Sau đó cô nhấn phím nghe máy.
Hà Thuỵ Trạch, “Là anh.”
Lâm Tân Ngôn, “Ừm.”
Lâm Tân Ngôn đưa mắt xuống rồi quay lại phòng khách, cô không lên tiếng trước mà nắm lấy điện thoại chờ Hà Thuỵ Trạch lên tiếng trước.
Hà Thuỵ Trạch, “Anh đang ở dưới nhà em, bây giờ em có rảnh không, anh muốn gặp em.”
Hà người yên lặng mất một lúc, Hà Thụy Trạch mới lên tiếng.
Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cúp máy, cô cởi tạp dề trêи người xuống đi đến trước cửa phòng Lâm Hi Thần gõ cửa, “Tiểu Hi, mẹ xuống lầu có chút chuyện, bà ngoại rất nhanh sẽ trở về thôi, con đừng ra ngoài nhé.”
Lâm Hi Thần đang đứng ở trước cửa sổ, cậu bé đang nhìn xuống dưới nhà thấy Hà Thuỵ Trạch và Trang Tử Khâm đang nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Lâm Tân Ngôn cậu bé liền cất tiếng nói, “Con biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn thay giày đi xuống dưới lầu, trong công viên, Hà Thuỵ Trạch đang nói chuyện với Trang Tử Khâm, Hà Thuỵ Trạch muốn bế Lâm Nhuỵ Hi, nhưng Trang Tử Khâm không để cho anh ta bế, “Đứa bé này rất tinh nghịch.”
Trước đây Trang Tử Khâm chưa từng bài xích anh ta bao giờ.
Lần này Hà Thuỵ Trạch cảm nhận rõ ràng được sự xa cách của Trang Tử Khâm.
Sau khi biết mẹ của Hà Thuỵ Trạch từng đến tìm Lâm Tân Ngôn và Trang Tử Khâm biết bọn họ không thể ở bên nhau được thì đương nhiên bà đối xử với anh ta không được thân thiết như vậy.
Dù sao trước đây bà xem Hà Thuỵ Trạch như con rể tương lai mà đối đãi.
Bây giờ đương nhiên không thể gán ghép nhiệt tình như trước đây.
Càng không cần thiết để hai đứa trẻ con thân thiết với anh ta như vậy.
“Bác gái, là do cháu có chỗ nào làm không tốt sao?” Hà Thuỵ Trạch hỏi.
“Không có, không có.” Trang Tử Khâm nhanh chóng xua tay và giải thích, “ Đứa trẻ này mấy ngày nay không được ngoan cho lắm, bác sợ nó quấy khóc.”
Hà Thuỵ Trạch, “Cháu từ bé đã nhìn cô bé lớn lên, cô bé cũng thân với cháu, cháu ôm cô bé một lúc, chắc cô bé cũng không quấy khóc ạ.”
Lâm Tân Ngôn, “Anh.”
Lâm Tân Ngôn bước nhanh đến, “Mẹ, bây giờ thời tiết đã lạnh dần, mẹ dẫn Tiểu Nhuỵ về nhà đi.”
“Được.” Trang Tử Khâm ôm Lâm Nhuỵ Hi chào hỏi với Hà Thuỵ Trạch rồi vội vàng rời đi.
“Anh ăn cơm chưa?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Hà Thuỵ Trạch nhàn nhạt cười, “Anh chưa ăn, em sẽ nấu cho anh ăn sao?”
Lâm Tân Ngôn, “Sẽ chứ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Hà Thuỵ Trạch, “Chúng ta đi dạo một lúc chứ?”
Lâm Tân Ngôn, “Ừm.”
Quan hệ của hai người có sự thay đổi rõ ràng.
Không thân thiết như trước đây nữa.
Hà Thuỵ Trạch, “Em biết chuyện đó rồi sao?” Hà Thuỵ Trạch nhìn đường phía trước, “Nếu anh nói anh cũng vừa biết biết cách đây không lâu thì em có tin anh không?”
“Em không biết.” Lâm Tân Ngôn đưa ra một đáp án kiểu thế nào cũng được.
“Em vẫn không tin anh.” Hà Thuỵ Trạch cười gượng.
Anh vốn đã biết, sau khi Lâm Tân Ngôn biết chân tướng sự việc thì thái độ đối với anh chắc chắn sẽ có sự thay đổi, quả nhiên là như vậy.
Lâm Tân Ngôn, “Nếu em và Hà Thuỵ Lâm cùng lúc gặp phải nguy hiểm thì anh sẽ cứu ai?” Lâm Tân Ngôn đột nhiên dừng bước chân lại nhìn Hà Thuỵ Trạch, “Câu hỏi này rất buồn cười đúng không?” Nhưng chắc chắn rằng anh sẽ nghĩ đến Hà Thuỵ Lâm trước, sau đó mới nghĩ đến em?”
“Tại sao em lại khẳng định như vậy?” Hà Thuỵ Trạch nhìn cô.
Lâm Tân Ngôn, “Trêи đời này có rất loại tình cảm, tình thân máu mủ ruột già là thứ tình cảm đáng quý nhất, cô ta là em gái anh, nếu như ngay cả sống chết của em gái mình mà anh cũng có thể không quan tâm thì anh sẽ là loại người vô tình như thế nào, tình yêu của người như vậy thì ai dám cần chứ?”
Hà Thuỵ Lâm Không lên tiếng mà cứ yên lặng như vậy nhìn cô.
Cô nói không sai, giữa cô và Hà Thuỵ Lâm thì anh ta sẽ suy nghĩ đến Hà Thuỵ Lâm trước.
Không phải tình thân máu mủ ruột già, mà là anh ta đối với cô ta có sự áy náy.
Lúc đầu cô ta đi lạc là do sự lơ là của anh ta.
Hà Thuỵ Trạch, “Điều này không chứng tỏ tình yêu của anh đối với em vơi đi.”
Lâm Tân Ngôn, “Nhưng em không thể tiếp nhận anh như vậy, em nghĩ gia đình anh cũng không thể tiếp nhận được em, chúng ta vẫn nên giống như trước kia thì hơn, anh vẫn là nên xem em là em gái.”
Hà Thuỵ Trạch chau mày, anh ta biết tính tình của Lâm Tân Ngôn, cô nhất định sẽ để tâm đến chuyện này, nhưng không ngờ rằng cô sẽ cắt đứt quan hệ với anh như vậy.
Bao nhiêu năm nay anh ta ở bên và hy sinh vì cô không đáng để cô ở bên anh ta sao?
Cho dù anh ta có chuyện che giấu, nhưng anh ta thật sự thích cô.
Thực sự cô không niệm tình một chút nào sao?
Trong lòng Hà Thuỵ Trạch vô cùng quằn quại.
Đột nhiên anh ta cười lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn, “Em thực sự không niệm tình anh đối xử tốt với em như vậy một chút nào sao?”
Lâm Tân Ngôn, “Em không có, em vẫn luôn coi anh là anh trai.” Lâm Tân Ngôn nói tự đáy lòng.
Khi cô biết việc tai nạn xe cộ lúc đầu là do Hà Thuỵ Lâm làm thì lý do mà cô không hề muốn truy cứu chính là vì Hà Thuỵ Trạch.
Lâm Tân Ngôn đang muốn bày tỏ rõ thái độ cũng là vì suy nghĩ cho về sau.
Nếu như có một ngày cô thực sự bắt Hà Thuỵ Lâm ngồi tù thì trong lòng Hà Thuỵ Trạch cũng có khúc mắc.
“Anh trai làm người khá thất bại.” Hà Thuỵ Trạch cười.
Em gái không hiểu anh ta.
Lâm Tân Ngôn cũng không tin anh ta.
Lâm Tân Ngôn bước tiếp, cô bước chầm chầm đi trêи đường.
Lâm Tân Ngôn, “Có lẽ là do tạo hoá trêu đùa con người chăng?” Cô cũng cười, “Thực ra em định tiếp nhận yêu anh, chúng ta sắp quen biết nhau 10 năm rồi…”
Bởi vì Trang Tử Khâm, bởi vì sự chăm sóc của anh đối với cô.
Ai biết được rằng Bạch Trúc Vi lại trở thành em gái Hà Thuỵ Lâm của anh chứ?
Hà Thuỵ Trạch kéo lấy tay cô đem cô ôm chặt vào trong lòng, “Em ấy là em ấy, anh là anh, em không thể vì em ấy mà phủ nhận anh được, như vậy không công bằng với anh.”
Lâm Tân Ngôn, “Nhưng cô ta là em gái ruột của anh, anh thấy anh với cô ta không có quan hệ sao?” Anh ta nói như vậy chỉ là đang lừa mình lừa người mà thôi.
“Bởi vì em ấy từng hại em cho bên em muốn phủ nhận sự đối xử tốt của anh với em sao?” Hà Thuỵ Trạch dường như đang chất vấn.
Lâm Tân Ngôn không giải thích.
Cô chừa từng phủ nhận.
Cô chỉ biết rõ ràng là trong mối quan hệ như vậy thì cô và Hà Thuỵ Trạch là không thể nào.
Hà Thuỵ Trạch, “Nếu như anh không muốn làm anh em với anh, anh chỉ muốn làm người yêu của em thì sao?” Hà Thuỵ Trạch nhìn bóng của cô bị ánh đèn chiếu xuống hoà lẫn lộn với bóng cây khiến anh ta không phân biệt rõ cái bóng mà anh ta nhìn thấy là cô hay là cây.
Ánh mắt của anh ta càng ngày càng sâu hút lại, giống như là hạ quyết tâm, “Anh đồng ý với em, nhưng hôm nay em phải uống một ít rượu với anh, tâm trạng của anh không tốt.”
“Muộn lắm rồi.” Lâm Tân Ngôn định từ chối.
“Anh chỉ muốn em uống một cốc với anh cũng không được sao? Em phải xa cách với anh như vậy sao?” Hà Thuỵ Trạch nâng mặt cô lên.
Ánh mắt anh ta nhìn vào mắt cô khiến cô phải nhìn anh ta.
Nếu như anh ta có thể thể hiện sự thoải mái thì cô sẽ đồng ý.
Lâm Tân Ngôn, “Được.”
“Anh biết một nơi rất yên tĩnh.” Hà Thuỵ Trạch kéo tay cô.
Lâm Tân Ngôn dường như bị anh ta kéo đi.
Sau khi lên xe thì Hà Thuỵ Trạch đưa cho cô một chai nước, “Anh thấy môi em rất khô.”
Anh ta khởi động xe.
Lâm Tân Ngôn giơ tay lên sờ vào môi mình, môi cô vẫn bình thường, cô không uống, nước cầm trong tay nhưng cô không hề uống.
Xe chạy êm trêи đường, Hà Thuỵ Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Sao vậy, bây giờ anh đưa nước cho em mà em cũng không uống, em sợ anh bỏ thuốc độc hay sao?”
Lâm Tân Ngôn, “Anh nói cái gì vậy, em chỉ không muốn uống.” Lâm Tân Ngôn vặn nắp chai ra uống một ngụm, nước này chỉ có mùi vị của nước khoáng bình thường, cô vặn nắp chai lại, “Như vậy đã được chưa?”
Hà Thuỵ Trạch không lên tiếng, anh ta chỉ chuyên tâm lái xe.
Nếu như quan sát kĩ thì sẽ phát huyệt gân xanh ở huyệt thái dương của anh ta đang giật giật.
Rất nhanh xe liền dừng trước một câu lạc bộ tư nhân.
Hà Thuỵ Trạch xuống trước, sau đó đi sang mở cửa cho cô.
Lâm Tân Ngôn, “Em tự mình xuống xe là được.”
Hà Thuỵ Trạch nắm lấy tay cô, Lâm Tân Ngôn muốn rụt lại, Hà Thuỵ Trạch nắm chặt hơn, “Chỉ một lần này thôi để anh trai nắm tay em với thân phận bạn gái một lần, qua đêm nay nếu em vẫn muốn xem anh là anh trai thì đương nhiên là chuyện tốt, nếu em không muốn thì——“
Lâm Tân Ngôn, “Anh nói cái gì vậy? Sao lại làm như anh muốn cắt quan hệ với em vậy?” Lâm Tân Ngôn phát hiện, Hà Thuỵ Trạch hôm nay rất kì lạ.
Còn kì lạ ở chỗ nào thì cô cũng không nói rõ được.
Hà Thuỵ Trạch cười.
Nếu anh ta cưỡng bức chiếm lấy cô, dựa theo tính cách của cô thì chắc chắn sẽ đoạt tuyệt quan hệ với anh ta.
Nào có giống như Hà Thuỵ Trạch nói, anh ta trở thành người đàn ông của cô thì cô sẽ có tình cảm với anh ta.
Nếu như tính như vậy thì người đàn ông đầu tiên của cô thì cô ắt phải nhớ ở trong lòng cả đời hay sao?
Nghĩ đến người đàn ông đầu tiên của Lâm Tân Ngôn, trong lòng anh ta đột nhiên ngưng lại.
Anh ta nhắm chặt tay cô, cô đừng có trách anh ta.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi