“Ba, con với ba đi một chuyến nhé.” Hà Thụy Hành.
Hà Văn Hoài gật đầu: “Con đi với ba cũng được.”
Đối với ba đứa con của mình, ông thích nhất đứa cả, mặc dù không có thiên phú làm kinh doanh nhưng lại ổn định, không mang lại phiền phức cho gia đình, hiện giờ việc khởi nghiệp trong nhà cũng là do cậu ta xử lý.
Nhìn hai đứa còn lại, vừa nhìn đã thấy sôi máu rồi.
“Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, hai con không được ra ngoài, ở nhà đóng cửa suy nghĩ cho ta.” Hà Văn Hoài lạnh lùng nói.
“Ba…”
Hà Thụy Lâm muốn giải thích, mặc dù cô có ích kỷ nhưng là muốn vì gia đình mình, thực sự, việc không thành nhưng cũng không nên vì vậy mà đối xử với bọn họ như thế.
Cô vừa định lên tiếng liền bị Hà Thụy Trạch bên cạnh ngăn lại: “Đừng nói nữa.”
“Tại sao em không được nói?” Hà Thụy Lâm không tức giận: “Lúc đầu con chỉ muốn vì nhà mình làm chút gì đó mà lại không thành công, không thể vì thế mà trút giận lên chúng con được như vậy thật không công bằng!”
Hà Văn Hoài ôm ngực tức giận.
Giờ không những không nhận lỗi mà đến cả lời của ông cũng không thèm nghe sao?
“Được rồi, đừng nói nữa, không thấy ba tức giận rồi sao?” Hà Thụy Hành quở trách.
“Đừng giả làm người tốt trước mặt ba nữa, anh chẳng qua sợ tôi với anh hai phân chia tài sản trong nhà, cướp mất vị trí của anh trong tập đoàn mới nịnh nọt ba…”
“Đủ rồi!” Hà Văn Hoài bám vào bàn, dường như vì quá tức giận mà ho sặc sụa, ông ho khá nhiều nên mặt cũng đỏ rực, Hà Thụy Hành đỡ sau lưng ông.
“Vốn là như vậy, anh cả ở bên ngoài thì nịnh bợ người ta còn ở nhà thì bám chân ba.”
Gia đình khởi nghiệp là do một mình Hà Thụy Hành điều hành, cô về nhà họ Hà nhiều năm như vậy, mỗi lần cô nói muốn tới công ty làm việc Hà Thụy Hành lại mượn vô vàn lí do không cho cô tới.
Đây chẳng phải sợ chia tài sản trong nhà cho cô thì là gì?
“Được rồi, chúng mày cút hết về phòng cho tao!” Hạ Trân Du nghe không lọt tai, đều là con của mình cả, con nào cũng là máu thịt của mình.
“Để nó nói!” Hà Văn Hoài lên tiếng, hít thở mạnh tới mức dường như tắt thở và ngất đi bất cứ lúc nào.
“Ba, công ty giao cho một mình anh liệu có công bằng sao?” Hà Thụy Lâm sớm đã thấy không hài lòng, giờ mới nói ra chẳng qua là nhân cơ hội mà thôi.
Hà Thụy Hành nhìn anh ta không nói gì.
Hà Văn Hoài nhíu mày: “Mày còn nói chuyện công bằng với tao à?”
Ông không phải già cả lú lẫn chỉ xem trọng con trai cả, mà vì ông đã nhìn thấu tất cả.
Dù ông không đồng ý nhưng Hà Thụy Trạch vẫn chạy đi học tâm lí học gì đó, đi làm bác bác sĩ tâm lí, hiện giờ quay lại không hiểu cái gì kinh doanh, huống hồ trong thời đại cạnh tranh khốc liệt này lại càng không dễ dàng.
Giờ nó mới học thì kịp chắc? Lại nói làm doanh nhân là có thể học được sao?
Đó là phải có năng lực, sự can đảm và tầm nhìn.
Hà Thụy Trạch đều không có.
Còn về Hà Thụy Lâm là con gái, lúc đầu có thể ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo cũng không phải nhờ khả năng, chẳng qua là vì hoàn cảnh lúc nhỏ mà thương hại nó mới để nó làm thư kí của mình.
Bình thường chỉ rót nước pha trà, sắp xếp lịch trình hằng ngày.
Điều quan trọng nhất là nó là con gái, tương lai sẽ đi lấy chồng.
Đưa cổ phần cho nó để nó đem cho nhà khác sao?
Điều đó là không thể
Lại nói Hà Thụy Hành, nó học về kinh tế, tốt nghiệp xong lại theo ông học hỏi, sau này tiếp quản công ty.
Nó tuy không xuất chúng gì nhưng lăn lộn trêи thương trường đã nhiều năm, không có năng lực làm gia tộc hưng thịnh nhưng lại có kinh nghiệm tích lũy có thể duy trì công việc của tập đoàn.
Vì thế, con cả có biểu hiện nắm quyền tốt như vậy ông cũng nhắm một mắt mở một mắt.
“Ông ông bớt giận đi, chúng là trẻ con không hiểu chuyện.” Hạ Trân Du tới đỡ ông xoa xoa.
“Hừ.” Hà Văn Hoài cười lạnh: “Đều ba mươi mấy tuổi rồi còn trẻ con cái gì nữa.”
Hà Cảnh Hoài nhìn vợ: “Không có sự cho phép của tôi đều không được ra ngoài.”
“Vâng.” Hà Trân Du thận trọng khẽ đáp, chỉ sợ lại chọc giận ông.
Hà Thụy Hành dìu ông dậy: “Ba, chúng con đi trước đây, con sợ chuyện càng ngày càng lớn không thể xử lý được.
Hiện giờ đang có xu hướng giảm xuống, nhưng thời gian ngắn, người biết tới cũng không nhiều, nếu thực sự qua một hai ngày mà tin tức không được lan truyền thì đúng là hết đường cứu chữa.
Hà Văn Hoài cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, vịn vào đứa con cả đứng dậy: “Bảo tài xế chuẩn bị xe.”
“Để con lái.” Hà Thụy Hành nói.
“Cũng được.”
Hà Thụy Hành dìu ba ra ngoài.
Hà Thụy Lâm nhìn sang Hà Trân Du: “Mẹ, mẹ xem ba bất công chưa kìa, chỉ tin anh cả, giao hết mọi thứ cho anh ấy.”
Tâm tư của chồng bà còn không hiểu sao?
Nếu thằng hai có năng lực thì ông sẽ không thể không trọng dụng, mà Hà Thụy Lâm lại là con gái, lúc nhỏ bị thất lạc không ở bên cạnh, tình cảm không quá sâu.
Đối với năng lực và sự sự chu đáo của Hà Thụy Hành ông đương nhiên sẽ càng xem trọng.
“Các con làm lớn chuyện thế này hiện giờ là phản tác dụng, lại còn làm um sùm trong nhà lên, ba các con làm sao vui được?” Hà Trân Du nhìn con gái: “Con là con gái sau này đi lấy chồng rồi, làm ở công ty hay không cũng không có tác dụng gì.”
“Con là con gái phải đi lấy chồng?” Hà Thụy Lâm không ngờ bà lại nói những lời này.
Đã là thời đại nào rồi?
Còn trọng nam khinh nữ.
“Lúc đầu các người chê con là con gái, vì sao lúc sinh con không bóp chết con luôn, chê con là con gái, tại sao còn nhận lại con, không muốn nhận con thì không nhận là xong mà?” Hà Thụy Lâm bật khóc, nói xong chạy lên tầng.
Hà Trân Du ngây người, suýt thì không đứng vững.
Hà Thụy Trạch tới đỡ bà: “Mẹ, mẹ đừng nổi giận, em gái không cố ý đâu.”
Hà Trân Du phẩy tay: “Mẹ mà tức giận thêm thì tức chết mất, dìu mẹ lên nhà.”
“Ba con nói không được cho các con ra ngoài, những ngày này đừng ra ngoài, tránh để ông ấy tức giận.” Bà dặn dò con trai.
“Vâng.” Hà Thụy Trạch mím môi, lên tiếng nói: “Lần này tuy là gây họa nhưng là do chúng con khi bắt đầu thực sự chỉ muốn vì nhà mình làm chút chuyện, có điều việc không thành công, con biết ba trọng dụng anh cả là có lý, con không đố kỵ cũng không nghĩ đến việc nắm quyền.”
Anh không phải không có bất kỳ tham vọng nào cả, mà là tham vọng của anh không nằm ở quyền lợi.
Nếu thực sự là cái anh muốn đạt được thì anh cũng sẽ không từ thủ đoạn.
Ví dụ như Lâm Tân Ngôn, anh vì sự ích kỷ của mình mà cố ý lừa cô đêm đó là người của nước A.
Nếu như Hà Thụy Lâm nghe nói thì anh thực sự quá ích kỷ.
Chỉ là ngụy trang cho tốt.
Nhà họ Tông.
Tông Khải Phong ở trong phòng sách luyện chữ, sau khi giao công ty cho con trai, ông liền không quan tâm việc gì cả, luyện thư pháp mới là sở thích của ông.
Mỗi buổi sáng ông đều ở phòng sách ba giờ đồng hồ, còn ɖu͙ƈ Tú ở bên cạnh mài mực.
Mặc đù bọn họ đều đã lớn tuổi nhưng nhìn nét mặt vẫn rất hoàn mỹ.
“Nghĩ gì đó?” Tông Khải Phong nhìn ra cửa sổ hỏi ɖu͙ƈ Tú.
Bà “a” một tiếng rồi mài mực tiếp: “Không, chỉ là nghĩ tới con trai thôi.”
Tông Khải Phong nắm vai bà: “Hối hận rồi à?”
ɖu͙ƈ Tú vừa định nói thì có tiếng gõ cửa phòng sách, bên ngoài truyền tới tiếng của chú Phùng: “Nhà họ Hà tới rồi ạ.”
“Việc của nhà họ Hà không phải đã giải quyết rồi sao?” ɖu͙ƈ Tú ngừng mài mực, giọng có chút lạnh: “Ông ta tới làm gì?”
ɖu͙ƈ Tú tưởng rằng lại là vì chuyện từ hôn.
Hôm nay bọn họ vẫn chưa xem tin tức, cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tông Khải Phong viết xong mới dừng bút, đặt bút lên giá, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài xem xem.”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi