốc rất cao kia, lại nghe thấy tiếng du khách thét chói tai trên đó, lắc đầu liên tục: "Thôi bỏ đi." Nghe thôi đã thấy rất k hủng bố á.

"Tới công viên giải trí mà chưa có chơi tàu lượn siêu tốc, vậy là tương đương với chưa tới rồi." Thiệt sự là Hứa Diễn rất muốn thấy bộ dáng mẹ mình hỗn độn trong gió, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn di động để có thể tùy thời chụp hình rồi.

Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn anh chàng: "Có phải con đang có ý đồ xấu gì không hả?"

Hứa Diễn lắc đầu ngay: "Con không có, đây không phải là thấy mẹ tới lần đầu, nên muốn dẫn mẹ chơi cho đã chút sao?"

"Vậy chơi cái khác trước đi." Hứa Thư Yểu sờ sờ cái mũi. Thiệt ra thì cô cũng muốn chơi tàu lượn siêu tốc một chút xíu, nhưng mà nhìn thiệt sự rất là khủng khiếp, nên ngẫm lại vẫn là thôi đi.

Hai người đi về phía bánh xe quay, Hứa Diễn đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị.

"Làm sao vậy?" Hứa Thư Yểu vội hỏi.

Hứa Diễn nói: "Mẹ nhìn cái người đằng trước kia thử, đó không phải chú út của Diệp Minh sao?"

Lúc này mà cũng có thể gặp được người quen, Hứa Diên trực tiếp chạy lên, vỗ vai Diệp Kỳ Sâm một cái: "Chú út!"

Chủ yếu là người đàn ông này quá mức nổi bật, muốn làm người ta không chú ý cũng khó.

Diệp Kỳ Sâm xoay người, rất ngoài ý muốn thấy được Hứa Diễn, sau đó cũng thấy được Hứa Thư Yểu đang đi tới: "Sao mấy đứa lại ở đây?"

"Tới đây chơi ạ." Hứa Diễn trả lời một tiếng, nhìn cách ăn mặc tây trang giày da từ trên xuống dưới của Diệp Kỳ Sâm: "Chú út, chú ăn mặc bảnh bao thế này, tới đây xem mắt hả chú?"

"Con mới bao lớn, cũng biết xem mắt rồi à?" Diệp Kỳ Sâm cảm thấy kinh ngạc

Đứa nhỏ này, cũng mới 18 tuổi đi.

"Việc này không phải rất bình thường sao?" Dù sao thì Hứa Diễn cũng là người tới từ tương lai, những gì hiểu biết cũng nhiều hơn lứa 18 tuổi ở năm 08 nhiều, anh chàng nghiêm trang nói: "Chú cũng được cỡ hai ba hai bốn tuổi rồi đúng không, ở tuổi này chưa có bạn gái, mẹ chú chắc chắn nóng nảy rồi."


Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co giật, hồi lâu anh mới bật cười nói: "Thật đúng là bị con nói trúng rồi."

Anh là bị mẹ mình đè cổ tới xem mắt, đối phương là thiên kim tiểu thư gia thế ngang nhau, còn là một sinh viên. Nói là thừa dịp anh ở nhà, hai người gặp mặt trước một lần.

Vẻ mặt Hứa Diễn kiểu "con biết ngay mà": "Vậy thím út tương lai ở đâu? Sao chỉ có mình chú đứng ở chỗ này?"

Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ: "Chữ bát còn chưa có chổng lên đâu, sao mà con lại bắt đầu gọi thím út rồi?"

"Đó không phải đã chắc chắn rồi sao? Chú út, con tin tưởng chú, chú ưu tú đến vậy mà!" Hứa Diễn nói xong, còn nhẹ nhàng đụng đụng bả vai Hứa Thư Yểu một chút, tìm kiếm sự tán đồng: "Chị nói có phải hay không?"

Hứa Thư Yểu thấy trong lòng nghẹn ứ, không hiểu sao cảm thấy con trai cô hôm nay cũng thiệt là ồn ào.

Diệp Kỳ Sâm dời mắt, cũng nhìn về phía Hứa Thư Yểu, nhìn vào đôi mắt run rẩy của cô, anh nói: "Chú cảm thấy, hẳn là không thành được."

"Vì sao?" Hứa Diễn tò mò.

Hứa Thư Yểu nhéo Hứa Diễn một chút: "Con là sách mười vạn câu hỏi vì sao à?"

Hứa Diễn hít hà một hơi: "Nhéo con làm cái gì! Con quan tâm chú út một chút cũng có sai sao?"

Đang nói chuyện đây, bên kia đã có người gọi Diệp Kỳ Sâm: "A Sâm, sao con còn đứng ở đây?"

Hứa Thư Yểu theo tiếng nhìn lại, thế mà là vị phu nhân mặc lễ phục màu đen xinh đẹp cô gặp ở biệt thự nhà họ Diệp hôm đó.

Diệp Kỳ Sâm hơi hơi gật đầu, giới thiệu: "Đây là mẹ chú."

"Ý, hai người bạn nhỏ này là?" Mẹ Diệp Kỳ Sâm, nói chuyện cũng rất ôn nhu.

"Bọn họ là bạn học của Diệp Minh, vừa lúc con quen." Diệp Kỳ Sâm giới thiệu một chút.

"Thì ra là vậy à." Diệp phu nhân cười nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Cô bé, sao bác thấy con có hơi quen mắt ấy nhỉ?"

Hứa Thư Yểu nhấp môi nói: "Trước đó lúc sinh nhật Diệp Minh, ở trên ban công biệt thự, chúng ta đã gặp qua."

Diệp phu nhân cười gật đầu: "Bác nhớ ra rồi, khi đó A Sâm đang trốn trên ban công cho thanh tĩnh, bị bác bắt được." Cô lại nhìn về phía Hứa Diễn đứng ở một bên, có chút sửng sốt.

Bên kia có người gọi Diệp phu nhân, Diệp phu nhân hoàn hồn, giữ chặt Diệp Kỳ Sâm, nói với Hứa Thư Yểu: "Cô bé, bọn bác còn có chút việc, về sau có cơ hội lại tán gẫu nhé."

Người vừa mới gọi Diệp phu nhân ở bên kia, là một tiểu tỷ tỷ trông duyên dáng yêu kiều.

Hứa Thư Yểu kéo ra một nụ cười: "Dạ được."

Diệp phu nhân vừa lôi Diệp Kỳ Sâm đi, vừa nói thầm một câu: "Cậu bé hồi nãy đó, có hơi giống con lúc học cao trung đó."

Diệp Kỳ Sâm cảm thấy bất đắc dĩ hết sức: "Mẹ, mẹ muốn giục con kết hôn, nhưng cũng không đến mức thấy ai cũng nói là giống con chứ?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi