Anh bình tĩnh nhìn chằm chủ “Lâm Tấn Ngôn”: “Em muốn thể nào?”
“Lâm Tận Ngôn” lập tức kinh hoàng, rõ ràng vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng lại vô hình làm người đối diện sợ hãi: “Anh ta, anh ta cũng không phải cố ý, thôi vậy”.
“Cảm ơn, cảm ơn cô đã tha thứ.” Người phục vụ liên tục cảm ơn, đẩy xe thức ăn rời khỏi phòng, lúc đóng cửa lại anh ta còn nhìn “Lâm Tân Ngôn”, trong lòng không có chút thiện cảm nào với cô ta.
Rõ ràng là “chó cậy thế chủ”, nếu như không có Tông Cảnh Hạo, cô ta còn có thể làm được gì?
“Lâm Tân Ngôn” đi lại muốn bắt lấy cánh tay anh: “Cảnh Hạo…”
“Không phải đói sao? Ăn cơm đi.” Tông Cảnh Hạo lướt qua cô ta.
Tay của “Lâm Tâm Ngôn” cứng ngắc giữa không trung, rõ ràng Tông Cảnh Hạo bài xích thân mật với cô ta, có thể là mới vừa hắn còn đáp ứng nguyện ý cùng hắn cùng nhau sinh con nhưng vừa rồi anh còn đồng ý sinh con với cô ta.
“Cảnh Hạo, anh đang tức giận?”
“Lâm Tân Ngôn” thận trọng dò xét.
Tông Cảnh Hạo kéo ghế ra, không nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Không hề, ăn cơm đi.”
Thấy anh không tức giận: “Lâm Tâm Ngôn” mới nén lại sự thấp thỏm, cô ta cũng có thận trọng, yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho cô ta: “Ăn nhiều một chút.”
“Lâm Tân Ngôn” đỏ mặt, cô ta hơi xấu hổ, thật ra Tông Cảnh Hạo vẫn đối xử rất tốt với Lâm Tân Ngôn.
Cô ta cảm thấy hơi hồi hộp.
Để tiến hành thuận lợi mọi chuyện, mấy ngày nay cô ta ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay thuận lợi đi đến bên cạnh Tông Cảnh Hạo, tâm trạng cô ta cũng được thả lỏng, khẩu vị cũng tốt lên, ăn cũng rất nhiều.
Tông Cảnh Hạo đưa cho cô ta một ly nước: “Ăn từ từ thôi.”
“Lâm Tấn Ngôn” cảm thấy rất hạnh phúc, có thể sống cùng với Tông Cảnh Hạo, có thể ngồi chung một chỗ ăn cơm, cô ta nhận lấy ly nước uống mấy hớp, không biết tại sao Tông Cảnh Hạo lại cho cô ta uống nước, cô ta rất vui vẻ, lại uống thêm mấy ngụm, lúc đặt ly xuống còn nũng nịu với Tông Cảnh Hạo: “Hôm nay anh có thể ở đây với em không?”
Tông Cảnh Hạo “m” một tiếng lạnh nhạt.
Lâm Tâm Ngôn vui vẻ quên hết tất cả, thậm chí quên cả cái chân đang trật khớp, đứng thẳng dậy, động tác quá mạnh, bụng cô ta đụng trúng cạnh bàn, đau đớn làm cô ta cau mày: “Đau quá”
Cô ta trợn tròn mắt, nhìn Tông Cảnh Hạo hi vọng anh đến an ủi mình.
Lúc này điện thoại của Tổng Cảnh Hạo reo lên, anh cầm điện thoại di động ra nhìn, là điện thoại cố định của biệt thự, anh không lập tức nhận, mà đưa “Lâm Tân Ngôn” trở về phòng nghỉ ngơi.
“Lâm Tân Ngôn” không muốn đi, lại gần điện thoại của anh nói: “Ai vậy?”
“Chuyện trong công ty, sao vậy, em muốn can thiệp sao?” Giọng nói của anh lạnh lùng.
Anh cương nghị đáp lời “Lâm Tân Ngôn” cũng không muốn chọc anh tức giận, cong môi: “Không hề, em trở về phòng là được.”
“Lâm Tâm Ngôn” nhấc chân khập khiễng trở về phòng, nụ cười trêи mặt lập tức biến mất khi cô ta đóng cánh cửa.
Sao tính tình của Tổng Cảnh Hạo lại không ổn định như vậy? Có lúc đối xử với cô ta vô cùng tốt, có lúc lại không hề nhường nhịn, rốt cuộc là anh thích Lâm Tâm Ngôn hay là không thích? “Lâm Tân Ngôn” buồn bực, không biết đây là kiểu đàn ông gì.
Bên trong phòng khách, Tông Cảnh Hạo nhìn cửa phòng ngủ đóng lại, mới đi ra trước cửa sổ nhận điện thoại. Điện thoại tiếp thông lập tức truyền tới giọng nói của Lâm Hi Thần: “Mẹ cháu đâu?” Vừa mở miệng đã chất vấn.
Trang Tử Khâm nói mẹ và Tông Cảnh Hạo ra khỏi nhà, nhưng cậu bé không tin, mami sẽ không thể không nói tiếng nào với cậu bé và em gái, cứ như vậy mà đi công tác với Tổng Cảnh Hạo.
Hơn nữa mami đi công tác, quần áo đồ dùng hàng ngày đều không mang.
Chuyện này không đúng lắm.
Năm ngón tay của Tổng Cảnh Hạo đột nhiên nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tâm trạng u ám bao trùm, anh không biết bây giờ Lâm Tận Ngôn thế nào, cô đang ở đâu, có an toàn hay không, có bị thương hay không.
Anh không biết gì cả, loại chuyện này đột nhiên xay ra, anh tự trách mình, cũng rất lo lắng.
Giọng nói của anh khẽ run: “Mẹ và ba cùng đi công tác.”
“Đừng hòng lừa được cháu, cháu không dễ lừa như em gái đầu, mami đang ở đâu? Nếu như chú và mami ở cùng nhau, vậy chú đưa điện thoại nói chuyện với cháu” Lâm Hi Thần ngắt lời anh, giọng nói khàn khàn: Mami thật sự ở cùng với chú, tại sao điện thoại di động lại không gọi được?
Mẹ không biết cháu sẽ lo cho mẹ, sẽ nhớ mẹ sao? Mẹ biết, cho nên mẹ sẽ không làm như vậy”
Đứa nhỏ này quá mức thông minh, không thể lừa được nó.
Tông Cảnh Hạo không biết như thế nào nói với cậu bé thế nào. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng luống cuống như vậy Đối mặt với chất vấn của Lâm Hi Thần, anh lại không thể chống đỡ nổi.
“Tiểu Hi…”
“Chú không cần giải thích, nói cho cháu biết, mami cháu đang ở đâu, hay là đang gặp nguy hiểm gì, làm phiền chú nói cho cháu biết, từ khi cháu ra đời, chưa từng rời khỏi mẹ, cháu là nam tử hán duy nhất trong nhà, cháu đã từng nói phải bảo vệ mẹ..”
Trong phòng khách của biệt thự lớn, Lâm Hi Thần đứng cạnh ghế salon, cậu nhóc nhỏ bé, vành mắt đỏ bừng, trong mắt lấp lánh nước: “Nói cho cháu biết.”
Tông Cảnh Hạo trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Ba sẽ bảo Quan Kình đến đón con”.
“Được” Lâm Hi Thần cúp điện thoại, Tông Cảnh Hạo cầm điện thoại di động thất thần, bên kia vang lên tiếng tút tút, một tin nhắn được gửi đến, vang lên âm thanh nhắc nhở, anh mới cúp điện thoại, mở xem tin nhắn.
Là Thẩm Bồi Xuyên đưa bác sĩ tới, đã ở cửa chờ, hỏi anh có thể đi lên hay không.
Anh nhìn đồng hồ, lúc này “Lâm Tâm Ngôn” có lẽ đã ngủ.
Để không bị phát hiện, anh đẩy cửa ra, chắc chắn có a đã ngủ, mới cho Thẩm Bồi Xuyên bảo anh ta đưa người vào.
Cửa phòng đẩy ra, Thẩm Bồi Xuyên đưa vào một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi, đeo một cái kính gọng kim loại.
“Người này chính là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ mà tôi đã tìm được, đã có kinh nghiệm phẫu thuật thẩm mỹ hơn 20 năm”.
Tông Cảnh Hạo ngồi trêи ghế sofa, dựa lên trêи ghế, một tay xoa mắt, ngắt lời Thẩm Bồi Xuyên, anh không cảm thấy hứng thú với những thứ này: “Cậu đưa ông ta vào đi.”
Thẩm Bồi Xuyên thấy tâm trạng anh không tốt, cũng không đang tiếp tục nữa, chỉ đường cho bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ vào phòng xem thử “Lâm Tân Ngôn”.
Bác sĩ nghe Thẩm Bồi Xuyên đích giới thiệu, lúc đi cũng mang theo một chút công cụ nhỏ, ông ta dùng đèn soi mũi của “Lâm Tận Ngôn”, có silicon trong suốt, lấy tay sờ má, cằm, trán, mắt, kiểm tra các bộ phận khuôn mặt: “Xương sống mũi có độn silicon, mở tròng mắt, gọt mặt, chỉnh răng, nhiều quá, hầu như mọi bộ phận trêи mặt đã được đụng vào rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc: “Chỉnh được như này cần bao nhiêu thời gian?”
“Nếu muốn khôi phục tự nhiên, ít nhất cũng phải ba bốn năm, nếu không mặt sẽ rất cứng ngắc, chỉ là người phẫu thuật cho cô ta cũng có kỹ thuật không tệ, dường như không nhìn ra chút sơ hở nào, không kiểm tra cẩn thận sẽ không phát hiện ra gương mặt này là của người đã phẫu thuật thẩm mỹ”.
Thẩm Bồi Xuyên đưa phẫu thuật thẩm mỹ bác sĩ ra ngoài, khi đi tới cửa móc một xấp tiền cho ông ta: “Cảm ơn ông, chuyện ngày hôm nay, tôi không hy vọng ông sẽ nói với ai”
“Tôi hiểu rồi, yên tâm tôi sẽ không gây chuyện đầu.” Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nhận tiền, xoay người rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên xoay người, nhìn người đàn ông đang ngồi trêи ghế salon, anh đang gọi điện thoại, hình như là để Quan Kinh đến biệt thự.
Anh ta đóng kín cửa, ngồi đối diện với anh, đến khi anh cúp điện thoại, mới mở miệng nói: “Là phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tông Cảnh Hạo không hề cảm thấy kinh ngạc, chuyện này nằm trong dự liệu.
“Tôi đã hỏi bác sĩ, muốn phẫu thuật như vậy, còn là khôi phục tự nhiên, ít nhất cũng cần ba bốn năm, thời gian lâu như vậy.” Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói: “Chuyện này chỉ e là không đơn giản, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Để giả mạo cô Lâm, lại có thể ẩn nấp lâu như vậy?”
Tông Cảnh Hạo có suy nghĩ riêng, người có hận thù với Lâm Tân Ngôn, không có mấy người, Thẩm Tú Tình thì đã chết, Hà Thụy Lâm đang bị nhốt, còn có một người khác chính là con gái của Thẩm Tủ Tình đã biến mất vào 6 năm trước.
Biến mất sáu năm, cô ta có thời gian.
Hơn nữa còn có thù oán với Lâm Tân Ngôn.
Cũng có động cơ.
Nhìn sắc mặt của Tổng Cảnh Hạo, dường như đã biết người phẫu thuật thẩm mỹ đó là ai, Thẩm Bồi Xuyên lại gần: “Cậu biết là người nào?”
“Tôi vẫn chỉ suy đoán, còn phải điều tra mới có thể chắc chắn”
“Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào? Người phụ nữ này nên xử lý ra sao?” Thẩm Bồi Xuyên thật sự là tam quan lật đổ, anh ta cảm thấy đến mức như Hà Thụy Lâm đã là quá điên rồ rồi, Không ngờ còn có người điên cuồng hơn cô ta.
Đúng là phụ nữ, Thẩm Bồi Xuyên run rẩy một hồi.
Cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật vô cùng đáng sợ.
Tông Cảnh Hạo nhếch môi, khẽ cong lên một đường cong đáng sợ, hung dữ đến lạnh lùng.
Một người phụ nữ như vậy, sao có thể xứng với khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn?
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi