MẸ TÔI TRỞ THÀNH HOA KHÔI HỌC ĐƯỜNG SIÊU NGẦU

Editor: Chôm Chôm

Beta: Thuỷ Tiên

Ân Lưu Tô chạy tới công ty, mấy vị cổ đông trường học đang họp, vẻ mặt còn rất kích động.

Đàn anh năm tư Du Kiện bắt đầu lập nghiệp đã đi theo Ân Lưu Tô, nói kết quả đàm phán mấy ngày trước cho cô ấy, nói tập đoàn Vân Tư định dùng 1.35 tỷ mua toàn bộ cổ phần app Giúp đỡ sinh viên, tất cả cổ đông đều đồng ý, bây giờ chỉ chờ Ân Lưu Tô ký tên.

Ân Lưu Tô biết đối với app Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị mà nói, 1.35 tỷ là một số tiền khổng lồ.

Cô ấy vốn lập nghiệp về giao hàng, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy đồng, từng bước một kiếm được tài sản chục triệu của hiện tại. Nhưng quy mô app Giúp đỡ sinh viên có hạn, rất khó đột phá.

Cuối cùng chỉ là một dự án lập nghiệp xuất sắc của Học viện Kinh tế mà thôi, rất khó so sánh với các tập đoàn lớn trong xã hội.

Hiện nay có công ty đồng ý dùng số tiền khổng lồ thu mua, đối với mấy đàn chị đàn anh cổ đông này mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.

Có số tiền này, sau khi bọn họ tốt nghiệp thì có thể có lý lịch và kinh nghiệm tốt hơn.

Trong quá trình họp, Ân Lưu Tô không nói gì, đầu ngón tay xoay cây bút, bình tĩnh lắng nghe.

Cận Bạch Trạch ngồi cuối cùng vẫn luôn im lặng.

Ân Lưu Tô đặt bút xuống, nhìn về phía Cận Bạch Trạch: “Cậu thấy thế nào?”

Du Kiện không chờ Cận Bạch Trạch nói chuyện, cắt ngang cô: “Cậu ta có thể có ý kiến gì chứ, cũng không có cổ phần.”

“Nhưng cậu ấy là người viết chương trình cho app này.”

Đây cũng là nguyên nhân Ân Lưu Tô gọi Cận Bạch Trạch đến tham dự đại hội cổ đông.

“Tổng giám đốc Ân, chúng ta sẽ không thể tìm được cơ hội tốt như vậy, mấy công ty thu mua dự án lúc trước cũng chỉ ra giá cao nhất là 200 triệu.” Du Kiện kích động nói: “Nay tập đoàn Vân Tư đồng ý mua với giá 1.35 tỷ! Đây là khái niệm gì chứ!”

“Anh cảm thấy chúng ta có lời không?”

“Đương nhiên.”

“Làm ăn có lời có lỗ, chúng ta có lời, đối phương đương nhiên sẽ lỗ, anh cảm thấy ông chủ bên kia coi tiền như rác sao? Tự nhiên móc tiền túi ra cho anh nhặt?”

Du Kiện nghe Ân Lưu Tô nói thì không trả lời được: “Dù sao thì mấy cổ đông chúng tôi cũng đồng ý bán vốn chủ sở hữu.”

Ân Lưu Tô nhìn về phía Cận Bạch Trạch: “Tiểu Bạch, nếu như tôi muốn phát triển app này, không chỉ quy mô trong trường, mà còn ở khu vực khác, thậm chí toàn bộ Nam Thị, về mặt kỹ thuật có thể thực hiện được không?”

Tính cách Cận Bạch Trạch rất cẩn thận, im lặng một lát, không đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Điều này cần rất nhiều tiền, cũng cần server mạnh hơn. Nếu như điều kiện kỹ thuật đáp ứng được, em có thể tối ưu hóa chương trình, cải thiện app.”

“Tôi sẽ phụ trách chuyện tiền nong, chỉ cần cậu cho tôi kỹ thuật tốt nhất.”

Cận Bạch Trạch gật đầu: “Được.”

“Có ý gì?” Du Kiện nghe hai người nói như vậy: “Cô không chỉ không bán mà còn muốn mở rộng sao? Cô có biết nguy hiểm thế nào không?”

“Tôi biết.”

“Vậy cô còn…”

“Giúp đỡ sinh viên là do tôi thiết kế và sáng lập, tôi chưa từng muốn dâng lên cho người khác.”

Ân Lưu Tô nghĩ đến năm đó Tạ Văn Thanh thất bại, lần thất bại đó đã trở thành một chấp niệm của cô.

Vì sao thất bại, bởi vì không có kỹ thuật, dựa vào phương thức thô sơ điện thoại này vốn không thể nào mở rộng được quy mô.

Nhưng bấy giờ đang đi vào kỷ nguyên của điện thoại thông minh và Internet, mọi chuyện đã… không giống nhau nữa.

Cô có nền tảng và cơ hội thực hiện mơ ước của mình.

Ân Lưu Tô nhìn mấy đàn anh đàn chị: “App Giúp đỡ sinh viên của chúng ta được sinh ra trong trường đại học Nam Thị, thời điểm ban đầu, mỗi ngày không quá hai mươi đơn hàng. Mọi người ngồi đây đều tự mình giao hàng. Đến bây giờ, mỗi ngày hơn nghìn đơn hàng, điều này chứng tỏ chuyện gì, chứng tỏ hình thức kinh doanh của chúng ta có tiềm năng, tôi tin rằng, chỉ cần đúng kỹ thuật thì chúng ta có thể vươn xa khỏi sân trường, lan khắp thành phố, thậm chí cả nước.”

Đám đàn anh đàn chị nhìn nhau, rõ ràng là có chút dao động rồi.

Du Kiện lại nói: “Cô nói nghe dễ dàng quá, tiền đâu? Tiền ở đâu, phải đổi server, cần số tiền không nhỏ.”

“Tôi đã nói tôi sẽ giải quyết chuyện tiền bạc.” Ân Lưu Tô kiên định nói: “Chỉ cần mấy người đồng ý, hoặc không đồng ý.”

Mấy cổ đông thảo luận, cuối cùng hơn một nửa đồng ý đi theo Ân Lưu Tô tiếp tục làm, thế nên, dù Du Kiện không muốn thì cũng chỉ có thể bỏ qua.

Trên hành lang, anh ta rất bất đắc dĩ gọi cho người phụ trách tập đoàn Vân Tư, tỏ vẻ áy náy và tiếc nuối.

Người phụ trách của Vân Tư thông báo tin tức này cho chủ tịch Vân Tranh, lúc đầu hắn cũng không để ý mấy.

Mặc dù rất xem trọng ý tưởng của mấy người trẻ tuổi này, nhưng quy mô của Giúp đỡ sinh viên quá nhỏ, hắn không để vào mắt.

“Không cần báo cáo chuyện nhỏ nhặt này với tôi.”

“Xin lỗi, chủ tịch Vân.” Người phụ trách lễ phép đặt tài liệu xuống, đi ra ngoài.

Vân Tranh cầm tài liệu lên nhìn lướt qua, bỗng nhiên nhìn xuống tên người đại diện pháp lý của app Giúp đỡ sinh viên.

Con ngươi hơi chấn động.

Ký ức buồn bã… bỗng trào dâng trong đầu.



Trong thư viện, hai bên trái phải Cận Bạch Trạch đặt chồng sách cao ngất, phía trước còn đặt máy tính.

Lúc cậu đọc sách, lúc lại gõ máy tính.

Ân Ân ngồi đối diện, nghiêm túc vẽ cốt truyện của tập truyện tranh “Ngày xưa có ngọn núi”.

Thỉnh thoảng ánh mắt Cận Bạch Trạch nhìn về phía cô.

Lúc cô gái nhỏ vẽ thì vô cùng nghiêm túc, mỗi một nét bút giống như tràn đầy nốt nhạc tươi đẹp, mà cô đắm chìm trong đó, tự do rong ruổi vui chơi.

Có lẽ trong thế giới sở thích của mình, mỗi người đều sáng lấp lánh.

“Em đang vẽ anh sao?”

“Làm gì có.” Ân Ân không ngẩng đầu lên, cười nói: “Em viết một câu chuyện thần kỳ, nói ra anh cũng sẽ không tin đâu.”

“Thử xem một chút.”

“Không được, gần đây anh bận rộn như vậy mà.” Ân Ân đặt bút xuống, thở dài: “Em gọi anh đi chơi thì không tốt lắm.”

“Đàn chị giao cho anh một nhiệm vụ rất quan trọng, nếu như có thể đột phá, cô ấy đồng ý cho anh nhập cổ phần, cũng không cần giao hàng nữa.”

“Wow, tốt quá.”

Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ trong veo, trên mặt tràn đầy sự ngây thơ và đơn thuần, dường như mãi mãi không buồn không lo, không có phiền não.

Cận Bạch Trạch rất thích ở bên cạnh cô, cảm giác này… quá dễ chịu.

“Mỗi lần hẹn hò đều đến thư viện, em có cảm thấy anh rất vô vị không?”

“Hả?”

Ân Ân hơi trợn mắt: “Chúng ta đang hẹn hò sao?”

“Nếu không thì sao?” Cận Bạch Trạch bất đắc dĩ nhìn cô: “Em cho rằng mỗi lần gọi em tự học là đang làm gì?”

“Em nghĩ anh gọi em cùng nhau học tập, cùng tiến bộ chứ.”

“…”

Ân Ân cũng ý thức được suy nghĩ này của mình, hơi chán nản, đỏ mặt một chút.

Cô mở bình giữ nhiệt ra, thấy trống rỗng, vì vậy cầm bình đi đến phòng lấy nước: “Tiểu Bạch, anh cần nước ấm không?”

“Cảm ơn.” Cận Bạch Trạch đưa bình giữ nhiệt inox của mình cho cô.

Ân Ân rót đầy hai bình giữ nhiệt, đứng trên hành lang hít sâu.

Hóa ra là đang hẹn hò.

Đầu óc Ân Ân hỗn loạn, nhịp tim cũng đập thình thịch, ổn định cảm xúc trong lòng, quay lại phòng tự học trong thư viện.

Cũng không lâu lắm, Cận Bạch Trạch đưa cho cô một tờ giấy.

“Gì vậy?”

Cận Bạch Trạch không nói gì, đưa tờ giấy đến tay cô.

Ân Ân nhìn thấy trên tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ rất đẹp, đầu bút mạnh mẽ có lực ——

[Ân Ân, ở bên anh nhé.]

Cô ngốc nghếch mà đọc lên.

Khuôn mặt Cận Bạch Trạch đỏ lên ngay tức khắc, cúi đầu xuống, không nhịn được khẽ cười một cái: “Sao em lại ngốc như thế…”

Ân Ân đọc hiểu những lời này, trên mặt cũng hồng hồng.

Một lát sau, cô yên lặng viết mấy chữ trên giấy, sau đó không một tiếng động đưa cho Cận Bạch Trạch.

Cận Bạch Trạch lo lắng cầm tờ giấy mở ra, trong đó vẽ chú chó con hoạt hình rất đáng yêu, lè lưỡi mỉm cười.

[Được thôi.]



Mọi chuyện đến rất nhẹ nhàng, bọn họ vẫn tự học, thỉnh thoảng Ân Ân sẽ đỏ mặt len lén nhìn cậu một cái, cậu cũng sẽ nhìn lại cô.

Hai người tình cờ nhìn nhau, dòng điện va chạm trong không trung, nhịp đập con tim vang thình thịch.

Mấy phút sau, Cận Bạch Trạch đưa tay thử chạm vào tay cô, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt.

Tay của cô gái nhỏ mềm mại tinh tế, có thịt, rất đáng yêu… Không giống như cậu, khớp xương to, rất thô.

Cậu nắm tay cô một lúc, sau đó buông ra, ai làm việc nấy, nhưng nhịp tim đập nhanh tám trăm lần.

Ân Ân thật sự… căng thẳng đến không biết nên làm thế nào cho phải.

Tựa như có làm bất cứ chuyện gì, nói bất cứ điều gì cũng giống như cố ý và làm ra vẻ cả, chỉ có im lặng, chỉ có không nói gì, để ánh nắng dịu dàng chiếu xuống bọn họ, tạo thành dòng sông lưu luyến.

Ân Ân lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn WeChat cho Ân Lưu Tô ——

“Có ở đây không có ở đây không có ở đây không?”

“Cứu mạng! QwQ”

Ân Lưu Tô: “?”

Ân Ân: “Con và Cận Bạch Trạch đã xác định quan hệ rồi, bây giờ xấu hổ quá ạ! Không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.”

Ân Lưu Tô nhanh chóng gửi voice chat tới.

Ân Ân đeo tai nghe lên, lại không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hình như không kết nối được bluetooth, giọng nói vang ra ngoài ——

“Có gì mà xấu hổ, chẳng lẽ là hôn rồi?”

“…”

Giọng nói không lớn, nhưng Cận Bạch Trạch đang gõ bàn phím bỗng dừng lại một chút, xem ra là đã nghe thấy rồi.

Ân Ân dùng đầu ngón chân gảy gảy sàn nhà, xấu hổ muốn bay lên sao Hỏa…

Một lúc sau, chàng trai khẽ nở nụ cười: “Con gái các em thường chia sẻ chuyện yêu đương của mình sao?”

Khuôn mặt Ân Ân đỏ bừng: “Thỉnh, thỉnh thoảng, nếu anh để ý, em sẽ không nói với ai hết.”

“Không sao, có gì phải ngại chứ.” Cận Bạch Trạch ngước mắt, ánh mắt tinh tế nhìn cô, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nhưng chuyện hôn nhau sau này thì đừng nói cho người khác.”

Cô nói nhỏ: “Em… sẽ không nói đâu, em cũng không ngốc mà.”

“Anh thấy em rất ngốc.”

“Làm gì có.” Ân Ân thu dọn sách vở, đứng dậy rời đi phòng tự học: “Em đi đây, bạn của em có tham gia đại hội thể dục thể thao, em phải cổ vũ cho anh ấy.”

“Lưu Văn Anh sao?”

“Ừm, anh ấy chạy 3000 mét, sắp bắt đầu rồi.”

Cận Bạch Trạch kéo cổ tay của cô: “Ân Ân, em phải nhớ kỹ chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Anh rất nghiêm túc muốn bên cạnh em.”



Ân Ân đi vào sân điền kinh, gió nhẹ ấm áp thổi tới, cuối cùng sắc ưng ửng trên gò má cô mới dần tan đi.

Trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc khó có thể diễn tả.

Từ khi mẹ rời đi, Ân Ân chưa từng có cảm giác hạnh phúc thỏa mãn như vậy.

Mẹ cũng trở về, nhà của cô lại được trọn vẹn, nam thần cũng đến bên cạnh cô.

Thật là tốt.

Ân Ân đi vào sân điền kinh náo nhiệt, đại hội thể dục thể thao thi điền kinh 6000 mét cho nam đang nóng như lửa.

Lưu Văn Anh đảm nhận vấn đề thể chất của Học viện Chính trị và Pháp luật, bất kể bóng rổ hay bóng đá, một mình anh đại diện cho Học viện Chính trị và Pháp luật.

Thi chạy 6000 mét, ngoại trừ tuyển thủ của Học viện Thể thao, cũng chỉ có Lưu Văn Anh của Học viện Chính trị và Pháp luật.

Ân Ân chen vào trong đám người, cũng không biết đám tuyển thủ chạy bao nhiêu vòng, rõ ràng là thể lực đã giảm đi, tốc độ cũng chậm lại.

Ân Ân nhìn thấy Lưu Văn Anh ở vòng ngoài cùng, trên làn da màu lúa mạch của anh toát đầy mồ hôi, chảy xuôi… Cắn răng, cơ bắp trên hai chân thon dài căng lên, có cảm giác rất mạnh mẽ.

Anh đã vượt qua những tuyển thủ khác một, hai vòng, Ân Ân nghĩ là anh bị tụt lại phía sau bọn họ, hét lên với anh: “Cố lên, Tiểu Văn Tử, cố lên cố lên cố lên, tuyệt đối không được chạy cuối cùng!”

Lưu Văn Anh nghe thấy cô gái nhỏ hò hét, đi ngang qua bên người cô, không vui nói: “Sao bây giờ em mới đến?”

“Này! Anh dừng lại làm gì! Mau chạy đi!”

“Ông đây không chạy nổi.”

“Nhanh lên nhanh lên! Sau này anh phải làm sir Lưu, sao lại không chạy nổi.”

“Em chạy với anh đi.”

“Được được được, em chạy với anh, nhanh lên!” Ân Ân chạy cùng anh bên ngoài sân: “Nhanh lên! Anh xem mình rớt lại phía sau bao nhiêu!”

“Nếu cuối cùng anh cố gắng chiến thắng, có được thưởng hay không?”

Ân Ân nghĩ anh thua, khích lệ nói: “Có có có, mau chạy đi.”

“Được!”

Lưu Văn Anh vô cùng hào hứng, cuối cùng chạy nước rút vòng cuối, chạy đến dải lụa màu ở đích đến, thuận lợi cầm giải nhất.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng hoan hô.

Ân Ân trợn mắt.

Có… có chắc là không chạy thiếu một vòng không vậy?

Lưu Văn Anh chạy qua điểm cuối cùng, lập tức chạy đến bên người cô, cả người muốn dựa vào cô, nhưng Ân Ân nhanh nhẹn tránh đi, không đỡ anh.

Anh giống như bé con, đặt mông ngồi xuống cỏ: “Mệt muốn chết.”

“Mau đứng dậy đi, vừa mới chạy xong, đừng ngồi.” Cô đưa tay kéo anh: “Đứng lên.”

“Em thưởng cho anh cái gì?”

“Anh muốn cái gì?”

“Anh muốn…”

Lưu Văn Anh đứng lên, phủi cỏ trên người, mang theo vẻ đùa giỡn: “Anh muốn em làm bạn gái của anh.”

“…”

Hai người liếc nhau một cái.

Ân Ân cắn môi, do dự nói: “Văn Anh, vừa nãy em và Cận Bạch Trạch ở bên nhau rồi.”

Nụ cười Lưu Văn Anh nhạt đi một chút, cúi đầu gảy móng tay, nói: “Móa nó, em sẽ không xem là thật chứ.”

“Cái gì?”

“Ông đây đùa với em thôi! Không lẽ em thật sự cho rằng anh muốn em làm bạn gái của anh ư?” Trên mặt anh khôi phục lại nụ cười tỏa nắng rực rỡ: “Có ngốc không vậy chứ?”

“A a a!” Ân Ân giơ chân đá anh, đỏ mắt nói: “Anh hù chết em rồi.”

Cô sợ đến muốn khóc…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi