MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ

Sau đó anh ta đẩy bà cụ ra ghế sô pha, ngồi xuống, nói với bà cụ: “Đời cháu không xứng đáng có cha mẹ, không xứng có con, lại càng không xứng có người yêu thương. Vì vậy cha mẹ cháu đều chết, mà con cháu cũng chết. Bây giờ, người cháu yêu cũng muốn rời xa cháu. Cháu như ý bà, cháu buông tay, nhưng đừng hi vọng cháu kết hôn nữa, cũng đừng mong cháu có con. Cháu Tô Trạm, kiếp này định trước đoạn tử tuyệt tôn!”

 

“Tô Trạm …” Bà cụ thật sự bị dọa đến rối bời.

 

Tô Trạm rất bình tĩnh: “Cháu không nói đùa. Tần Nhã ở cạnh cháu phải ngậm đắng nuốt cay, cháu sẽ không để bà ép cô ấy nữa, Cháu để cô ấy tự do, không phải là cháu buông tay, mà là cháu không muốn cô ấy theo cháu lại chịu tổn thương. Cháu không thể bảo vệ cô ấy, đó là lỗi của cháu. Cháu không thể làm cho bà hài lòng, đó cũng là lỗi của cháu. Sau này cháu sẽ ở bên bà. Gia đình này chỉ có hai chúng ta. Chuyện con cái, bà đừng nghĩ đến việc dùng cái chết để uy hiếp cháu. Cháu không ngăn cản được bà, bà chết trước cháu chết sau, mọi người cũng giải thoát.”

 

Nói xong, Tô Trạm đứng lên nói: “Cháu đã nói hết những gì nên nói. Cháu ra ngoài tìm hộ lý.”

 

Nói xong Tô Trạm liền đi ra ngoài.

 

“Tô Trạm, Tô Trạm.” Bà cụ muốn ngăn Tô Trạm lại, nhưng Tô Trạm không quay đầu cũng không dừng lại, đi thẳng ra ngoài.

 

Bà cụ hơi sững sờ, không biết nên vào nhà hay ngồi im.

 

Trong biệt thự, Lâm Tử Lạp mang theo Tần Nhã trở về, biết tâm tình Tần Nhã  không tốt, vừa vào đến nhà, Lâm Tử Lạp đã đỡ cô vào phòng.

 

Lâm Tử Lạp bảo  cô ấy nghỉ ngơi, Tần Nhã nắm lấy cô: “Em đã quyết định.”

 

“Quyết định cái gì?” Lâm Tử Lạp quay đầu lại, nhanh chóng hiểu được cô ấy đang ám chỉ điều gì, liền hỏi: “Em quyết định ly hôn với Tô Trạm?

 

Tần Nhã gật đầu: “Vâng.”

 

Lâm Tử Lạp ngồi xuống bên giường, nói: “Bất kể em quyết định thế nào, chị cũng sẽ ủng hộ em.”

 

Tần Nhã cười với cô: “Lúc nào cũng làm sai.”

 

“Không phải lỗi của em, là chúng ta đã đánh giá thấp sự cứng rắn và bảo thủ của bà cụ.” Lâm Tử Lạp Nhiên an ủi cô ấy: “Ở đây cho nghỉ ngơi cho khỏe.”

 

Tần Nhã khẽ ừ nhẹ một tiếng.

 

Lâm Tử Lạp nói để cho Tần Nhã nghỉ ngơi một chút, cô ấy bây giờ rất yếu. Cô bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, dặn dò vú Vu và Trang Kha Nguyệt không được làm phiền Tần Nhã hoặc hỏi cô ấy những vấn đề khác.

 

Trang Kha Nguyệt và vú Vu đều là những người tinh tường, Lâm Tử Lạp nói vậy là họ hiểu rồi.

 

Sau bữa tối, mọi người chỉ tiếp đãi nồng nhiệt, chuyện khác không hỏi đến.

 

Sau khi ăn tối, Tần Nhã trở về phòng, Lâm Tử Lạp nhận được tin nhắn của Tô Trạm gọi cô ra ngoài, anh ta đã ở cửa.

 

Lâm Tử Lạp đi ra, nhìn thấy Tô Trạm đứng ở ven đường không đi vào, cô bước tới.

 

“Tần Nhã thế nào rồi?” Tô Trạm hỏi.

 

“Cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Tử Lạp biết mình không nên nói chuyện với Tô Trạm như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhã lúc này, cô cảm thấy rất khó chịu: “Cậu định làm gì?

 

Tô Trạm cúi đầu: “Nếu như bà còn sống một ngày, thì sẽ bị kẹp giữa chúng em một ngày… Em không làm được gì nhiều. Nếu như cô ấy muốn cuộc sống tự do, em sẽ đáp ứng cô ấy.”

 

“Quyết định rồi?” Lâm Tử Lạp hỏi.

 

“Em nghe lời cô ấy, cô ấy muốn thế nào, em sẽ làm như thế đó”, Tô Trạm nói.

 

“Gọi tôi ra ngoài, là muốn nói cho tôi chuyện này?”

 

“Không phải.” Tô Trạm nói: “Em có thứ muốn nhờ chị chuyển cho Tần Nhã.””

 

Trong lòng Lâm Tử Lạp lập tức hồi hộp, chẳng lẽ cậu ta thật sự cầm giấy thuận ly hôn tới, giọng cô trầm xuống: “Cái gì?”

 

Tô Trạm đi tới sau xe lấy ra một cái vali, đi tới: “Trong này đều là đồ của Tần Nhã.”

 

Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm cái vali trong tay anh ta, cũng không nhận, mà nhìn anh ta: “Cậu đây là…”

 

“Dù cô ấy ở đây hay trở về thành phố C, dù sao vẫn tốt hơn là ở bên cạnh em. Nếu cô ấy thật sự muốn ly hôn, em sẽ theo ý cô ấy.” Tô Trạm rũ mắt xuống, che giấu ưu tư nơi đáy mắt: “Làm phiền chị.”

 

Lâm Tử Lạp nói: “Cũng tốt, hai đứa cũng nên bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng. Chuyện bà cụ đúng là vấn đề nan giải. Nếu không xử lý tốt, cậu và Tần Nhã sẽ không hạnh phúc.”

 

“Tôi biết, bà là người nuôi em khôn lớn, em không thể quản. Tần Nhã… Em nợ cô ấy quá nhiều…” Cũng không trả nổi.

 

Lâm Tử Lạp biết Tô Trạm lúc này không ổn, nên cũng không nói nhiều, kéo vali quay vào nhà.

Bình luận


P
Phuong Trung
26-03-2023

Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi

H
Hương Triệu
26-03-2023

Truyện này nghe quen thế nhỉ, không biết đã nghe chưa?nhưng tên truyện khác thì phải

H
hồng phúc Nguyễn
26-03-2023

Bữa nay ko tìm thấy truyện chàng rể trời cho của lena nữa zay

C
Chuc Dam
26-03-2023

chị đọc bộ nào mà nó giống truyện chàng dể trời cho ý nghe dag hay

P
Phu Van
26-03-2023

Oi ,gap lai chi le na roi

D
diem pham
26-03-2023

Cam on c, truyen nay bao nhieu tap c

M
mỹ phượng
26-03-2023

Truyện này có tên khác

H
Hoa Le Le
26-03-2023

Chị LN nghỉ đến tháng nay rồi con gì

Truyện đang đọc

Báo lỗi