“Cô đi vào chẳng phải là biết rồi sao” Quan Kình như không nhìn ra vẻ hoảng loạn của cô ta, tự mình xuống xe.
Lâm Tâm Ngôn không hề nhúc nhích, có ai không dừng lại tới trại giam làm gì?
“Quan Kình, anh đừng giở trò với tôi, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Tôi dám làm gì với cô đây? Cô là người trong lòng của tổng giám đốc Tông, tôi sống nhàm chán quá hay sao mà phải khiến cô không vui? Quan Kinh tới trước mặt cô ta, nhìn cô ta rõ ràng đang lo lắng mà vẫn giả vờ kiên định thì cười lạnh một tiếng: “Không phải cô muốn gặp tổng giám đốc Tông sao? Tổng giám đốc Tông đang ở trong, không dám vào là vì làm chuyện gì trái với lương tâm à?”
“Anh, anh mới làm việc trái với lương tâm ấy!” Lâm Tâm Ngôn chột dạ lập tức phản bác.
“Nếu không có thì xin mời” Vì để thể hiện sự “tôn kính” với cô ta mà Quan Kình còn làm tư thế mời.
Lâm Tâm Ngôn lẳng lặng nhìn anh ấy vài giây, ngửa đầu lên nói: “Tốt nhất anh đừng có lừa tôi, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!” Bỏ lại lời nói hung ác này rồi cô ta nhấc chân đi vào: “Ở đâu?”
Quan Kình đi trước dẫn đường.
Lâm Tâm Ngôn nhìn Đông nhìn Tây, cô ta đã từng tới nơi này, Thẩm Tủ Tình từng vào đây và cô ta tới thăm.
Khi ấy cố định cuỗm tiền và bỏ trốn rồi Thẩm Tú Tình lên kế hoạch cho cô, khi đó bà ta nói: “Hàm Hàm, ba con là một người vô tình, ban đầu ông ta có thể thoải mái bỏ vợ cả, bây giờ cũng có thể vứt bỏ con và mẹ, hôm nay mẹ đã vào tù, nếu con vẫn tiếp tục lại ngôi nhà này e rằng sẽ rơi vào kết cục bị tống khứ đi như Lâm Tâm Ngôn. Mẹ nói cho con biết mật mã két sắt của ba rồi con hãy cầm tiền chạy đi đi.”
Thẩm Tú Tình sống cùng Lâm Quốc An cũng có ý đồ.
Từ năm đó ông ta không chút do dự tiễn đưa Lâm Tân Ngôn và Trang Tử Khâm là bà đã biết đó là người đàn ông vô tình, lợi ích đặt lên trêи hết.
Khi ấy ông ta cưới Trang Tử Khâm là vì của hồi môn của bà, sau đó khi bà bị ép khô, không còn giá trị lợi dụng thì ông ta đã vứt bỏ không chút niệm tình cũ.
Mà khi đó Thẩm Tú Tình vẫn còn trẻ, có thể đi xã giao kéo khách hàng giúp ông ta, bây giờ bà tuổi già kém sắc, Lâm Vũ Hàm cũng không có triển vọng, Lâm Tân Ngôn thì đã gả cho Tổng Cảnh Hạo, e rằng Lâm Quốc An vì phải đi dỗ dành con gái trước mà gây bất lợi cho Lâm Vũ Hàm.
Cho nên bà phải tìm đường lui cho con gái.
“Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên siết chặt hai tay, nghĩ đến Thẩm Tú Tình cô ta cũng sẽ đau lòng, dù sao đó cũng là mẹ mình, người mẹ thật lòng yêu thương, suy nghĩ cho cô ta.
Nghĩ đến đây cô ta càng thêm kiên định với quyết tâm ở lại bên cạnh Tông Cảnh Hạo, cô ta có ngày hôm nay đều do có mẹ giúp đỡ, không được để mẹ thất vọng.
Càng không thể thất bại!
Lúc này, cô ta đã theo Quan Kình vào tòa thẩm vấn, không phải căn phòng lần trước, căn phòng này lớn hơn rất nhiều, ở giữa có một vách ngăn thủy tinh bằng cường lực, phân căn phòng thành hai gian, bên trong để thẩm vấn, bên ngoài người khác có thể ngồi.
Đi tới cửa rồi Quan Kình mở cửa ra.
Lâm Tâm Ngôn cũng không lập tức vào ngay mà quan sát bên trong một lượt, chắc chắn Tông Cảnh Hạo ở trong mới nhấc chân đi vào.
Tô Trạm kéo ghế cho cô ta, biểu hiện hoàn toàn như không biết cô ta không phải Lâm Tân Ngôn, nhiệt tình mà tôn kính, ánh mắt quan sát cô ta một lượt từ trêи xuống dưới: “Cô Lâm?”
Anh ấy đã biết cô ta là giả từ miệng Thẩm Bồi Xuyên.
Khi ấy anh còn ngạc nhiên một hồi, cảm thấy phẫu thuật chỉnh hình bây giờ thật tân tiến, nhưng muốn phẫu thuật hoàn toàn giống hẳn là điều không có khả năng lắm, nhìn qua thì thật sự rất giống.
Đoán chừng đã phẫu thuật toàn thân, ít nhất cô ta cũng đã phẫu thuật vóc người cho giống Lâm Tân Ngôn, nếu không sẽ không mảnh mai đến thế, còn khuôn mặt này, thật sự tìm không ra chút khác thường.
“Anh đang nhìn gì?” Lâm Tân Ngôn nhíu mày: “Trêи mặt tôi có hoa à?”
Tô Trạm cười suồng sã: “Ừm, còn đẹp hơn cả hoa” Lòng Lâm Tâm Ngôn bồn chồn, sao cô ta cảm thấy trong lời nói của anh còn có hàm ý? Cô ta dịch người về phía Tổng Cảnh Hạo: “Anh gọi em tới đây làm gì? Nơi này thật ấm u.”
Không đợi Tông Cảnh Hạo lên tiếng, Tô Trạm đã cất lời: “Gọi cô tới xem kịch hay”
Nói rồi anh ấy cũng kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh cô ta.
“Kịch hay gì?”
“Lâm Tâm Ngôn quay đầu nhìn anh ấy. Tô Trạm cố làm ra vẻ bí ẩn: “Lát nữa cô sẽ biết thôi”
Suốt cả quá trình Tông Cảnh Hạo đều rất trầm mặc, ánh sáng từ trêи chiếu xuống bao phủ biểu cảm của anh, mơ hồ như ẩn trong màn sương.
Rất nhanh cánh cửa lại được mở ra lần nữa, Thẩm Bồi Xuyên đi vào, phía sau có hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu đen, họ kéo một người bị chụp túi vải đen trêи đầu, đến đường còn không đi được vào.
Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm người bị kéo vào, dáng người kia sao lại giống Hà Thụy Lâm đến thế?
Cô ta rất căng thẳng. Rất nhanh suy nghĩ của cô ta đã ứng nghiệm, Thẩm Bồi Xuyên kéo túi vải đen trêи đầu Hà Thụy Lâm ra, để lộ khuôn mặt cô ta.
Cô ta đã thay quần áo, không nhìn ra vết thương ở đầu những sắc mặt lại vô cùng khó coi.
“Biết cô ta không?” Tô Trạm lại gần.
“Lâm Tân Ngôn lắc đầu lại gật đầu, nói: “Biết, dù sao cô ta cũng từng bắt cóc tôi”
“Có lẽ cô vẫn chưa biết, Cảnh Hạo nhà chúng ta ghét nhất điều gì”
“Anh ấy ghét nhất điều gì?” Trong lúc bất giác, giọng điệu Lâm Tâm Ngôn đã có thêm sự run rẩy. Tô Trạm cười tà ác: “Ghét nhất bị người khác lừa gạt”
“Lâm Tân Ngôn lại run rẩy: “Vậy sao?”
“Đúng thế, cô nhìn Hà Thụy Lâm là biết, lần trước cô ta lừa Cảnh Hạo bị tai nạn rồi sảy thai, thật ra cô ta căn bản không hề có thai, khi ấy cũng nhờ nhà họ Hà ra mặt cầu xin tha thứ mới giữ được cái mạng nhỏ của cô ta, lần này cho dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không cứu nổi cô ta”.
Lâm Tân Ngôn túm lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo: “Cảnh Hạo, chúng ta đi thôi, em không muốn xem, em sợ”
Tông Cảnh Hạo hờ hững nhíu mày nhưng lại lộ ra vẻ hung ác không dễ phát hiện: “Anh nhớ trước đây lá gan của em đâu có nhỏ thế này, sao thế, em không muốn nhìn người làm hại em chịu trừng phạt sao?”
“Em không muốn, dù sao em cũng không sao” Lâm Tâm Ngôn cầm cánh tay anh, tẩy trang bằng phẳng đã xuất hiện nếp nhăn.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo rơi trêи bàn tay đang bám lấy cánh tay anh của cô ta, lông mi buông xuống mang theo sự lạnh lùng cách người ngàn dặm, khóe mắt cũng có hàn quang lạnh lẽo, sắc bén như con dao găm.
Dường như Lâm Tâm Ngôn cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo không tên kia, theo bản năng rụt tay lại rồi nắm chặt, dường như chỉ có vậy mới có thể bảo vệ được bản thân.
A!
Lúc này một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên rút móng tay một ngôn của Hà Thụy Lâm, mười ngón tay liền tim nha, có thể thấy mạnh mẽ rút ra như vậy đau đớn thế nào.
Hà Thụy Lâm bị ném lên đất, thân thể run rẩy từng cơn, máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay cô ta nhuốm đỏ mặt đất, khúc khuỷu uốn lượn, ma mị không nói thành lời.
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn đang ngồi trước mặt mình.
Lâm Tâm Ngôn lập tức quay đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đầu tơ máu của cô ta, trong lòng lại hoảng loạn, sợ cô ta sẽ không chịu nổi cực hình này mà khai ra mình không phải Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tâm Ngôn không muốn nhìn nhưng Thẩm Bồi Xuyên lại không để cô ta được như ý nguyện, đưa móng tay đã rút tới trước mặt cô ta: “Cô Lâm, cô nhìn xem có đẹp không?”
Trong khay sắt màu trắng chỉ có một chiếc móng tay, phía trêи vẫn còn dính máu.
Buồn nôn lại khiến người khác sợ hãi. “Mang đi đi.” Lâm Tân Ngôn rụt người lại, vô cùng sợ hãi.
“Thứ đồ đẹp thế này, sao cô Lâm lại sợ như thế?” Tô Trạm phụ họa, còn đưa tay xoay đầu cô ta lại để cô ta nhìn thứ trong khay.
“Tôi không nhìn, tôi không nhìn” Quá đáng sợ, cô ta muốn rời khỏi đây.
Rõ ràng Lâm Tâm Ngôn đã chịu kϊƈɦ thích.
Tô Trạm cố ý lại gần tại cô ta: “Đây chỉ là món khai vị thôi, kịch hay còn ở phía sau. Cô phải biết, làm chuyện xấu thì sẽ phải trả giá đắt, nhất là những người không biết trời cao đất dày muốn giả mạo người khác, kết cục còn thảm hơn cô ta ngàn lần vạn lần”
“Đúng thế, đây có là gì đâu? Hai bàn tay tôi có thể lột da người khác mà không để lại vết rách đấy”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm kẻ xướng người họa khiến cho Lâm Tần Ngôn sợ hãi mồ hôi đầm đìa, hai chân không ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc, cổ họng khàn đặc: “Hai anh, hai anh.”
Không phải là người.
Về sau cô ta nói không ra lời.
Tô Trạm bĩu môi nghĩ thầm, thế này mà đã không chịu nổi rồi?
Màn kịch giết gà dọa khỉ còn chưa chính thức diễn mà.
Mục đích của Tổng Cảnh Hạo là một mũi tên trúng hai đích, một là khiển Lâm Tâm Ngôn nhìn rõ kết cục lừa anh, hai là để Hà Thụy Lâm nhìn rõ, khi cô ta chịu cực hình thì Lâm Vũ Hàm lại yên lành ngồi đây nhìn cô ta chịu tội.
Tra tấm về mặt tinh thần còn phá hủy ý chí con người hơn thể xác.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của anh là mọi ra tung tích của Lâm Tâm Ngôn từ miệng hai người.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi