Trang Tử Khâm không vòng vo, nói thành thật: “Tôi không biết quan hệ cả cậu và Ngôn Ngôn như thế nào, tôi chỉ nghĩ, nếu như hai người không thể đi cùng nhau, tôi hi vọng những đứa bé sẽ do Ngôn Ngôn nuôi dưỡng. “
Trang Tử Khâm nghĩ đi rất xa.
Nếu như Lâm Tân Ngôn có thể cùng Tông Cảnh Hạo trở thành một gia đình, chắc chắn sẽ rất tốt, nếu như không thể, bà cũng hy vọng Tông Cảnh Hạo đừng kiếm cớ đòi quyền nuôi dưỡng bọn trẻ.
Nếu như thật sự muốn đòi quyền lợi, bà và Lâm Tân Ngôn sẽ không thể tranh nổi với anh.
Cho nên cũng nên bày tỏ thái độ trước.
“Cháu và cô ấy chưa từng làm giấy ly hôn.” Không phải giải thích, nhưng lại như giải thích: “Trêи phương diện pháp luật chúng cháu vẫn còn là vợ chồng, cháu thích con gái của cô, không phải là bởi vì cô ấy sinh con cho cháu, mà là thích con người của cô ấy.”
Trang Tử Khâm thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy dĩ nhiên là tốt.
Chỉ là không biết đáp lại sự thẳng thừng đó của anh như nào.
“Cháu phải đi nước A công tác, cô ấy cũng sẽ đi cùng cháu, hai ngày hôm nay có lẽ sẽ chưa thể về, Tiểu Hi, Tiểu Nhụy làm phiền bác và иɦũ ɦσα Vu chăm sóc, cháu sợ không an toàn, bên ngoài biệt thự đã sắp xếp người, muốn ra khỏi nhà thì mang theo bọn họ.” Tông Cảnh Hạo phân phó.
“Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, Trang Tử Khâm đã thoải mái hơn nhiều.
“Tiểu Nhụy…”
“Đang ở trong phòng tôi.” Trang Tử Khâm dường như biết được anh muốn hỏi gì, nhanh chóng trả lời: “Đêm hôm qua tỉnh lại, cứ đòi tìm Ngôn Ngôn bằng được, không có cách nào khác tôi phải đưa nó về phòng, dỗ rất lâu, mới nín khóc, bây giờ chắc còn đang ngủ.”
Trang Tử Khâm còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói nhỏ bé: “Mami, ba.”
Cô bé mặc bộ ngủ hình con vịt vàng, làn da trắng nõn mũm mĩm, tóc hơi rối, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, nhào về phía Tông Cảnh Hạo, ngọt ngào gọi: “Ba…”
Tông Cảnh Hạo bế đứa bé vào lòng.
Đứa bé ôm cổ anh hôn một trận, dường như bởi vì hôm qua Lâm Hi Thần không để cho cô bé gần gũi với ba, cho nên bây giờ mới được dịp bù lại: “Con nhớ ba.”
Thật ra cô bé sợ ba sẽ tức giận không cần cô nhóc nữa.
Trong giọng nói mang theo phần nịnh nọt.
Tông Cảnh Hạo vuốt mấy sợi tóc trêи trán cô bé, cả khuôn mặt đều lộ ra, cái trán đầy đặn, đôi mắt to tròn, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Ngón tay cái của anh lướt nhẹ trêи gò má cô bé: “Nghĩ đi đâu vậy?”
Lâm Nhụy Hi liếc cặp mắt, ôm ngực: “Nghĩ trong lòng.”
“Mami không cùng ba trở lại sao?”
Không thấy Lâm Tân Ngôn, Lâm Nhụy Hi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Tông Cảnh Hạo có phần căng thẳng, trêи mặt vẫn giữ vẻ trấn định: “Mẹ con có việc, cho nên chưa quay trở lại…”
“Ring ring…”
Lúc này điện thoại di động trong túi của Tông Cảnh Hạo vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn, là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thoại đến, anh cũng không nghe ngay lập tức, mà chỉ đặt Lâm Nhụy Hi trong ngực xuống, sờ lên đầu của cô bé: “Để ba nhận điện thoại.”
Lâm Nhụy Hi rất nghe lời, Trang Tử Khâm đến nói: “Tôi đưa con bé đi rửa mặt thay quần áo.”
“Vậy cũng được.” Tông Cảnh Hạo gật đầu.
Nhìn Trang Tử Khâm đưa Lâm Nhụy Hi vào phòng, Tông Cảnh Hạo mới đi tới cửa sổ nghe điện thoại.
Bên kia điện thoại: “Đã tìm được người rồi.”
Dường như có một dòng điện lướt qua trong lòng của anh, kϊƈɦ thích từng tế bào trêи người anh.
Thẩm Bồi Xuyên nói đã tìm được người rồi?
Ánh mắt anh đen nhánh, vốn dĩ nghĩ rằng mình rất bình tĩnh, nhưng lại không thể bình tĩnh nói: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Ngoại ô, tôi sẽ gửi vị trí chính xác cho cậu.”
Điện thoại cắt đứt, Tông Cảnh Hạo nhận được vị trí mà Thẩm Bồi Xuyên gửi đến.
Anh vừa mới mở định vị, lúc này Lâm Nhụy Hi thò đầu ra từ trong phòng: “Ba muốn đi ra ngoài sao?”
Tông Cảnh Hạo dừng chân một cái, quay đầu nhìn cô bé: “Đúng vậy, ba muốn đi ra ngoài.”
“Lúc nào thì ba quay trở lại?” Lâm Nhụy Hi hỏi.
“Xong việc thì sẽ trở lại.”
Tông Cảnh Hạo chưa nói cho cô bé thời gian cụ thể, bây giờ anh không biết tình hình như thế nào, tránh cho cô bé khỏi thất vọng.
“Vậy ba sẽ đi cùng mami sao?” Lâm Nhụy Hi lại hỏi.
“Ừm.” Giọng nói như phát ra từ sâu trong lòng, có chút trầm ổn, nhưng vô cùng kiên định.
Lâm Nhụy Hi mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, ánh mắt cong giống như trăng lưỡi liềm: “Vậy con đợi ba và mami quay trở lại.”
Tông Cảnh Hạo trầm ngâm mấy giây, nói: “Được.”
Anh đi đến ngồi xổm trước cô bé, nhìn dáng vẻ của cô bé, vô cùng cưng chiều vuốt tóc.
Lâm Nhụy Hi nghiêng đầu, nháy mắt: “Có phải Tiểu Nhụy rất xinh đẹp hay không?”
Anh cất giọng khàn khàn: “Con gái của ba rất xinh đẹp.”
“Giống mẹ nhiều hơn hay giống ba nhiều hơn?” Lâm Nhụy Hi kéo cánh tay của anh, cố gắng liên miệng nói, muốn ba ở bên nhiều hơn.
Nhìn kỹ thì khuôn mặt, mũi, miệng giống như anh, mắt lại giống với Lâm Tân Ngôn.
Nhất là khi cười lên, mi mắt cong cong.
“Vừa giống mami, lại vừa giống ba.”
“Được rồi.” Trang Tử Khâm biết suy nghĩ của đứa nhỏ, bế cô bé: “Ba con còn có việc phải đi làm, con cùng bà đi thay quần áo.”
Cô bé cười, bĩu môi: “Con chỉ muốn ở cùng với ba lâu hơn một chút thôi.”.
“Cũng không phải là không trở lại.” Trang Tử Khâm trấn an cô bé.
Tông Cảnh Hạo vào trong phòng nhìn một chút, xoay người đi ra biệt thự, lên xe, mở bluetooth lên xem định vị, sau đó nghe theo sự chỉ dẫn đường.
Anh nhanh chóng khởi động xe.
Đi về phía mục tiêu.
Sắc trời càng ngày càng sáng rõ, chờ anh đến nơi, mặt trời đã ló ra, những đám mây phía đông giống như đang bùng lửa, sắc hồng rực rỡ, sương mù sáng sớm dần tản đi, tất cả vạn vật như được hồi sinh.
Xe nhanh chóng đi đến vạch đích, anh nhìn vào khoảng đất trống vùng ngoại ô, một chiếc xe van hỏng đang đỗ ở đó, xung quanh được bao bởi vòng dây.
Không biết tại sao, càng lại gần, anh càng cảm thấy hốt hoảng.
Hà Thụy Lâm có làm hại cô không, cô có bị thương không?
Anh không biết gì cả.
Bước chân ngày thường trầm ổn giờ cũng trở nên hốt hoảng, Thẩm Bồi Xuyên mở vòng dây ra, đi ra ngoài: “Cậu đến rồi.”
“Người đâu?”
“Ở trong xe tôi.” Thẩm Bồi Xuyên đi về phía xe của mình, mở cửa xe, phía sau chỗ ngồi là một thân hình gầy yếu, tóc cô rối tung, trêи mặt có dính bụi bặm, không nhìn thấy vết thương nào, Tông Cảnh Hạo mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, người không sao.” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vui mừng: “Có lẽ là quá mệt nên đã ngủ rồi.”
Anh ta đóng cửa xe lại, dường như sợ đánh thức người đang ngủ trong xe: “Cậu lái xe của tôi đi, đợi một lúc nữa tôi lái xe của cậu.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa chìa khóa xe cho anh.
Tông Cảnh Hạo cũng không nhận, chỉ hỏi: “Bây giờ tình hình thế nào?”
“Lúc chúng tôi tìm đến đây, xe đang cháy, cô ấy bị trẹo chân, ngã xuống cách chỗ xe không xa, lúc đó cô ấy còn tỉnh, nói là có người muốn thiêu cháy cô ấy, trói cô ấy vào bên trong xe, cô ấy trốn thoát được, mới…”
Tay của Tông Cảnh Hạo thu lại, giọng trầm thấp: “Lúc ấy ở đây không có ai sao?”
“Không có, chắc là đốt lửa xong rồi rời đi, tôi đã cho người đi điều tra, xem thử những nơi xung quanh xem có người không.” Thẩm Bồi Xuyên biết, không biết người kia đi từ lúc nào, khó mà tìm lại nổi: “Cũng may người không sao, Hà Thụy Lâm cũng ở trong tay, coi như là không xảy ra chuyện lớn gì.”
Tông Cảnh Hạo cau mày, trong lòng dường như có điều nghi ngờ.
“Nếu không thì đưa cô ấy đi bệnh viện xem vết thương ở chân thế nào” Thẩm Bồi Xuyên lại đưa chìa khóa xe cho anh lần nữa: “Lúc đó cô ấy nói mình không sao, tôi mới không gọi xe cứu thương.”
Lần này Tông Cảnh Hạo nhận lấy chìa khóa, kéo cửa xe rồi lên xe, đưa “Lâm Tân Ngôn” đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc này Tông Cảnh Hạo rất kϊƈɦ động, cũng rất lo lắng, cuối cùng cũng tìm được Lâm Tân Ngôn rồi.
“Lâm Tân Ngôn” đang nằm phía sau xe lặng lẽ mở mắt, cô ta nhìn người đàn ông đang lái xe trước mặt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Sau này Tông Cảnh Hạo sẽ thuộc về cô ta.
Còn về Lâm Tân Ngôn, cô sẽ phải chết, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi